Đạo quan của Ty Thiên Giám tại Duyệt thành bị Tạ Thiếu Tôn chém vỡ.
Chân Nhân Dương Thần phụng mệnh đóng giữ ở đây cũng ngã xuống.
Mà Ty Thiên Giám vốn định chế trụ nơi đây, nhưng Huyền Thiên bộ cũng có ứng đối, bốn phía đều có biến cố.
Mà tân triều lại xung đột cùng Đại Chu triều đình, chính là chiều hướng phát triển, hướng đi của khí vận.
Dù quốc sư xuất thân tiên tông đạo hạnh cao thâm, nhưng cũng là một mình khó chống, có thể nói là thiếu phương pháp phân thân.
Tạ Thiếu Tôn là chủ phân bộ thứ hai, ở chỗ này đã thật sự trở thành chúa tể một phương, bây giờ không chỉ là tán tu xung quanh, ngay cả những môn phái lớn nhỏ, cũng đều bị uy thế của hắn ta chấn áp, không thể không đến đây phó ước.
Lần này, mời hết các tông phái gia tộc xung quanh Duyệt thành và tán tu, dù đạo hạnh cao thấp, tất cả đều gọi đến.
Nhân vật các phương đều không phải hạng người ngu dốt, phần lớn có thể đoán được ý của Tạ Thiếu Tôn.
Mà lúc trước, Tạ Thiếu Tôn cũng chưa từng che đậy dã tâm của bản thân.
Từ khi hắn ta đoạt được bảo đao đến nay, chém Thu Quan Chính của Ty Thiên Giám, lại chém người chủ sự của Ty Thiên Giám ở đây, danh tiếng cực thịnh, dã tâm cũng tăng không ít, muốn thu phục các phương, biến thành của mình.
Chỉ là những người được mời đến không thiếu chủ một tông, không thiếu chủ nhất tộc, cũng không thiếu Chân Nhân Dương Thần tiêu dao nhân gian, trong lòng tự nhiên cũng có thật nhiều suy nghĩ.
"Tạ Thiếu Tôn bây giờ đánh bại Ty Thiên Giám, làm người chủ sự duy nhất của Huyền Thiên bộ ở đây, hắn ta mời đám người, tự nhiên phải cho hắn mặt mũi, chỉ là nếu hắn ta không thức thời, lão phu cũng không phải dễ trêu."
"Tiền bối nói phải, vãn bối luôn luôn tiêu diêu tự tại, cũng không muốn phụ thuộc vào môn hạ nhà ai, tự tìm câu thúc."
" Bạch Thiên Các ta từ trước đến nay luôn ẩn cư thế ngoại, ngay cả Ty Thiên Giám ở Duyệt thành cũng chỉ là lễ ngộ, lần này lão phu được mời mà đến, là phụng mệnh Các chủ, đến kết giao bằng hữu cùng Tạ Thiếu Tôn, kết giao tình thôi, cũng không phải đến để cúi xưng thần."
Nhân vật các phương đến đây tuy rằng cũng có thật nhiều người e ngại uy thế của Tạ Thiếu Tôn, nhưng cũng không thiếu người căn bản không e ngại Tạ Thiếu Tôn, chỉ là nhận được mời, ngại cấp bậc lễ nghĩa, cho nên đến đây, đồng thời cũng muốn nhìn xem lần này sẽ có chuyện gì đặc sắc.
Bên trong còn có một số người tự biết không bằng Tạ Thiếu Tôn, bất đắc dĩ đến đây, cũng làm xong chuẩn bị cúi đầu xưng thần, nhưng nhìn thấy trong đám người cũng có nhiều nguwoif bất mãn, trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Nếu đám người liên hợp lại, nhất định có thể chống lại một mình Tạ Thiếu Tôn, nếu là như vậy, sau này cũng không cần cúi đầu với Huyền Thiên bộ.
Suy nghĩ của đám người rối loạn, chợt có giao lưu, tràng diện nhìn như náo nhiệt, kì thực cuồn cuộn sóng ngầm.
Nhưng Tạ Thiếu Tôn làm chủ nhân lần hội nay, nhưng đến nay vẫn không có bóng dáng.
Chờ một lúc, trong số những người ở đây cũng có người phát hiện ra không đúng.
Dù Tạ Thiếu Tôn có giá, muốn đến thời khắc cuối cùng mới chậm rãi hiện thân, , nhưng không khỏi cũng quá lâu rồi.
