Trong Hoán Hoa Các.
Tô Đình theo tiểu tinh linh tiến về bái kiến.
Mới vào lầu các, Tô Đình đã nhìn thấy Các chủ Hoán Hoa Các trước.
Vị này là Các chủ Hoán Hoa Các đời này, đứng ở một bên.
Mà ở phía trước lại có hai nữ tử.
Một vị đứng trước mặc áo trắng nhạt, thêu hoa văn màu lam, ngũ quan thanh lệ, chỉ là vẻ mặt lạnh lẽo tựa như băng sương, dù ánh mắt nhu hòa, nhưng cũng vẫn để người cảm thấy vẻ lạnh lùng, có lẽ là có quan hệ với cùng công pháp mà nàng tu hành.
Về phần một vị khác, đeo mặt nạ sa mỏng, quần áo cũng màu nhạt, khí tức mờ mịt không rõ.
Tiểu tinh linh gọi nữ tử có khí tức thanh lãnh kia là sư nương, sau đó giương cánh bay tới, dáng vẻ vô cùng thân thiện đâu.
"Tô Đình bái kiến hai vị Tiên gia."
Tô Đình tiến lên đây, thi lễ.
Hai vị trước mắt này đều là hạng người cao thâm mạt trắc, đều đã vượt qua phạm trù tầng chín ở nhân gian, đã là Tiên gia đắc đạo, mà đạo hạnh cao tới mức đáng sợ, ngay cả Tô Đình đều khó mà ước đoán đạo hạnh cao thấp cụ thể.
Hai vị này đều vô cùng có khả năng đã bước vào cấp độ Chân Tiên.
Lui một bước để nói, dù hắn không bước vào tiên cảnh, tầm mắt còn cạn, phỏng đoán có sai, chí ít hai vị này cũng giống vị Địa Tiên lão tổ của Thủ Chính Đạo Môn, đều thuộc hàng Thái Ất tán số đỉnh phong, khoảng cách tới Chân Tiên chỉ có nửa bước.
"Ngươi cũng có chút cấp bậc lễ nghĩa."
Lục Du Sương mỉm cười, vuốt vuốt đầu của tiểu tinh linh, chợt nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Lần này chuyện ngươi trảm thần đã chấn động tam giới lục đạo, chư thiên tiên thần lúc ấy ở Lăng Tiêu Bảo Điện, ta cũng chỉ có thể vì ngươi biện hộ hai câu mà thôi."
Tô Đình khom người nói: "Ân đức của tiên tử, Tô Đình mãi ghi nhớ trong lòng."
Lục Du Sương nói ra: "Ta chỉ nói hai câu mà thôi, tác dụng không lớn, chân chính để ngươi được tha tội, là đương kim Đạo Tổ, cùng Thiên Đình Đế Quân."
Nàng nói đến đây, nhìn tiểu tinh linh một cái, lại ung dung nói ra: "Chỉ là lần này ta rất hiếu kì, muốn xem một chút, ngươi có bản lĩnh gì mà có thể chém giết thiên thần nhân vật, rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay không. . ."
Tô Đình nghe vậy, cười nói: "Hổ thẹn, không thể học thành ba đầu sáu tay, chỉ mở được một thiên nhãn."
Tiểu tinh linh liếc hắn một cái, khẽ nói: "Chỉ biết nói hươu nói vượn."
Lục Du Sương vuốt vuốt đầu của tiểu tinh linh, nói với Tô Đình: "Nhưng lần này ta để ngươi tới, nguyên nhân quan trọng hơn là ta muốn xem thử xem, Đại Ngưu đạo nhân mà tiểu nha đầu này ngày đêm lo nghĩ thôi."
Tô Đình run lên, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
Tiểu tinh linh gọi vị Thái Thượng trưởng lão của Hoán Hoa Các này là sư nương, làm sao lại khiến hắn có cảm giác như mẹ vợ đang xem kỹ con rể vậy?
"Coi như không tệ."
