Trong Thanh Đế Phong Ma Trận.
Người tu hành các phương không không vì thế mà im lặng, nơm nớp lo sợ, chưa dám nói nửa lời.
Dù cho là quốc sư là hạng người tầng chín xuất thân tiên tông, cũng không khỏi bị rung động, huống chi là người tu đạo bình thường?
Ban đầu ở kinh thành thịnh hội, Tô Đình chưa đột phá Âm Thần, làm một hậu bối, đến nay tình cảnh đó còn rõ mồn một trước mắt, nào biết chỉ trong nháy mắt, hắn đã hơn xa quốc sư, thậm chí thoát cả nhân gian.
Bây giờ Tô Đình đột phá Tầng chín, thành tựu tuyệt đỉnh nhân gian, bản lĩnh càng thoát giới hạn nhân gian.
Chuyện này thật sự khiến người ta phải kính sợ, sau đó lại không khỏi cảm khái vạn phần.
"Làm sao có thể?"
Quốc sư thở sâu, ông ta làm Bán Tiên, tự nhận kém xa vị Thi Giải Tiên kia.
Nhưng Tô Đình cũng là Bán Tiên, mà lại vừa thành Bán Tiên.
Thế nhưng trận tranh đấu này lại không thể nói là kịch liệt gì.
Tô Đình là tầng chín, chiếm ưu thế vô cùng lớn, triệt để chế trụ vị Thi Giải Tiên này.
Khó trách Tô Đình có lực lượng như thế, dám can bày bẫy chờ đợi tiên thần hạ giới.
Nếu quả thật có tiên thần hạ giới, chỉ sợ bằng vào bản lĩnh hiện nay của Tô Đình, một trận tranh đấu kia có thể sẽ đánh tới hôn thiên ám địa. . . Nếu nói thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, sẽ tác động đến vô số.
Nhưng trong lòng ông ta cảm khái, sau khi thấy rõ khí tức vỡ vụn kia lại dần ngưng tụ thành lão giả thì không khỏi ngây ngốc một chút.
——
Tô Đình đứng trên hố to, một tay đè xuống, giam cầm khí tức vỡ vụn kia.
Lão giả áo bào trắng này đã là Tiên gia, dù bị Tô Đình đánh vỡ nát, vẫn không lập tức vẫn lạc.
Nhưng Tô Đình mượn dùng Thanh Đế Phong Ma Trận, cuối cùng vẫn có thể tù vây khốn lão ở nơi này.
"Ai. . ."
Thân hình lão giả ảm đạm, thở dài: "Lão phu thế mà lại rơi vào trong tay của ngươi."
Tô Đình cười một tiếng, nói: "Rơi vào trong tay Tô mỗ thì thế nào? Ta vốn có danh xưng Vô Địch Thần Quân, bây giờ tiến thêm một bước, Dương Thần tu tới đỉnh phong, đạo hạnh cao đến Bán Tiên, ngươi thua cũng không oan. . ."
Lão giả liếc hắn một cái, trầm giọng nói: "Ngay cả thiên thần mà ngươi đều có thể trảm diệt, lưu lại lão phu là muốn làm gì?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Ngươi là Thi Giải Tiên, không phải chính thần trên Phong Thần bảng, vốn không có bản lĩnh bất tử bất diệt bằng thiên thần. . . Tô mỗ có thể trảm diệt thiên thần, cho nên những thiên thần vốn không bất tử bất diệt, trong lòng sợ hãi muốn giết ta, về tình xem như có thể hiểu, nhưng ngươi là sao?"
Lão giả áo bào trắng cũng không đáp lời, thần sắc bình thản.
Tô Đình nói ra: "Trong hàng Thiên Tiên, người có ý đồ giết t, một là như Đạo Nguyên Tiên Tôn, vì trật tự tam giới lục đạo, không muốn bị Tô Đình ta phá hư, hai là có mưu đồ khác, hoặc hạng người tâm hoài quỷ thai. . . Ngươi cũng không giống như loại người lấy đại nghĩa làm trọng, chắc là loại thứ hai, nhưng ngươi tự mình xuất phát, cũng chưa chắc lòng dạ đã bao sâu, có lẽ vẫn là quân cờ trong tay loại Thiên Tiên thứ hai?"
Lão giả áo bào trắng hơi biến sắc mặt, nhưng vẫn trầm mặc.
Tô Đình cười lạnh nói: "Ngày đó ở hư không giữa hai giới, kẻ phục sát Tô mỗ cũng không phải là ngươi, hôm nay thù hận cũng chưa chắc không thể tiêu mất, nhưng nếu ngươi quả thật nghĩ mình quá nặng. . . Tô mỗ không ngại dùng một vị Thi Giải Tiên thành làm vị Tiên gia thứ nhất mà ta trảm diệt."
Lão giả áo bào trắng cắn chặt răng, không nói một lời.
Tô Đình lại phát hiện sau lưng có động tĩnh, hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Quốc sư chỉ cảm thấy một tôn tiên thần, ánh mắt rơi xuống như núi cao ép thân, trong lúc vô hình cũng chìm xuống một chút, mặt lộ ngưng trọng.
Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Từ lúc lão chân chính từ trong hư không bị ta đánh ra, quốc sư đã có chút cổ quái, khi nãy ta giam cầm khí tức vỡ vụn của lão, để lão hóa thành nguyên thân, dường như trong lòng quốc sư có biến?"
Đồng tử của quốc sư thít chặt, ông ta cũng là Bán Tiên, nhưng không ngờ được Tô Đình lại có thể phát hiện ra suy nghĩ của ông ta biến hóa.