" Huyền Thiên bộ các ngươi thật kiêu ngạo."
Trưởng lão Bạch Thiên Các hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: " Trong số người tu hành ở đây cũng có tới hàng trăm, người chủ sự các tông các tộc chúng ta, cũng đã đợi hầu hồi lâu, Tạ Thiếu Tôn mời ta đến đây chờ, lại chậm chạp không hiện thân, không khỏi quá không để chúng ta vào trong mắt!"
Ông ta tức giận, phong vân lập tức biến sắc.
Xung quanh Duyệt thành, đều có mây đen.
Đây cũng là một vị Chân Nhân Dương Thần.
Bên trong những người ở đây, không thiếu Chân Nhân, nhưng đa số cũng là người tu hành bình thường, phần lớn là tán tu xung quanh Duyệt thành,
Cảm nhận được sự phẫn nộ của Dương Thần, những tán tu kia không khỏi cảm thấy nơm nớp lo sợ.
"Bạch trưởng lão không nên tức giận."
Chợt có một thanh niên xuất hiện, mặt đầy tươi cười, nói ra: "Tôn chủ còn có chút chuyện, còn đang ở bên ngoài Duyệt thành, đang xử lý, chắc cũng nhanh trở về rồi."
Bạch trưởng lão càng cảm thấy tức giận, quát: "Hắn ta mời người tới, nhưng không sớm chuẩn bị, lại ra ngoài làm việc, vô lễ như thế, thật sự coi người tu hành các phương xung quanh Duyệt thành là thuộc hạ của Huyền Thiên bộ sao?"
Kiểu nói này khiến những nhân vật vxem như có chút khí độ hơi trầm tĩnh cũng không khỏi có chút không thoải mái trong lòng.
Dù nói như thế nào, đến nay Tạ Thiếu Tôn vẫn không hiện thân, mặc kệ bọn hắn ở chỗ này, ra ngoài làm việc, đúng là cũng quá coi thường mọi người.
Thanh niên kia lại giống như chưa phát giác, vẫn cười làm lành nói: "Trưởng lão không nên tức giận, tôn chủ là đi Bạch Thiên Các."
Bạch trưởng lão nghe vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, trong lòng chợt dâng lên một luồng bất an, quát: "Hắn ta đi bạch Thiên Các làm gì? Lão phu đã được mời mà đến, hắn ta còn muốn làm gì?"
Thanh niên cười nói ra: "Tôn chủ mời tới chính là người chủ sự Bạch Thiên Các, người tới lại là một vị trưởng lão, bởi vậy tôn chủ tiến về Bạch Thiên Các, đi mời quý các chủ đến đây."
Bạch trưởng lão bỗng nhiên tức giận, lòng sinh sát cơ, lập tức muốn xuất thủ với thanh niên này.
Thanh niên thoáng lui ra phía sau, lạnh nhạt cười nói: "Không chỉ là Bạch Thiên Các, còn có Thất Lĩnh Tông, Cổ Việt Môn, Tiền gia chủ, Lục gia chủ, người chủ sự trong môn đều không đến đây, tôn chủ đã tự mình đi mời."
Bầu không khí ở đây đầu tiên là trì trệ.
Chợt xôn xao đại biến.
Giữa sân lập tức loạn thành một bầy.
Thanh niên khi nãy nhìn như lạnh nhạt kia, trên trán cũng không khỏi toát ra một tầng mồ hôi, tính toán thời gian thì tôn chủ nên trở về rồi mới phải.
Mắt thấy tình cảnh gần như mất khống chế, cao nhân các phương nhao nhao tức giận, gần như muốn phá nát phân bộ thứ hai này.
Nhưng đúng vào lúc này, một tầng mây đen bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, áp bách xuống, tràn ngập khí thế cường thịnh.
Tình cảnh hỗn loạn dường như bị khí thế kia trấn áp lại.
Chỉ thấy một thân ảnh từ trong tầng mây đi ra, thân thể thẳng tắp, ngang nhiên lạnh lẽo.
Người này dung mạo như thanh niên, mặc trường sam đỏ sậm, đầu đội hắc quan, trên mặt là tiếu dung tà dị, tay phải cầm một thanh trường đao, khí diễm ngập trời.
Mà trong tay trái của hắn lại bất ngờ mang theo một chuỗi vật.
Hắn ta phóng ra một bước, rơi xuống đất.
Chỉ thấy hắn ta đưa tay ném đi.
Đồ trên tay trái hắn lăn xuống trước mặt người khác.
