Danh hào của Tô Đình thuộc Nguyên Phong Sơn, gần đây có thể nói là vô cùng vang dội.
Bản lĩnh trảm thần, danh truyền tam giới.
Trong nhân gian, các đại tiên tông đều đã truyền ra sự tích của Tô Đình.
Người tu hành thượng tầng, ngoài nhân vật đã bế quan nhiều năm, hoặc tránh xa thế ngoại thì gần như đều có thể biết được danh hào của Tô Đình. . .Không biết danh hiệu của Tô Thần Quân là hạng người đạo hạnh hơi thấp.
Thủ sơn đệ tử của Chính Tiên Đạo không dám thất lễ, vội tiến đến thông bẩm.
Sau một lát, đã thấy một vị trưởng lão cấp độ Bán Tiên đến đây đón tiếp.
Vị trưởng lão này cũng là người quen, rõ ràng là người chủ sự của Chính Tiên Đạo lần trước ở Bắc Vực- Vân Ly đạo trưởng.
"Vân Ly tham kiến Thần Quân."
"Vân Ly đạo trưởng khách khí."
"Lần trước từ biệt, vốn cho rằng chỉ sau hai ba ngày, Thần Quân có thể trở về Cổ Thần phế tích, không ngờ đến hôm nay mới gặp nhau."
Trên mặt Vân Ly rất nhiều cảm khái, cũng chưa từng nghĩ đến những sự việc xảy ra sau đó lại trở nên như thế khúc chiết.
Tô Đình vốn là người chủ sự của các tông, chỉ vì tiến đến tiếp dẫn biểu tỷ Tô Duyệt Tần trở về thôi.
Nhưng không ngờ nửa đường đầu tiên là có Ma Quân đệ nhất, lại có vị chân truyền của Phật tông nhập ma.
Cuối cùng thậm chí Ma Quân thứ tư bố trí mai phục, kéo Tô Đình vào cổ Ma Giới.
Sau đó Cổ Thiên Ma Tôn xuất thủ, Võ Đạo Chân Thần trảm ma, rồi Khuê Mộc Lang hạ giới, lại bị Tô Đình trảm chết. . . Từng chuyện đều đã vượt ra khỏi phạm trù nhân gian.
Sau đó Tô Đình bị bắt lên thiên giới, từ đó lại có thật nhiều biến cố, mà Bắc Vực cũng đổi một vị người chủ sự mới.
Chớ nói Tô Đình là người trực tiếp trải qua chuyện này, ngay cả Vân Ly đều cảm thán.
"Không đề cập tới chuyện này nữa."
Tô Đình cười nói ra: "Lần này ta đến, có lẽ ngươi đại khái đã biết được?"
Vân Ly thi lễ nói: "Chính là Vân Ly thay Tiên Ông đưa tin, thỉnh thần quân tơi tông môn một lần, bây giờ Thần Quân nguyện ý đến nhà, cũng coi như Vân Ly không phụ nhờ vả của Tiên Ông."
Tô Đình đáp lễ nói: "Không cần phải khách khí, Chính Tiên Đạo có ân đức rất lớn với ta, nhất là Ngũ Hành giáp của Đạo Huyền Tiên Ông này, càng giúp cho con đường tu hành trước đó của Tô mỗ rất thông thuận, cũng thực sự cần tới cửa nói lời cảm tạ."
Vân Ly hơi nghiêng người, nói ra: "Từ khi Thần Quân bị phục sát ở hư không giữa hai giới, Tiên Ông đã hạ giới, đến nay vẫn chưa lên trời."
Tô Đình đi về phía trước đi, trong miệng cười nói: "Tô mỗ ở hư không giữa hai giới bị phục sát, sau khi bị thương nặng mà mất đi hành tung, ngay cả bản môn chưởng giáo đều lo lắng sinh tử của ta, làm sao nghe ngươi nói thì Đạo Huyền Tiên Ông giống như kết luận Tô mỗ không chết được, gần đây sẽ đến nhà, cho nên mới ở sơn môn chờ đợi?"
Vân Ly thấp giọng nói: "Suy nghĩ của Tiên Ông, đệ tử không dám ước đoán."
Tô Đình cười ha ha một tiếng, nói ra: "Chỉ đùa chút thôi mà."
Hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng Vân Ly không dám không coi là thật, thần sắc hết sức nghiêm túc.
——
Trong Chính Tiên Đạo, người lui tới đều là đạo sĩ.
Mấy đạo sĩ này, từ diện mạo già nua đến trung niên cường thịnh, hoặc là thiếu niên tuổi đôi mươi, thậm chí là hài đồng tuổi nhỏ, đều không quá để ý đến Tô Đình.
Ngẫu nhiên có một số ánh mắt hơi có vẻ kỳ dị, nhìn nhiều thêm một lúc, nhưng sau đó cũng đều thu hồi ánh mắt.
So với Nguyên Phong Sơn thì đạo sĩ Chính Tiên Đạo dường như cũng không có lòng hiếu kỳ gì.
Có thể đây cũng là điểm đặc biệt của đệ tử Chính Tiên Đạo.
Oanh!
Tô Đình nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hào quang ngút trời, thành thế Long Hổ dây dưa, hương khí tràn ngập các phương.
"Đây là. . ."
Đôi mắt Tô Đình ngưng tụ, thấp giọng nói: "Long Hổ Huyền đan?"
