Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 773: Bản Thần Quân không cứu được




     Lưu Khê Vân là cô nương lúc trước Tô Đình gặp được trên đường, xuất thân quan gia danh môn, nhưng lại không muốn ở nhà thêu thùa như các tiểu thư khuê các bình thường, mà càng muốn vũ đao lộng thương, còn tràn đầy hướng tới đối giang hồ, muốn cầm kiếm hành tẩu thiên hạ.

Lúc trước Tô Đình cứu nàng, về sau hai người tách ra, đến khi gặp lại lần nữa, nàng đã thành đệ tử của Phách Thiên Thần Kiếm- Tạ Cảnh Văn, trở thành Phách Thiên Thần Kiếm Đời này.

Bây giờ gặp lại lần nữa, thời gian không dài, nhưng tu vi của nàng cũng gần đạt tới cấp độ Thượng Nhân.

Dù không thể so sánh cùng Tô Đình, nhưng tính toán ra nếu bỏ qua nguyên nhân là thân Hàn Đỉnh thì tiến cảnh của Lưu Khê Vân cũng chưa hẳn đã kém biểu tỷ Tô Duyệt Tần.

"Là ngươi?"

Lưu Khê Vân hiển nhiên cũng nhận ra Tô Đình.

Dù khi Tô Đình trảm thần, nàng cũng không biết rõ, nhưng thanh danh của Tô Thần Quân sớm đã lưu truyền tại thế, dù trong hàng ngũ Chân Nhân Dương Thần cũng là tuổi trẻ tuấn mỹ tiếng tăm lừng lẫy.

Tô Đình cười nói ra: "Không sai, chính là Tô mỗ, chúng ta đã lâu không gặp rồi."

Lưu Khê Vân lộ ra nụ cười, gật đầu nói: "Không ngờ lúc này lại gặp được ngươi."

Tô Đình từ đám mây hạ xuống, rơi trên mặt đất, chắp hai tay sau lưng, đi đến gần đến rồi nói ra: "Ta cũng không ngờ sẽ nhìn thấy ngươi ở đây, mà ngươi còn bị thương nặng như vậy. Nhưng ngươi làm đệ tử của Minh Nguyên Đạo Quan, là thân truyền của một vị Tiên gia, sao lại trở thành người của Ty Thiên Giám?"

Lưu Khê Vân cười khổ, nói ra: "Sau khi ta học tới cảnh giới tầng hai, ân sư để ta rời đi đạo quan, lịch luyện bốn phía. . . Ta về nhà một chuyến, phụ thân ta đã lui khỏi chốn quan trường, huynh trưởng ta thì vẫn ở trong triều đình làm quan, khi ta đi gặp huynh trưởng lại gặp Vân Tích đạo nhân, nên cũng gia nhập Ty Thiên Giám, giữ gìn trật tự Đại Chu, dù sao ân sư của ta cũng không để ý lễ tiết."

Tô Đình nghe vậy, hơi gật đầu, đánh giá một cái, nói ra: "Ngươi bị thương thế này, tuy rằng không nặng, nhưng sát khí ăn mòn sẽ rất bất lợi đối với ngươi, nếu đã gặp được, Tô mỗ cũng giúp ngươi một tay."

Lưu Khê Vân nghe vậy, hơi chần chừ một lúc, mới nói: "Vậy đa tạ Tô Thần Quân."

Tô Đình khua tay nói: "Không cần nói lời cảm tạ."

Hai người trò chuyện vui vẻ, nhưng chư vị Ty Thiên Giám xung quanh lại lộ đầy vẻ kinh dị.

Bọn hắn đều có đạo hạnh hơi thấp một chút, ở Ty Thiên Giám cũng coi như thuộc tầng dưới chót, cho nên không biết diện mạo của Tô Đình, nhưng đều biết được Tô Thần Quân.

Bọn hắn nhìn thiếu niên đang nở nụ cười ôn hòa kia, trong lòng kinh nghi bất định.

Thiếu niên này chính là Tô Thần Quân thanh danh hiển hách những năm gần đây?

Lưu Khê Vân lại quen biết người này?

Khi nãy Tô Thần Quân nói cái gì?

