Dù Tô Đình có lực lượng có thể so với tiên thần.
Nhưng lần này hắn tranh đấu cùng hổ yêu, cũng là đang khảo nghiệm tự thân.
Lúc trước tranh đấu, trong lòng hắn đã biết bản lĩnh của bản thân và chênh lệch cùng đối phương,.
Bây giờ cho dù hắn tu thành hư ảo đạo quả, được xưng là Bán Tiên công quả nửa thành, nhưng cũng không thể so với Tiên gia chân chính.
Hư ảo đạo quả chẳng qua chỉ là cái bóng đạo quả trong nước của Tiên gia mà thôi.
Giữa hư và thực vẫn chênh lệch một trời.
Không chỉ chênh lệch về pháp lực, mà còn là nhược điểm các phương diện.
So sánh với nhau, Tô Đình lấy pháp lực hùng hậu, lấy tiên thuật chí cao, ngược lại có thể chân chính phân cao thấp một hồi cùng hổ yêu.
Chỉ là từ trận tranh đấu khi nãy, Tô Đình bị thương nhẹ, hổ yêu bị thương nặng hơn một chút.
Nhưng Tô Đình đánh ra một kích kia khiến pháp lực kiệt quệ, mà hổ yêu là Tiên gia vẫn còn dư lực, càng có thân thể Tiên gia.
Cuối cùng vẫn là Tô Đình rơi vào tình thế nguy hiểm.
"Ngươi đã sớm biết kết quả?"
Đôi mắt to lớn của hổ yêu gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Đình hồ lô màu đỏ trong tay, báo động từ với bản năng của Tiên gia đắc đạo không ngừng dâng lên, để toàn thân nó rơi vào trạng thái hồi hộp hoảng sợ.
Sắc mặt Tô Đình tái nhợt không có chút máu, hắn lảo đảo đi trên mặt biển, đi về phía hổ yêu đang bị ngăn chặn kia, nói ra: "Một chiêu này ta từng dừng với Khuê Mộc Lang, có bao nhiêu cân lượng, đại khái cũng phỏng đoán được. Lần trước đấu cùng Khuê Mộc Lang đến mức lưỡng bại câu thương, về sau hắn muốn dùng thần khu thủ thắng, nào biết Tô mỗ lại vận dụng pháp bảo, không cần tốn nhiều sức, cho nên bị Tô mỗ trảm đi."
Sau khi nói xong, hắn không khỏi dừng bước lại, thở dốc hai tiếng, dường như thoáng nghỉ ngơi.
Yêu Hổ vận chuyển pháp lực còn sót lại, muốn tránh thoát trói buộc.
Nhưng thần tướng sau lưng đang cố gắng thôi động Khốn Mộc Thần Thung.
Dù nó là Yêu Tiên, giờ khắc này cũng không thoát khốn được.
Dù trên bản thể Khốn Mộc Thần Thung dần dần xuất hiện vết nứt.
Nhưng hổ yêu vẫn không thể tự khống chế.
Tô Đình lại lần nữa cất bước, tiến về phía trước, còn cách xa ba mươi trượng.
Hắn đi có chút gian nan.
Nhưng chỉ cần đi qua ba mươi trượng.
Hắn có thể trảm tiên.
Không cần mượn lực của ngoại nhân, chỉ dựa vào chính bản thân, chém giết tiên thần!
——
Trảm tiên!
Chân chính trảm tiên!
Dù là Tô Đình, cũng không khỏi hai mắt lóe sáng.
Đạo hạnh của hổ yêu này so với Khuê Mộc Lang còn cao hơn một chút, mà trước khi chưa được phong thần Khuê Mộc Lang chỉ là yêu loại, sau khi chết mới phong thần, lấy được thần lực, chưa từng trải qua con đường tu hành khắc khổ, rất nhiều phương diện đều không bằng với Yêu Tiên.
Tu vi của hắn lúc này so với khi đó dù cao hơn một bậc, nhưng lúc đó là có thần lực của Quách Trọng Kham, cũng để cho pháp lực của ta cao hơn một bước, thật sự muốn luận ra thì không thể mạnh hơn khi đó bao nhiêu.
Cho nên trong lúc va chạm, Tô Đình tự biết còn kém một bậc, hổ yêu tất nhiên chiếm thượng phong, hơn nữa còn có thể còn có dư lực, hình thành tình huống phân thắng bại như lúc này.
Tô Đình biết như thế, trong lòng bắt đầu tính toán mưu đồ, đầu tiên là vận dụng Ngũ Hành giáp, biến hóa thành tự thân, mê hoặc hổ yêu.