Lục Du Sương thu hồi ánh mắt, nói ra: "Tuổi còn trẻ, đạo hạnh cũng tính là đã không cạn, bản lĩnh đấu pháp càng là nổi tiếng tam giới, xem như nhân vật có danh tiếng, chỉ là có tám phần trong chư thiên tiên thần đều muốn giết ngươi. . . Dù bản lĩnh không nhỏ, nhưng tiền cảnh đáng lo."
Tô Đình sờ sờ gò má, lặng lẽ cười nói: "Dựa vào tình huống hiện nay thì vãn bối ở nhân gian cũng không lo tính mệnh, đợi ta đắc đạo thành tiên, cũng chưa chắc đã mặc người nắm."
"Khẩu khí cũng không nhỏ."
Lúc này thiếu nữ trên mặt đeo lụa mỏng kia lại khẽ hừ một tiếng.
Tô Đình nhìn lại mỉm cười không nói.
Tiểu tinh linh hợp thời hỏi: "Sư nương, vị này là ai?"
Lục Du Sương cười khẽ, tựa như băng sương hòa tan, nói ra: "Vị này là Ngọc Linh cô nương, cũng là Thái Thượng trưởng lão của Hoán Hoa Các ta, thường ở Tử Tiêu Cung, theo Đạo Tổ tu hành."
"Ngọc Linh cô nương?"
Tô Đình tỏa ra dị sắc, cùng tiểu tinh linh liếc nhau một cái.
Đối với cái tên này, tiểu tinh linh cũng chỉ thấy quen tai, mơ hồ từng nghe qua.
Nhưng đối với Tô Đình thì lại không giống.
Lần trước ở Phục Trọng Sơn, vị Hoa tiên tử kia chính là mẫu thân của Ngọc Linh.
Nghe nói vị Ngọc Linh cô nương này thương ở Tử Tiêu Cung, đi theo Đạo Tổ tu hành, mà chân thân của nàng lại là bạch liên!
Tử kim bạch hắc thanh, ngũ đại tiên liên!
Tử Liên biểu tượng cho khí vận hưng suy của đạo môn!
Kim Liên biểu tượng cho khí vận của Thiên Đình cùng nhân gian biến hóa!
Hắc liên xâm nhập vào Huyền Sách đại pháp sư, hóa thành Ma Tổ, bây giờ còn có ma hoạn, gây họa tới thiên địa!
Thanh Liên có hiệu quả thai nghén thần khu, giúp người ta một bước lên trời,
Trước đó có thần sông Cảnh Tú, sau này lại có đại điệt nữ Hồng Y.
Nhưng duy chỉ có bạch liên này là thần bí khó lường, không biết công dụng.
Tô Đình chỉ là biết bạch liên chính là Ngọc Linh tiên tử của Hoán Hoa Các, thâm cư ở Tử Tiêu Cung,rất ít khi hiện thế.
Không ngờ một vị trước mắt này lại chính là vị Ngọc Linh tiên tử kia.
"Thất lễ rồi."
Vẻ mặt Tô Đình đoan chính, không dám lãnh đạm.
Ngọc Linh lạnh nhạt nói: "Vì chuyện của ngươi, Thiên Đế tiến về Tử Tiêu Cung, quấy rầy tổ sư tu hành, trong tám trăm năm qua, Thiên Đế cũng chỉ vì lần trấn áp Địa Phủ mới tiến đến thỉnh giáo tổ sư, tìm được Huyền Sách đại pháp sư. . . Lần này vì ngươi mà đi, phân lượng của ngươi cũng coi như không nhẹ."
Tô Đình cố ngăn chặn đắc ý trong lòng, sắc mặt nghiêm nghị, nói: "Vãn bối không dám."
Ngọc Linh nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt, nhưng không nói gì thêm.
Tô Đình lại không khỏi đánh giá một chút, chỉ cảm thấy vẫn cao sâu khó lường như vậy.
Hắn không biết vị Ngọc Linh tiên tử này rốt cuộc có bản sự cao đến mức nào.
Nhưng phân lượng của Tử Liên cùng Kim Liên, hắn vẫn hiểu rõ, mà hắn cũng biết được sự thần diệu của Thanh Liên, về phần hắc liên lại càng không cần nói.