Tô Đình nói ra: "Kẻ này dù thế nào cũng sẽ không phải Thi Giải Tiên xuất thân từ Thủ Chính Đạo Môn? Ta nhớ Thủ Chính Đạo Môn luôn luôn đường hoàng đại khí, đối với thi giải Quỷ Tiên, cho tới bây giờ luôn có nhiều mâu thuẫn, cho nên đạo nhân của Thủ Chính Đạo Môn tình nguyện làm quỷ thần ở Địa phủ, tình nguyện đầu thai chuyển thế để kiếp sau tu hành, cũng không muốn trở thành Quỷ Tiên."
Sắc mặt quốc sư ngưng trọng, nói ra: "Vị tiền bối này không phải người của Thủ Chính Đạo Môn ta."
Tô Đình hỏi: "Đây là người nhà ai?"
Quốc sư chần chừ một lúc,
Không lập tức trả lời.
Lão giả áo bào trắng nhìn chằm chằm quốc sư một cái, lại nhìn Tô Đình một chút, không khỏi cười thanh âm, nói: "Được rồi, Tô Thần Quân ngươi uy thế vô tận, dù hắn là quốc sư Đại Chu, cũng không phải là đối thủ của ngươi, không chịu được ngươi ép hỏi. . . Lão phu vẫn nên tự giới thiệu đi."
Tô Đình nghe vậy, mới thu hồi ánh mắt lại, nhìn tới trên mặt lão giả áo bào trắng.
Lão giả áo bào trắng chậm rãi nói ra: "Lão phu họ Quan, bái vào môn hạ Tiên Tần Sơn Hải Giới, bằng vào công đức cùng tu hành khi còn sống, có thể thi giải, thành tựu Quỷ Tiên."
Tô Đình sờ lên cằm, nói ra: " Thi Giải Tiên của Tiên Tần Sơn Hải Giới? Lần trước ở hư không giữa hai giời phục sát Tô mỗ không phải là Tiên Tần Sơn Hải Giới ngươi?"
Lão giả áo bào trắng trầm giọng nói: "Lần này là lão phu tự gây nên, Tô Thần Quân cũng không nên tùy ý nói xấu Tiên Tần Sơn Hải Giới ta."
Tô Đình cười đắc ý, tay trái với vào lồng ngực, lấy ra một hồ lô màu đỏ.
Lão giả áo bào trắng thấy hồ lô kia, chỉ cảm thấy toàn thân hiện đầy hàn ý.
"Tô mỗ cùng Tiên Tần Sơn Hải Giới ngươi tuy có gặp nhau, nhưng cũng không tính là thâm cừu đại hận, chẳng qua là ở Đông Hải đấu pháp một trận công bằng, đè ép Tiên Tần Sơn Hải Giới uy phong mà thôi."
"Về phần giết Tề Nhạc, chính là hạng người nhập ma, vẫn là Tô mỗ thay các ngươi thanh lý môn hộ."
"Tề Tuyên đối với Tô mỗ cũng xem như rất tốt , theo đạo lý thì ngươi và ta vốn không quen biết."
"Như vậy ngươi dựa vào cái gì mà tới giết ta?"
Tô Đình xích lại gần đến đây, nghiêm túc hỏi: "Ai bảo ngươi tới giết ta? Ai có thể để Thi Giải Tiên của Tiên Tần Sơn Hải Giới cam nguyện nghe lệnh tới đây thăm dò ta?"
Lão giả áo bào trắng không trả lời.
Tô Đình lạnh lùng nói: "Hôm nay hỏi không ra một kết quả, cũng chỉ có thể ghi tạc vào sổ sách của Tiên Tần Sơn Hải Giới! Từ khi Tô mỗ tu hành đến nay, chưa qua bao lâu, đã thành Tầng chín, ngày sau đắc đạo thành tiên, cũng chưa chắc đã cần thời gian lâu dài. . ."
Trong lòng lão giả áo bào trắng chấn động, mơ hồ cảm thấy đã khiến tông môn có một vị Tiên gia làm đại địch, sắc mặt lập tức biến đổi, cuối cùng cắn răng nói: "Là lão phu tính sai, không ngờ ngươi đúng là có thể thành tựu Dương Thần đỉnh phong."
Tô Đình nghe vậy, nói ra: "Không, Tô mỗ cũng tính sai, chưa từng ngờ tới là một vị Thi Giải Tiên vốn không quen biết, mà không phải Tiên gia trước đó phục sát ta, nhưng không giết được Tiên gia kia, chưa thể chân chính báo thù, giết Thi Giải Tiên là ngươi để hả giận thì chưa hẳn không thể."
Hắn nói đến đây, thậm chí thu thần giáp, nâng hồ lô màu đỏ tiến lên, làm ra tư thái mời.
"Ngươi thật sự không muốn phối hợp với Tô mỗ?"
"Lão phu. . ."
Trong miệng lão giả áo bào trắng giật giật.
Bỗng nhiên một làn gió nhẹ thổi qua.
Thân ảnh lão giả áo bào trắng càng có vẻ hư ảo, lão run lên, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thi Giải Tiên này đột nhiên tan đi theo gió, hôi phi yên diệt.
Tô Đình tỏ ra kinh hãi, đưa tay vớt tới, lại mò vào khoảng không.
Hắn kinh ngạc nhìn bàn tay rỗng tuếch, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Quốc sư cũng nín thở.
Xung quanh rơi vào yên tĩnh.
Tô Đình trầm giọng nói: "Thái Ất Chân Tiên?"