Thần tướng bị hổ yêu xé rách, biến thành một viên minh châu, rơi vào trong biển.
Kì thực thần tướng đã sớm giải thể,
Chỉ lưu giữ hai phần pháp lực.
Chính là hai phần pháp lực này, vận dụng Khốn Mộc Thần Thung, vây nhốt hổ yêu ở nơi này.
"Dừng lại!"
Hổ yêu thấy Tô Đình nâng hồ lô, ngày càng tới gần, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, uy chấn bát phương.
Thần Tướng giáp dùng nước ngưng thành thân thể, gần như bất ổn, không ngừng chập trùng, mà Khốn Mộc Thần Thung trong tay cũng càng nhiều vết rách, lít nha lít nhít, tựa như mạng nhện.
Đây chỉ là pháp lực còn sót lại của hổ yêu.
Nếu như lúc toàn thịnh, Khốn Mộc Thần Thung sớm đã vỡ vụn.
Tô Đình nâng Trảm Tiên Hồ Lô tới gần.
"Tô mỗ suy tính qua, pháp lực còn sót lại của ngươi muốn chấn vỡ Khốn Mộc Thần Thung là thượng đẳng pháp bảo để thoát khốn, chí ít cần gần nửa nén hương, tiếp tục chống cự Khốn Mộc Thần Thung trói buộc."
Hắn đi tới trước mặt hổ yêu cách mười trượng.
Đầu của hổ yêu lớn như một căn phòng.
Đôi mắt như mặt hồ, phản chiếu thân ảnh Tô Đình.
"Một đao này của ta có thể trảm tiên thần, một khi xuất đao, nhất định sẽ thành công."
Tô Đình xóa đi tơ máu ở khóe miệng, cười nói: "Chỉ là tiên thần có bản năng xu cát tị hung quá nặng, chính là sợ ngươi sớm có dự báo, mới đấu với ngươi đến thời khắc này. . . Hôm nay ngươi tự tìm đường chết, nên lên đường rồi."
Hổ yêu rống giận gào thét.
Trong miệng gào thét bắn ra cuồng phong, tạo ra từng đợt sóng lớn.
Tô Đình đặt Trảm Tiên Hồ Lô ở trước mắt, mắt lộ ra màu lạnh.
Hổ yêu này nếu chỉ vì tiên tửu mà đến, Tô Đình còn không đến mức nhất định phải lấy tính mạng của nó.
Nhưng nó chỉ lấy tiên tửu làm lý do, là vì giết Tô Thần Quân hắn có năng lực trảm thần.
Chuyện này thì không có đường sống quay về.
Tô Đình buông ra Trảm Tiên Phi Đao, lui về sau một bước, khom người thi lễ.
"Ngươi không muốn biết bản tọa được người nào chỉ điểm mà đến sao?" Hổ yêu đột nhiên mở miệng, tiếng trầm nói ra.
"Sớm muộn sẽ biết." Tô Đình bình tĩnh nói ra: "Nhưng trong gần nửa nén hương mà ta không chém giết được ngươi, Khốn Mộc Thần Thung sẽ bị hủy hết, lúc đó sẽ đến phiên ngươi tới giết ta."
"Ngươi nhanh giết đi chứ."
Đúng lúc này, một tiếng nói già nua, thở dài nói.
Tô Đình lại không có vẻ kinh ngạc, chỉ là cười nói: "Không kịp, gần nửa nén hương mà, ngược lại là ngài, tới thật sớm, ta còn chưa giết đâu, đã đến câu hồn trước rồi?"
Chỉ thấy dưới biển âm trầm mơ hồ có một lão giả mặc quan bào màu đỏ, một tay chấp bút, một tay nâng sổ ghi chép, nói ra: "Yêu Tiên đã đắc đạo quả, trường sinh bất hủ, nhưng hôm nay hiển hiện sát kiếp, cho nên lão phu phụng mệnh Âm Thiên Tử, đến đây khóa Nguyên Thần của nó, nào biết là ngươi xuất thủ, ta biết sắp một chuyến tay không. . . Dù nó là Yêu Tiên, nhưng chịu một đao này của ngươi, sợ là ngay cả Nguyên Thần đều không còn, lại muốn hôi phi yên diệt."
Tô Đình nghe ngữ khí của ông có khác, lặng lẽ cười nói: "Ngươi nói làm sao bây giờ?"
