Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 784: Tu vi chân chính của hổ yêu




     Trong biển lửa đang thiêu đốt trên trời cao, mãnh hổ ngửa mặt lên trời gào thét.

Mãnh hổ là Yêu Tiên này đối mặt trực tiếp với uy thế của hỏa long tám đầu, bị thương không nhẹ, nhưng vẫn không có bị hỏa long tám đầu kia tiêu diệt.

Tô Đình đã sớm có suy đoán, nhưng nhìn thấy mãnh hổ gào thét trong hỏa diễm, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy nặng nề.

"Quả nhiên, Bát Hỏa Long Đạo này đúng là có khí thế thí tiên đồ thần, nhưng Tiên gia chân chính đắc đạo cũng không thể dễ dàng bị giết chết như vậy."

Tô Đình thở sâu, thì thầm: "Nó đã vượt qua Thi Giải Tiên, cũng mạnh hơn thần uy từ Khuê Mộc Lang rất nhiều..."

Tựa như một thanh đao kiếm đâm vào huyết nhục, cho dù là võ đạo đại tông sư nhục thân, cũng sẽ bị lợi khí xuyên thấu, nếu như nơi yếu hại bị thương cũng sẽ chết đi.

Nhưng dù đao kiếm đủ sắc bén, có thể chém giết võ đạo đại tông sư hay không thì vẫn cần nhìn người vận dụng.

Nếu như khí lực không đủ, mũi nhọn của đao kiếm cũng không thể đâm xuyên cơ bắp của võ đạo đại tông sư.

Nếu như tốc độ không đủ, phong mang từ đao kiếm căn bản cũng không thể chạm đến thân thể võ đạo đại tông sư.

Nếu như kỹ nghệ không đủ thì cũng chỉ có thể bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Tô Đình là Bán Tiên, chênh lệch so với Yêu Tiên như một kẻ dưới bùn đất, một người trên tầng mây.

Nhưng Tô Đình không tầm thường, cho nên có lực lượng có thể so với Tiên gia, nhưng Tiên gia chân chính đắc đạo vẫn có thật nhiều những phương diện khác thắng Tô Đình.

Đồng thời, hổ yêu này ở hàng ngũ Thái Ất Tán Tiên còn xếp vào hàng trung cấp, mà không phải vừa thành Tiên gia.

"Nước tới đất ngăn, gió trợ thế lửa."

Hổ yêu kia trầm giọng mở miệng, nói ra: "Dù trong gió có hơi nước, làm thế lửa suy yếu đi mấy phần, nhưng thế lửa vẫn cực kì mạnh, đã là chân chính tiên thuật... Quanh người bản tọa bố trí duệ kim khí, cô đọng châm kiếm, thế mà ngươi cũng có thể lấy Hỏa khắc Kim, từ đó vượt qua bản tọa."

Nó đi ra biển lửa, toàn thân trải rộng vết bỏng, nhưng thần thái trong đôi mắt vẫn như trước, trầm giọng nói ra: "Nếu là Tiên gia khác, sợ là cũng khó thoát kiếp nạn này, đáng tiếc bản tọa so với Tiên gia bình thường có nội tình sâu hơn mấy phần, ngươi còn chưa thể lấy được mạng của bản tọa."

Tô Đình thở dài một tiếng, nói ra: "Đã nhìn ra, nếu không thì Tô mỗ cũng sẽ không cẩn thận như vậy, cần lúc nào cũng chú ý mượn dùng Ngũ Hành biến hóa."

Hắn tu thành đạo ý, pháp lực có thể chuyển hóa giữa Ngũ Hành, có thể khắc chế địch thủ.

Nhưng cho tới nay, khi đứng trước đại địch, hắn cũng rất ít khi vận dụng thủ pháp khắc chế như vậy.

Về phần lúc trước chém giết cùng Khuê Mộc Lang, hắn mượn thần lực của Quách Trọng Kham, mà không phải pháp lực của tự thân, hơn nữa thần lực của Khuê Mộc Lang chính là lực lượng tinh thần, khó mà ứng đối, nên cũng không có phương hướng khắc chế.

Chỉ có lần này, đối mặt với Tiên gia chân chính, dù Tô Đình luôn kiêu ngạo, cũng phải vắt hết óc, đã dùng hết tất cả mọi thủ pháp có thể vận dụng.

Ví dụ như Ngũ Hành tương sinh tương khắc, chính là lợi ích lớn nhất khi hắn lấy đạo ý ngưng.

"Từ khi bản tọa đắc đạo đến nay, cũng chưa từng bị thương."

Pháp lực trên thân hổ yêu không ngừng bắn ra, khí tức từng chút từng chút kéo lên.

Trước đó nó cũng không vận dụng toàn lực, bởi vì nơi này vẫn là nhân gian, nó không thể dốc hết sức.

Nó vận dụng pháp lực tương đương với Tiên gia bình thường, đã là vượt khỏi giới hạn.

Lại lên một tầng nữa, ảnh hưởng ở nhân gian sẽ càng mãnh liệt, tất nhiên sẽ dẫn động Thiên Đình và Địa Tiên ở các nơi.

Nhưng đến lúc này rồi, nó cũng không lo được nhiều như vậy.

"Ngươi là người thứ nhất làm Địa Tiên bị thương từ sau khi bản tọa đắc đạo."

Hổ yêu chầm chậm đi đến, ngọn lửa ngoài thân dần dần dập tắt, nhưng vết bỏng vẫn còn.