Đối với Long Hổ Huyền đan, Tô Đình cũng không lạ lẫm, trước kia từng có được Long Hổ Huyền đan do Cát Chính Hiên luyện chế nửa thành, lại học được từ chô quốc sư pháp quyết Long Tước Tán Thân Quyết, từ đó có thể dùng để tu hành đạt được giúp ích cực lớn.
Mà dị tượng trước mặt này, hiển nhiên là Long Hổ Huyền đan hoàn chỉnh.
Vân Ly nhìn thoáng qua, có mấy phần kinh dị, nói: "Chắc là vị sư thúc của ta luyện thành Long Hổ Huyền đan, ông ấy đã hao phí nhiều năm vào việc này, đã luyện hỏng ba lò, nay rốt cục đã thành."
Tô Đình thu hồi ánh mắt, nói ra: "Không hổ là thánh địa đan đạo."
Hắn vừa mới đến Chính Tiên Đạo, đã đúng lúc có người luyện thành Long Hổ Huyền đan, khó tránh khỏi có chút quá trùng hợp.
Mà đan dược như Long Hổ Huyền đan này không hề tầm thường, Tô Đình lại khá quen thuộc, chỉ sợ ngoài Chính Tiên Đạo ra, trên thế gian không có tông môn nào khác có năng lực luyện chế đan dược phẩm giai này.
Đây là muốn biểu hiện chỗ bất phàm của thánh địa đan đạo sao?
Thế nhưng không phải Chính Tiên Đạo thanh tĩnh vô vi sao?
"Tô Thần Quân xin mời đi theo ta."
Vân Ly đi phía trước dẫn đường.
Tô Đình đi theo ông, lại vòng qua chủ phong, lập tức lộ ra kinh ngạc.
Dựa theo đạo lý thì hắn là khách lạ, mà phân lượng cũng không thấp, nên tiến về đại điện chủ phong, bái kiến chưởng giáo Chính Tiên Đạo mới phải.
Bây giờ lại vòng qua đại điện chủ phong, đi thẳng đến phía sau núi?
Chuyện này dường như không quá hợp cấp bậc lễ nghĩa.
Vân Ly dường như phát hiện ra vẻ kinh ngạc của Tô Đình, vội nói ra: "Đây là Tiên Ông phân phó, khi Tô Thần Quân đến đây, có thể trực tiếp tiến về phía sau núi."
Tô Đình càng cảm thấy kinh dị, âm thầm thì thầm: "Vị Đạo Huyền Tiên Ông này giống như có chút để ý tới ta? Chỉ bởi vì ta được Ngũ Hành giáp sao?"
——
Ở phía sau núi Chính Tiên Đạo.
Nơi này cảnh sắc cực kì ưu mỹ.
Ngay cả Tô Đình cũng không khỏi tán thưởng.
Nơi đây linh khí dư dả, không thua gì động thiên phúc địa trong Nguyên Phong Sơn, mà phong cảnh tú lệ như tiên cảnh.
Mà ở phía trước lại càng lộ ra linh vận.
Núi không cần cao, có tiên sẽ linh.
Phía trước là nơi ở của Chân Tiên.
Nơi đây chính là tiên cảnh.
"Tới rồi."
Vân Ly hơi khom người, nói ra: "Phía trước là nơi Tiên Ông bế quan, đệ tử trong môn chúng ta luôn luôn không được phép đặt chân, quấy nhiễu Tiên Ông tu hành, bần đạo sẽ dừng bước ở đây."
Tô Đình nghe vậy, chỉ mình, nói: "Không được phép đặt chân, quấy nhiễu Tiên Ông tu hành? Thế còn ta?"
Vân Ly mỉm cười nói: "Thần Quân là người mà Tiên Ông điểm danh muốn gặp, tự nhiên là ngoại lệ."
Sau khi nói xong, ông thi lễ nói: "Bần đạo lui xuống."
Tô Đình gật đầu nói ra: "Được rồi."
Thấy Vân Ly lui ra, Tô Đình mới nhìn về phía trước.
Hắn dừng một chút rồi cất bước đi lên, đi qua đường núi, đi qua bờ ao.
Chim hót hoa nở, tiên vụ mông lung.
Đi ở trong đó, Tô Đình đều có cảm giác tâm thần thanh thản.
Hắn đi trăm bước, chợt dừng lại, thi lễ nói: "Vãn bối Tô Đình, được Tiên Ông mời, nay đến đây bái kiến."
Hắn vừa dứt tiếng, lập tức phát hiện Ngũ Hành giáp trong ngực đột nhiên bay ra.
Chỉ thấy Ngũ Hành giáp hóa thành một đạo quang mang, bay tới phía trước.
Tô Đình cũng không vội, thần sắc lạnh nhạt, lẳng lặng chờ đợi.
Trôi qua một lát, mới thấy sương mù phía trước dần biến mất.
Phía trước xuất hiện một đình nghỉ mát.
Ở khoảng đất trong đình có bày một bồ đoàn.
Phía trên có một người đang ngồi xếp bằng, vuốt vuốt Ngũ Hành giáp kia.
Người này nhìn tấm tuổi bảy mươi, râu tóc trắng noãn, mà làn da lại non mịn như trẻ con, chính là hạc phát đồng nhan.
Lão nhân kia mặc đạo bào, nhẹ nhàng tung Ngũ Hành giáp, ánh mắt của ông thanh tịnh, giống như cười mà không phải cười.
Với đạo hạnh bây giờ của Tô Đình mà hoàn toàn không nhìn thấu sâu cạn của đối phương.
"Tô Đình tiểu hữu, lão đạo đợi ngươi đã lâu."