Lưu Khê Vân làm đệ tử của Minh Nguyên Đạo Quan, thân truyền của một vị Tiên gia?

Đám người chỉ biết Lưu Khê Vân là nữ nhi của một vị quan to hiển quý ở kinh thành, về sau bước lên con đường tu hành, ngưng tụ pháp ý, bái nhập vào Ty Thiên Giám, là người có đạo hạnh cao nhất trong số bọn họ.

Nhưng người nào có thể ngờ được Lưu Khê Vân mới có đạo hạnh tầng ba lại là đệ tử của Tiên gia?

"Các ngươi thu dọn một chút."

Ngay khi những người của Ty Thiên Giám này đang kinh ngạc khó tả thì lại thấy Tô Đình nhìn lại, phất tay nói ra: "Các ngươi dọn dẹp nơi này một chút, bản thần quân muốn cùng nàng lên thuyền, thay nàng trị liệu thương thế."

Đám người Ty Thiên Giám nào dám làm càn, vội vàng thi lễ, rồi tản đi làm việc.

Tô Đình chỉ tay một cái, lập tức mang Lưu Khê Vân bay lên thuyền.

Đạo hạnh của Lưu Khê Vân còn thấp, chưa thể cưỡi mây đạp gió, lúc này nàng quan sát hai bên, cũng không hề e sợ, ngược lại hết sức cao hứng, nói ra: "Trước đó ân sư cũng chỉ có một lần mang ta lên trời phi hành, đây là lần thứ hai ta cách mặt đất bay lên không. . . Một ngày nào đó, ta muốn dựa vào bản lãnh của mình để bay đến bầu trời."

Tô Đình cười nói: "Ngươi có thiên tư không tệ, nếu không thì cũng không thể trở thành đệ tử Tiên gia, bây giờ bái nhập vào Minh Nguyên Đạo Quan, lại là thân truyền của Tiên gia, ngày sau nhất định là tiền đồ vô lượng, chớ nói là tầng sáu, cũng chưa chắc không thể đạt tới cảnh giới Chân Nhân Dương Thần,. . . Nếu ngươi có thể cố gắng một chút, cũng không phải không thể đắc đạo thành tiên."

Lưu Khê Vân ừ hai tiếng, dùng sức gật đầu.

——

Tô Đình mang nàng lên thuyền.

Lần đều tiên Lưu Khê Vân nhìn thấy lâu thuyền có thể dừng lại trên bầu trời, càng cảm thấy kinh dị nên vô cùng hiếu kì, lập tức trái kiểm tra, phải lại nhìn một chút, xem hết pháp thuyền này, còn chạy đến bên cạnh, quan sát tầng mây ở bốn phía, lại nhìn xuống dưới mặt đất một chút.

Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu là sư phụ Tạ Cảnh Văn của nàng nhìn thấy một màn này, nhìn dáng vẻ như chưa thấy qua việc đời này của nàng, không biết có thấy nàng đang làm nhục sư môn, sẽ bắt nàng trở về hay không ?"

Lưu Khê Vân lộ ra vẻ hết sức hiếu kì, lại đánh giá chung quanh.

Tô Đình ho một tiếng, nói ra: "Lưu cô nương, ngươi đến trị thương, không phải đến quan sát, nếu thật sự hiếu kì, đợi thương thế của ngươi lành lại, ta sẽ cho ngươi ở lại pháp thuyền hai ngày, từ từ tham quan là được."

Lúc này Lưu Khê Vân mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, nói: "Vậy trước tiên trị thương."

Tô Đình dẫn nàng vào gian phòng, bày ra trận pháp.

Lưu Khê Vân bị thương trên cổ về bên trái, vạch đến vai phải.

Vết thương tuy rằng đã sơ bộ khép lại, nhưng sát khí vẫn lưu lại, hơn nữa còn không ngừng lan ra, ăn mòn pháp lực yếu kém của nàng.

——

"Không cần khẩn trương."

Tô Đình duỗi ra hai ngón tay, chập chỉ thành kiếm, phát ra lôi quang.