Cát Phán thở dài: "Lão phu lại không ngăn cản được ngươi, chỉ có thể mặc cho ngươi hành động, nhưng muốn nói cùng ngươi một tiếng, chém giết Tiên gia, vốn là không phải việc nhỏ, nhưng chuyện này có nguyên nhân, không tính đại nghịch. . . Tuy vậy bảo bối này của ngươi có sát tính quá nặng, sẽ khiến một vị Tiên gia đắc đạo hôi phi yên diệt, Nguyên Thần không còn, đây chính là ảnh huơngr tới đạo lý thiên địa, tội nghiệt không nhỏ, sinh ra náo động đối với trật tự của tam giới lục đạo, còn nặng nề hơn so với trăm ngàn Tề Nhạc."
Ông ta trồi lên mặt biển, chớp mắt đi tới bên cạnh Tô Đình.
Tô Đình liếc ông ta một cái, không có mở miệng.
Vẻ mặt Cát Phán bình thản, nhìn hổ yêu to lớn trước mắt, nói ra: "Tám trăm dặm phía sau, Địa Tiên Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn đang quan sát nơi đây, biết rõ ngươi muốn dùng sát khí này để chém giết Yêu Tiên, làm cho nó hôi phi yên diệt, nhưng hắn không ngăn cản ngươi."
Tô Đình lặng lẽ nói ra: "Thủ Chính Đạo Môn coi trách nhiệm thủ hộ trật tự làm nhiệm vụ của mình, ta muốn chém giết Yêu Tiên này, náo động trật tự, hắn không ngăn trở, là muốn mặc ta chém giết Yêu Tiên, lại coi đây là lý do, để tru diệt ta ngay tại chỗ?"
Cát Phán chậm rãi nói ra: "Chém giết một Yêu Tiên, đương nhiên sẽ có náo động, nhưng có thể tìm được cớ để tru diệt đầu nguồn náo động, tự nhiên là có lời."
Tô Đình thở dài một tiếng, nói: "Cuối cùng cũng hiểu được."
Hổ yêu này lấy tiên tửu làm nguyên do đến giết Tô Đình.
Giả sử như hổ yêu thành công, giết chết Tô Đình, có chuyện tiên tửu che lấp, nhân quả tự có kết luận, nên cũng không tiện định tội.
Mà nếu như Tô Đình thật sự có thể lấy Dương Thần chém giết Yêu Tiên, hắn tất nhiên sẽ dùng tới sát khí đã chém giết Khuê Mộc Lang để chém Yêu Tiên này hôi phi yên diệt, Nguyên Thần không còn, hồn phách không lưu, cứ thế tan thành mây khói.
Thủ Chính Đạo Môn coi đây là nguyên do tru sát hắn, cũng coi là quang minh chính đại tiến hành.
Hổ yêu vốn là quân cờ, có thể giết Tô Đình là tốt nhất, bị Tô Đình lấy sát khí tiêu diệt là có thể sinh ra lý do để Thủ Chính Đạo Môn tru diệt Tô Đình.
"Đúng là mẹ nó âm hiểm a."
Tô Thần Quân thở dài một tiếng.
Đôm đốp.
Thần tướng phía trước gần như phá tán, vết rách trên Khốn Mộc Thần Thung trong tay không ngừng sâu thêm.
Sau một chốc, Khốn Mộc Thần Thung muốn hủy đi.
Một khi hổ yêu thoát khốn, thì sẽ không theo đạo lý nào.
Giờ phút này chém giết hổ yêu, sẽ cho Chính Nhất lấy cớ xuất thủ.
Nhưng không chém yêu hổ, chờ một lúc nhất định sẽ chết trong tay hổ yêu.
Tô Đình nhìn đầu của mãnh hổ trước mắt như lầu cao, tới đôi mắt đầy sát cơ lạnh thấu xương kia, trong lòng biết lúc này cũng không thể đồng ý.
Hắn lắc đầu, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hỏi: "Cát Phán, bằng không ngài trước tiên câu Nguyên Thần của nó đi?"
Cát Phán chậm rãi nói ra: "Nó còn chưa chết, chính là sinh hồn, lão phu thân là phán quan của Địa Phủ, theo luật mà đi, lúc này không thể câu nó, huống chi nó lại là Nguyên Thần của Tiên gia, vốn có đạo quả, nó không bỏ mình, lão phu cũng không câu được."
Tô Đình sờ lên Trảm Tiên Hồ Lô, ung dung nói ra: "Được rồi, dù sao cũng là chết, hoàn toàn không được chọn. . . Tô mỗ vẫn nên xử lý kẻ địch trước mắt vẫn quan trọng hơn, Khốn Mộc Thần Thung không chịu nổi, con hàng này sắp thoát khốn, nếu lại không trảm nó, không đợi Thủ Chính Đạo Môn Địa Tiên xuất thủ, Tô mỗ sẽ bị nó ăn hết."
