Tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên.
Vô số cây cối phá đất chui lên, chợt trưởng thành cự mộc che trời.
Trong chớp mắt, dường như có được cự mộc ẩn dưới lòng đất lập tức phá đất chui lên.
Sau đó là vô số chạc cây, vô số lá xanh, lại có vô số dây leo mọc ra.
Ngay cả hoa cỏ cây cối cũng đều muốn lan tới tận chân trời!
Những cỏ mịn cây nhỏ vốn mọc ở mặt đất, vách tường, lúc này Tô Đình dùng Tạo Hóa Hội Nguyên Thiên Lôi Quang khiến chũng điên cuồng lớn lên.
Chỉ thấy vô số cự mộc che trời, vô số dây leo hoa cỏ, phá đất chui lên, lan tràn đến trên trời cao.
Hưng Hồng trấn trong nháy mắt đã bị một biển xanh thẳm xanh biếc bao bọc.
Người tu hành của tám bộ ở Hưng Hồng trấn, dù là lơ lửng giữa không trung, hay là đứng trên mặt đất, đều không có người nào có thể tránh được, tất cả đều bị nhốt ở trong.
"Thanh Đế Phong Ma Trận!"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Đây là bí thuật Nguyên Phong Sơn, chân truyền của Thanh Đế, khi bản thân xuất thủ cứu đám người Trung Quan Chính đã bày ra. . . Ngươi cùng ta lời nói, ý đồ quần nhau thương lượng, kì thực ngươi càng là nhiều lời, ta bố trí càng hoàn thiện, ngươi cũng càng không thể trốn thoát."
Chủ Huyền Thiên bộ bị dây leo trói lại, giận dữ quát một tiếng!
Sau đó pháp lực bắn ra, khí thế cuồn cuộn!
Dây leo bên dưới vỡ vụn!
Nhưng trong chớp mắt, vô tận sinh cơ đã khôi phục, dây leo lại lần nữa sinh trưởng, vây khốn hắn ta ở bên trong.
"Ngươi vốn nên trực tiếp động thủ, hoặc là trực tiếp đào mệnh, lúc này đã đánh mất thời cơ, ngươi có giãy dụa cũng vô ích."
Tô Đình đi đến phía trước, chậm rãi nói : "Trừ phi tiên thần hạ giới, nếu không thì trong nhân gian, cũng không có người nào có thể giải cứu được ngươi từ tay Tô Thần Quân ta."
Hắn đi lên phía trước đến, vươn tay ra, cời đai lưng của chủ Huyền Thiên bộ ra.
"Ngươi muốn làm gì?"
Chủ Huyền Thiên bộ hoảng sợ nói: "Không được đụng vào ta."
Tô Đình liếc mắt, cất kỹ đai lưng, lầu bầu nói: "Cái đai lưng này thế mà còn là một món pháp bảo. . ."
Hắn ra tay vô cùng nhẹ nhàng dứt khoát, vơ vét sạch sẽ trên người chủ Huyền Thiên bộ, sau đó lại cởi xuống áo bào kim tuyến mãng văn của hắn ta, ước lượng trên người một chút, không quá vừa người, lập tức lắc đầu nhưng vẫn thu vào.
——
Sau nửa canh giờ.
Tô Thần Quân đang khoanh chân ngồi trên cành một gốc cây lớn che trời.
Hắn nhắm mắt trầm tĩnh, tâm thần chìm vào bên trong.
Pháp lực toàn thân hắn phồng lên, khí thế cuồn cuộn.
Những người bị trói ở xung quanh, cho dù là hạng người Dương Thần cũng không khỏi cảm thấy rung động trong lòng, nhìn về phía thanh thế cuồn cuộn như lôi đình vạn quân, như tiên thần giao chiến, làm cho người kinh hãi giật mình.
Giờ khắc này, tâm thần của Tô Đình đang chìm vào cơ thể, cố gắng vận dụng pháp lực, loại bỏ dư hoạn từ chưởng lực của tiên thần.
Dư hoạn từ chưởng lực của tiên thần là nước không nguồn, nhưng dù sao cũng là do tiên thần lưu lại.
Tô Đình có bản lĩnh gần như tiên thần, dù vẫn kém một bậc, nhưng lại thắng là pháp lực của bản thân hắn liên tục không ngừng.
Trong mắt đám Dương Thần xung quanh, động tĩnh trên người Tô Đình không kém gì tiên thần giao chiến với nhau.
Thời khắc này tình trạng của Tô Đình cũng đúng như có hai phe giao chiến.
Nhưng Tô Đình chiếm cứ thượng phong.
Hiện nay dư hoạn từ chưởng lực còn lại không tới ba thành.
Tô Đình có thể vận dụng pháp lực càng thêm mạnh mẽ.
Cứ kéo dài như thế.
Tốc độ Tô Đình loại bỏ dư hoạn càng thêm nhanh.
Hắn khôi phục cũng nhanh hơn.
Hắn đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt quang hoa sáng chói như mặt trời chói chang.
Hắn nhếch miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói: "Lão gia hỏa, không đánh chết được bản thần quân, sớm muộn gì bản thần quân sẽ chơi chết ngươi."
Hắn đưa tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn taycó một đám sương mù màu xám đang tả xung hữu đột, nhưng lại bị pháp lực của hắn giam cầm trong đó.