Lôi quang lấp lóe, có uy thế loại trừ sát khí, mà bên trong ẩn chứa sinh cơ, có thể để vết thương nhanh chóng khép lại.

Lưu Khê Vân khoanh chân ngồi xuống, ngay ở trước mặt Tô Đình.

Chỉ thấy Tô Đình điểm một chỉ lên cổ nàng, đánh tan sát khí ở đây, lại dọc theo vết thương, từng bước hướng xuống.

"Sở học của kẻ này có chút âm độc, trong chân khí đều chất chứa sát khí, ở chốn phàm trần xem như cao nhân hạ độc. Nhưng đạo hạnh của hắn cũng không tính cao, lấy sở học của ngươi, chính diện tranh đấu thì hoàn toàn có thể thắng hắn. . ."

Tô Đình nói ra: "Từ vết thương này, xác nhận là ngươi không có phòng bị, bị hắn đến gần người, suýt nữa bị hắn cắt đầu, may mà ngươi tránh sớm, bằng không hậu quả cũng không chịu nổi. Kẻ này cũng thật sự là tâm ngoan thủ lạt, cũng thực có can đảm lạt thủ tồi hoa, nếu không phải bị ngươi đánh chết, ta thật sự là muốn nhìn nhìn xem Huyền Thiên bộ kia tìm được một kẻ ngươi tàn nhẫn như thế từ chỗ nào. . ."

Lưu Khê Vân nghe vậy, lộ ra mười phần tức giận, đang muốn nói chuyện, lại khẽ giật mình.

Giờ phút này ngón tay của Tô Đình đang lướt dọc theo vết thương, đến vai phải của nàng, ngay tại vị trí trên bộ ngực.

Trong một chớp mắt, sắc mặt Lưu Khê Vân đỏ bừng, tim đập nhanh hơn.

Đều nói nam nữ thụ thụ bất thân, mà Tô Thần Quân trị thương, lại suýt nữa chạm đến bộ ngực.

Khi Tô Thần Quân trị thương, còn mang nàng tới pháp thuyền trên trời, dẫn tới trong phòng.

Nàng luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, nhưng giờ phút này trong lòng lại nhảy lên, không khỏi suy nghĩ lung tung.

Nếu ở trong kinh thành, cô nam quả nữ chung sống một phòng, coi như không làm gì, cũng khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới danh dự thanh danh.

Tô Thần Quân có bản lĩnh mạnh hơn nàng nhiều, nếu muốn làm cái gì đó thì nàng nên làm cái gì?

Trong lòng Lưu Khê Vân tỏa ra đề phòng.

Tô Đình nghiêm túc loại bỏ sát khí cho nàng, đang đến thời điểm kết thúc lại cảm giác có khác, kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao đột nhiên khí huyết biến động, tràn đầy đề phòng?"

Lưu Khê Vân khẽ khụ một tiêngs, sắc mặt hơi đỏ, lắp bắp nói: "Sư tôn ta đã dạy bất kỳ thời điểm nào đều phải có lòng đề phòng, dù là hảo hữu quen thuộc cỡ nào, ta quen thuộc, không phải nhằm vào ngươi."

Tô Đình nghe vậy, không khỏi cười nói: "Ngươi đề phòng như thế, tại sao lại có thể để một kẻ có đạo hạnh thấp hơn cận thân ám sát?"

Lưu Khê Vân nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền hồng nhuận, lắp ba mà nói: "Hắn. . . Hắn. . . Hắn dáng dấp đẹp mắt, cho nên. . . Cho nên ta mới buông lỏng đề phòng."

"Ngươi nha đầu này. . ."

Tô Đình cười ha ha, đang muốn trêu ghẹo hai câu, nhưng vẻ mặt không khỏi cứng lại, thân thể cứng ngắc.

"Vậy sao ngươi lại đề phòng bản Thần Quân như thế?" Sắc mặt Tô Thần Quân tái xanh, trầm trầm nói.

". . ." Lưu Khê Vân cúi đầu xuống, ấp úng không nói.

"Đi thong thả! Không tiễn! Bản thần quân không cứu được!"

Tô Thần Quân thẹn quá hoá giận, vung tay áo mà lên.