Đó là một chuỗi đầu người!
"Bạch Thiên Các, Thất Lĩnh Tông, Cổ Việt Môn, Tiền gia chủ, Lục gia chủ, không quá nể mặt, Tạ mỗ đành phải tự thân lên cửa đi thỉnh, bây giờ cuối cùng đã mời tới mấy vị quý khách này."
Thanh niên tà dị này, tay cầm trường đao, khí thế ngang nhiên, chậm rãi nói ra: "Hiên nay yến hội tiếp tục, chư vị tiếp tục tâm tình giao hữu. . ."
"Giao mẹ ngươi!"
"Lão tử giết ngươi!"
"Trả lại mạng cho gia chủ ta!"
Mấy vị Chân Nhân bên dưới xuất thủ, cùng nhau oanh tới.
Thanh niên tà dị kia vẫn giữ vẻ mặt như thường.
Hắn vung ra một đao, khí diễm cuồn cuộn.
Khí diễm đen đỏ hỗn hợp.
Một đao xẹt qua, giống như xé rách trường không.
Thân hình mấy vị Chân Nhân trì trệ, chợt đầu thân phân hai nửa.
Những người ở đây đều yên tĩnh, hãi nhiên.
Nhất là người tu hành dưới Dương Thần, không khỏi đều thấy trái tim đập nhanh kinh hoàng, gần như là rung động.
Chỉ thấy hắn ta bình tĩnh thu đao, chầm chậm nói ra: "Bọn hắn chết rồi, các ngươi chihs là người chủ sự, đáng tiếc không thức thời, thế thì hãy cùng lên đường, bản tọa tuyển chọn chủ sự khác là được."
Vừa nói xong, trong ánh mắt của hắn ta lộ ra ánh cười quỷ dị, liếc nhìn đám người, cười lạnh nói ra: "Sau ngày hôm nay, Duyệt thành cùng xung quanh tám trăm dặm, lấy Tạ mỗ làm chủ, tông phái gia tộc các phương phải nghe Tạ mỗ điều lệnh. . . Chư vị tán tu, phàm là bị Tạ mỗ mời tới, hôm nay tất cả đều đăng ký tạo sách, thuộc về phân bộ thứ hai của ra, nếu như có vi phạm, đây cũng là kết cục!"
Hắn ta vừa chém ra một đao kia, khí diễm còn tại.
Thi thể của Chân Nhân Dương Thần vẫn còn ở dưới đất, tràn đầy huyết tinh.
Đám người đều cảm thấy rung động, lại không có người mở miệng.
Trong số những người ở đây, không thiếu Đại Chân Nhân tầng tám, thậm chí bàn về nội tình, còn vượt qua Tạ Thiếu Tôn nửa bậc.
Nhưng lực lượng trong lòng bọn hắn đều đã chìm xuống sau khi chứng kiến Tạ Thiếu Tôn chém ra một đao kia.
Ngoài Bán Tiên ra, ai có thể chống lại một đao này?
Mọi người tại đây, có nhiều người trong lòng không phục, nhưng thấy đao khí vẫn còn, lưỡi đao lại như nằm ngang ở trên cổ, nhất thời không có người nào có thể mở lời.
Tình cảnh lập tức lâm vào hoàn toàn yên tĩnh.
Tạ Thiếu Tôn nhếch miệng lên cười lạnh.
Một đao chém ra, chấn nhiếp toàn trường.
Chuyện hôm nay, tất nhiên truyền xa các phương.
Danh tiếng của Tạ Thiếu Tôn sẽ truyền khắp địa vực, còn muốn thắng được kẻ trước đó được gọi là Vô Địch Thần Quân kia.
"Hôm nay. . ."
Tạ Thiếu Tôn ngồi xuống chủ vị, bày đủ tư thế, trầm ngưng nói: " Tạ mỗ ta. . ."
Ầm ầm!
Bỗng nhiên một tia chớp từ trên trời giáng xuống!
Bắn thẳng tới nơi ánh mắt mọi người đang hội tụ!
Tạ Thiếu Tôn không kịp phản ứng, trong chớp mắt đã bị dìm trong sấm sét!
Mọi người không khỏi lộ ra kinh hãi vẻ ngạc nhiên.
Mà đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến giọng nói tràn đầy không vui.
"Bản thần quân hận nhất kẻ rảnh rỗi thích giả trang, hôm nay ta sẽ để ngươi nếm thử bị tư vị sét đánh!"