Đây cũng là dư hoạn từ chưởng lực lưu lại, bây giờ trăm phần không còn một, đối với Chân Nhân Dương Thần bình thường cũng không thua gì kịch độc, nhưng đối với Tô Đình thì lại không có bao nhiêu uy hiếp.
Hắn không diệt hết dư hoạn từ chưởng lực, mà vẫn lưu lại một chút.
Đây cũng không phải chứng cớ gì, mà là một loại so sánh.
Dù đối phương có thể ẩn giấu đi bản lĩnh chân chính, một chưởng kia không phải thi triển như bình thường, thậm chí đã thay đổi để che giấu, nhưng dù sao chưởng lực này cũng xuất phát từ đối phương,
Tới gần pháp lực của bản thân, nhất định sẽ có khí tức đồng căn đồng nguyên.
Ngày sau dùng cũng coi như có một manh mối.
Hắn thở sâu, nhìn về phía tình cảnh trong Thanh Đế Phong Ma Trận.
Thanh Đế Phong Ma Trận này chính là bí thuật của Thanh Đế, là Nguyên Phong Sơn bí truyền, do Tô Thần Quân thi triển ra thì cả đám Huyền Thiên bộ không một ai có thể đào thoát.
Dù sao người tu hành của Huyền Thiên bộ, phần lớn là tan tu không môn không phái, làm cho người xem trọng cũng chỉ là có mười Dương Thần kia thôi.
——
"Động tác nhanh lên một chút, nói chính là ngươi. . . Tông Bình!"
Tô Đình ngồi trên tàng cây, chỉ điểm đạo sĩ cùng tăng nhân phía dưới.
Dù là Trung Quan Chính hay lão tăng của Nam Sơn tự kia, hoặc là Vân Tích cùng Minh Định hòa thượng, cùng tiểu đạo sĩ kia, và ba sư huynh đệ Tông Bình, đều được Tô Đình đánh ra tiên thuật chứa đầy sinh cơ cứu thoát từ tình cảnh bị thương nặng sắp chết, thậm chí là đã gần chết, một lần nữa cứu trở về.
Bây giờ dưới mệnh lệnh của Tô Đình, bọn hắn không thể không bắt đầu trắng trợn vơ vét.
Hơn một trăm Thượng Nhân, và mười Chân Nhân Dương Thần của Huyền Thiên bộ đều bị vơ vét sạch sẽ.
Chỉ có một vị chủ Huyền Thiên bộ là Tô Đình tự mình ra tay.
Những người còn lại đều là tám người này trợ giúp.
Tám người trợ giúp này, từ Trung Quan Chính của Ty Thiên Giám, cho tới ba sư huynh đệ Tông Bình, đều từng bị Tô Thần Quân cướp sạch, từng chịu nỗi khuất nhục vốn liếng toàn thân bị móc sạch. . . Bây giờ chuyển nỗi khuất nhục như vậy sang thân thể người, bọn hắn cũng có chút vui lòng.
Tông Tương lột cả quần áo của vị trước mắt Thượng Nhân này.
Thượng Nhân kia cũng coi như có đạo hạnh thâm hậu, bình thường chỉ trừng một cái đã đủ để giết chết đạo sĩ có đạo hạnh nông cạn này, nhưng giờ phút này hắn bị Thanh Đế Phong Ma Trận vây khốn, đành phải nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ ra vẻ khuất nhục.
Tông Tương từ lo sợ không yên lúc bắt đầu, bây giờ đã có thể thản nhiên rồi.
"Để chư vị trải nghiệm cảm giác lúc trước của chúng ta, là một chuyện vui lớn của nhân sinh."
Tông Tương thấp giọng lầu bầu một tiếng, lại lột sạch sẽ một người khác.
——
Ngoài trăm dặm.
Quang hoa chớp mắt đã tới.
"Dừng lại!"
Quốc sư bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc kinh nghi bất định.
Xuân quan đang đến gần, thấp giọng nói: "Quốc sư, thế nào?"
Vẻ mặt quốc sư nghiêm túc, nói ra: "Trăm dặm phía trước chính là Hưng Hồng trấn, ngươi nhìn xem!"
Xuân quan đang nhìn về phía trước, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Phía trước đã không còn thành trấn!
Cũng không có nhiều người tu hành của Huyền Thiên bộ hạ như trên tin tức!
Phía trước đúng là một khu rừng, cổ thụ chọc trời, dây leo vô tận, bao phủ phạm vi hơn 80 dặm.
"Đây. . ."
Xuân Quan đang trợn mắt há mồm, nói: "Là dạng lực lượng gì có thể bao trùm cả Hưng Hồng trấn, hóa thành một khu rừng?"
Bản thân ông ta chính là Dương Thần Chân Nhân, nhận chức vị Xuân Quan, chính bởi vì sở học của ông ta là Ngũ Hành thuộc mộc, thuộc sinh cơ.
Nhưng chính là có mười Xuân Quan cũng khó có thể tạo ra cục diện trước mắt.
"Quốc sư. . ."
"Trung Quan Chính còn sống, chính là ở bên trong."
Quốc sư bỗng nhiên lên tiếng, nhìn về phía trong rừng cây.
Chỉ là ông ta lấy nhãn lực cấp độ Bán Tiên mà cũng không nhìn ra manh mối gì.
Mỗi một cây trong khu rừng này đều như một cây cột trụ, mỗi một sợi dây leo đều như một tuyến đường, chính là dùng những thứ này để tạo thành một trận pháp huyền diệu.