Sau khi nói xong, chỉ thấy Tô Đình thần sắc nghiêm nghị, lui ra phía sau nửa bước.
Cát Phán phút chốc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tô Đình giang tay ra, bỗng nhiên lấy hồ lô kia, thu vào trong lòng.
Ba!
Khốn Mộc Thần Thung bỗng nhiên vỡ vụn!
Yêu Tiên mãnh hổ bỗng nhiên gào thét, uy thế kinh thiên động địa, nó mở to miệng ra, như che khuất bầu trời.
Tô Đình đang ở trước mắt của nó, nó há miệng ra, Tô Đình lập tức ở bên mồm của nó.
"Lớn mật!"
Bầu trời truyền xuống một tiếng quát.
Tiếng quát băng lãnh, tựa như hàn băng lạnh thấu xương.
Thân hình mãnh hổ là Yêu Tiên bỗng nhiên dừng lại.
Có một luồng thần lực cực kì cường thịnh, trấn trụ Yêu Tiên đã bị thương thảm trọng, pháp lực tiêu hao rất nhiều này.
"Ở nhân gian lại dám vận dụng lực lượng tiên thần, vượt giới hạn phàm trần, phải bị tội gì?"
Trên bầu trời xanh lam như tắm, chợt hiện một đám mây trắng, ngưng tụ thành một thần tướng ngàn trượng, mặc bạch giáp, khuôn mặt rõ ràng, nói: "Ở trước mặt bản tướng còn dám làm càn, tội thêm một bậc!"
Theo tiếng quát này, trời xanh phía sau cũng dần hiển hiện bóng người.
Sau lưng hắn, đột nhiên có trăm vị thiên binh tùy hành, quân dung chỉnh tề, khí thế như hồng.
Hổ yêu không cam lòng, thét dài một tiếng.
"Còn không ngừng lại?"
Thần tướng mặc giáp trắng dùng trường thương chỉ xuống một cái.
Thiên binh sau lưng cùng nhau quát chói tai, trường thương cùng chỉ.
Mãnh hổ là Yêu Tiên lập tức kêu rên, gục đầu xuống, toàn thân run rẩy.
Tô Đình cũng thấy tràng diện trước mắt, quả thực làm cho lòng người rung động, rất nhưng hắn cũng hiểu biết, hiện nay tình thế nguy hiểm đã qua, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn từng gặp vị thần tướng mặc giáp trắng này!
Đây là Nam Thiên thần tướng trấn thủ Thiên môn- Khương Bách Giám!
Tám trăm năm trước, tướng quân Thục quốc đại, nhân vật nổi danh cùng Quách Trọng Kham.
Hiện nay trên Thiên Đình, phân lượng của Khương Bách Giám cũng chưa chắc đã thấp hơn Quách Trọng Kham, cũng tức là nói, thần lực của Khương Bách Giám, chưa chắc đã kém Quách Trọng Kham.
Ánh mắt Cát Phán phức tạp, ông ta cũng là nhân sĩ Thục quốc, cũng có chút quen thuộc đối với Khương Bách Giám, chỉ là bây giờ lại không phải năm đó. . . Mà tám trăm năm đã qua, dù đều đã thành thần, nhưng một người trấn thủ Thiên Cung, một người lại ở Địa Phủ, đúng là chưa bao giờ gặp nhau.
"Lấy lực lượng tiên thần, làm càn ở nhân gian, thật to gan!"
Khương Bách Giám bỗng nhiên lên tiếng, truyền tới.
Hổ yêu gục đầu xuống, trầm trầm nói: "Tiểu yêu. . ."
Tô Đình cắt đứt lời nói của hổ yêu, cao giọng la lên, khóc rống nói: "Tôn thần, yêu này ỷ vào pháp lực tiên thần, muốn gây họa cho nhân gian, tàn sát thế gian, Tô mỗ vì để nhân gian tránh gặp đại họa, không tiếc tính mệnh, dù chỉ là phàm thân một giới, sức lực như châu chấu đá xe, gần như vẫn lạc, bây giờ cuối cùng đã đợi được tôn thần đến, bình phục trật tự nhân gian."
Hổ yêu bỗng nhiên chấn động, đôi mắt to lớn gần như toát ra ngọn lửa.
Cát Phán ngơ ngác ngây ngốc, ngạc nhiên hồi lâu.
Qua nửa ngày, mới thấy vị phán quan của Địa Phủ này nghiêng đầu, trong ánh mắt của ông ta tràn đầy vẻ kính nể.