Tông chủ ma đạo Tô Quan Nhi luôn ẩn giấu ở Bắc Vực, nhưng được một mảnh hoa cánh của hắc liên, bây giờ chính là cự phách ma đạo, có thể nói là khí diễm ngập trời.
Bạch liên và hắc liên tương tịnh, tuyệt đối sẽ không kém một đóa hắc liên có thể xưng là đầu nguồn ma đạo kia.
Đồng thời, vị tiên tử là chân thân bạch liên này lại vào trong Tử Tiêu Cung, đi theo Đạo Tổ học tập, càng làm cho người không dám khinh thường.
Tô Đình chỉ học được Ngũ Hành tiên thuật của Đạo Tổ, đã tung hoành bát phương, vô địch nhân gian.
Thanh Đế chỉ được Đạo Tổ chỉ điểm mấy lần, bây giờ đã tu thành Chân Tiên, sáng lập ra Nguyên Phong Sơn, thụ phong làm Thiên Tiên, được Thiên Đế ban tên, lấy được danh hiệu Đông Phương Thanh Đế.
Tư chất của bạch liên chân thân tự nhiên không cần nhiều lời, tuyệt đối sẽ không kém hơn Tô Đình cùng Thanh Đế, lại được Đạo Tổ chỉ điểm, càng thâm bất khả trắc.
"Theo đạo lý thì vị Ngọc Linh tiên tử này có tu vi chỉ sợ còn cao hơn Thanh Đế, nhất định là Chân Tiên."
Trong lòng Tô Đình suy đoán, càng thêm nghiêm nghị.
Mà Ngọc Linh lại nhìn về phía tiểu tinh linh.
"Lần này ta hạ giới là vì ngươi."
"Vì ta?" Tiểu tinh linh hơi có vẻ kinh ngạc.
"Ngươi cần đi theo ta một chuyến."
"Đi chỗ nào?" Tiểu tinh linh hỏi một tiếng như vậy, bỗng nhiên lại lắc đầu nói: "Ta thật vất vả mới gặp được Đại Ngưu nhà ta, ta cũng không đi đâu cả, trừ phi mang theo hắn."
" Vẫn chưa tới thời cơ để hắn tiến về Tử Tiêu Cung." Ngọc Linh nói ra.
"Vậy ta không đi đâu." Tiểu tinh linh đáp.
"Đợi đã. . ."
Tô Đình chần chờ nói: "Tử Tiêu Cung? Chỗ ở của Đạo Tổ?"
Lục Du Sương nói khẽ: "Đúng vậy."
Tô Đình lập tức nhìn về phía tiểu tinh linh, nghiêm túc nói: "Không cho phép hành động theo cảm tính."
Tiểu tinh linh phồng má.
Vẻ mặt Tô Đình trở nên cực kì nghiêm túc.
Tiểu tinh linh lập tức cúi đầu xuống, biết tâm ý Tô Đình kiên định.
Tô Đình thấy nàng nguyện ý nghe lời, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mười phần hâm mộ.
Tử Tiêu Cung vốn là chỗ ở của Tử Tiêu đại tiên, mà Tử Tiêu đại tiên chính là đạo môn tổ sư đã siêu thoát.
Đạo Tổ duy nhất hiện nay- Thanh Nguyên tổ sư chính là ở lâu trong Tử Tiêu Cung.
Ngay cả Thanh Đế của Nguyên Phong Sơn treo thân phận ký danh đệ tử, cũng không dám tuỳ tiện đặt chân.
Lần này đi Tử Tiêu Cung, chắc là được Đạo Tổ chỉ điểm, cơ duyên rất lớn, không thể tưởng tượng.
Chính là Đạo Tổ không chỉ điểm, chỉ nhìn thấy Đạo Tổ đã là cơ duyên lớn lao.
Đạo Tổ chính là thân thành đại đạo!
Nhìn thấy Đạo Tổ, tức là nhìn đạo!
Có thể nhìn đạo là có thể ngộ đạo!
Ngộ đạo chính là cơ duyên mà người tu đạo tha thiết ước mơ nhất!
"Tối nay cần phải đi."
Ngọc Linh nhẹ giọng nói ra: "Ta đã thành Chân Tiên, không thể ở lâu nơi này."