Tay trái Tô Đình cầm đao, tay phải ngưng chưởng, chậm rãi nói ra: "Lần trước Tô mỗ trảm thần, cuối cùng là Đạo Tổ xuất thủ, mà được Thiên Đế tha tội... Nhưng ngươi là vì Đạo Tổ cùng thiên đế mới có thành tựu Yêu Tiên hôm nay, hẳn là còn muốn làm trái với ý niệm của Đạo Tổ cùng Thiên Đế?"

Hổ yêu dừng một chút, cuối cùng vẫn lạnh giọng nói: "Chuyện ngươi trảm thần có liên can gì cùng bản tọa? Hôm nay bản tọa giết ngươi, là vì tiên tửu! Tổ sư cùng Đế Quân miễn tội lỗi ngươi trảm thần, nhưng không ban thưởng cho ngươi quyền lực có thể tùy ý làm bậy, hôm nay ngươi phải chết vì tiên tửu !"

Tô Đình thở dài một tiếng, còn muốn tiếp tục nói chuyện.

Hổ yêu gào một tiếng, đánh tới phía trước, ghìm xuống một trảo!

"Muốn kéo dài thời gian, đợi người của Nguyên Phong Sơn các ngươi đến giúp?"

"Thanh Đế không kịp cứu ngươi!"

"Hôm nay chính là tử kiếp của ngươi!"

——

Bên ngoài Nguyên Phong Sơn.

Hồng Y từ kinh thành trở về, đang muốn trở về động thiên phúc địa, nhưng lúc này lại chau mày, nhìn về phía đông bắc.

Con mắt của nàng trong chớp mắt đã biến hóa, biến thành màu xanh thuần túy.

"Tranh phong cấp độ tiên thần?"

"Khoảng cách cực kì xa xôi, nhưng vẫn có uy lực truyền đến đây, trong cấp độ Tiên gia cũng không phải sơ cấp, cũng phải thuộc hàng trung cấp, còn cao hơn ta một tầng."

"Nhưng... Sao lại có khí tức của Tô Đình?"

Hồng Y nhíu chặt mày, trong lòng mơ hồ có chút bất an, "Tô Đình đi về Hoán Hoa Các ở phương nam, rất nhiều ngày chưa có tin tức, làm sao lần này trở về lại đối đầu cùng tiên thần \?"

Nàng vẫn luôn đang lo lắng, vì chuyện trảm thần mà Tô Đình trong mắt chư thiên tiên thần nên có thể nói là một lưỡi đao không thể thân cận.

Vì để tránh lưỡi đao rơi trên người mình, cho nên tám chín phần chư thiên tiên thần đều muốn tru sát Tô Đình.

Nhưng lần trước Tô Đình được tha tội, trừ phi hắn lại phạm tội, nếu không thì vô duyên vô cớ ra tay với Tô Đình, cũng là trái với thiên điều.

Hồng Y chính là sợ hãi có loại tiên thần này, mới muốn đi theo Tô Đình tiến về Hoán Hoa Các, nửa đường có thể bảo vệ hắn chu toàn.

Không ngờ vừa trở về Trung Thổ, lại có tiên thần xuống tay với Tô Đình.

"Dám xuất thủ ở nhân gian, thật sự là không sợ hãi gì. "

Hồng Y nhẹ mở miệng, phân phó nói: "Đi thỉnh phụ thân ta, mang tiên kiếm chạy tới hải vực ở đông bắc."

Đệ tử tùy hành kia hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ gật đầu nói: "Đệ tử lĩnh mệnh."

Thân hình Hồng Y hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía xảy ra đấu pháp kia.

Giờ phút này trong lòng nàng cũng tràn đầy lo lắng.

Dù bản lĩnh của Tô Đình thắng qua bất kỳ Thi Giải Tiên nào, đạt đến cấp độ Tiên gia.

Nhưng đối phương không là Tiên gia bình thường, trong hạng người Tiên gia, cũng thuộc hàng trung cấp.

Mà cho dù Tô Đình có pháp thuật mang uy năng cường đại, nhưng bản thân hắn bị cảnh giới giới hạn, sợ là phải ăn thiệt thòi.

"Cả ngày không an phận, lần này sau khi về núi, nhất định phải trói hắn vào trong núi, đến khi tu luyện thành tiên."

Hồng Y thầm nghĩ: "Hi vọng hắn có thể chịu đến lúc ta tới tương trợ."

——

Thiên địa biến sắc.

Hổ yêu đánh tới một trảo, gần như xé rách hư không.

Bầu trời như tấm vải bị trảo ấn xé rách.

Tô Đình bị hổ uy chấn nhiếp, thậm chí không thể thoát đi.

Một trảo này bao trùm xung quanh, tựa như sơn nhạc ép xuống, lại tràn ngập vẻ sắc bén.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc, thân ảnh Tô Đình đã bị một trảo xẹt qua, như sợi bông vỡ vụn, bỗng nhiên tản ra.

"Muốn chết!"

Đôi mắt hổ yêu lạnh lẽo.

Một trảo xẹt qua, uy thế còn lại biến thành gió sóng, càn quét bát phương.

Hải vực phía dưới vừa muốn lắng lại, lúc này thủy triều to lớn lại nhấc lên.

Thình thịch!

Thân thể Tô Đình vừa mới bị vồ nát, lập tức hóa thành dòng nước lớn.

Ở giữa đột nhiên xuất hiện một viên minh châu rực rỡ!

Ngũ Hành giáp của Chính Tiên Đạo!

Thuật Vãi Đậu Thành Binh!

Hổ yêu lập tức lộ ra sắc mặt khác thường.

Đột nhiên một đạo đao quang từ trên trời giáng xuống!