Trong đạo quan.
Trung Quan Chính có cảm giác rất hăng hái, tốt xấu gì cũng đã đánh gục được lão hòa thượng mà mình luôn thấy ngứa mắt kia.
Tuy nói lần này bị cướp sạch, nhưng trong số những người bị cướp sạch ở đây, cũng chỉ có người của Ty Thiên Giám dưới dâm uy của Tô Thần Quân mà vẫn có thể phong sinh thủy khởi.
"Tô Thần Quân vẫn cho Ty Thiên Giám mấy phần thể diện."
Trung Quan Chính nghĩ như vậy, cảm giác khá hài lòng, đi qua đi lại, đang muốn báo bình an cùng quốc sư, lại chợt phát hiện, lệnh bài đưa tin của mình cũng không thấy.
Khi tiểu đạo sĩ soát người cũng đã lấy cả lệnh bài đưa tin đi, giao cho Tô Đình.
"Hỏng bét, lão phu bị vây ở đây, chẳng phải quốc sư sẽ mười phần lo lắng, muốn đích thân đến đây?"
" Dưới dâm uy của Tô Thần Quân, chỉ sợ quốc sư cũng không chịu nổi."
"Lần này nên làm thế nào cho phải?"
Trung Quan Chính hơi biến sắc mặt, trong lòng không khỏi hiện lên một hình ảnh.
Quốc sư luôn uy nghiêm, đi tới bên trong đạo quan lại bị Tô Thần Quân gõ một gạch đập ngã, đè xuống đất, sau đó cởi áo nới dây lưng, vơ vét sạch sẽ.
Trong lòng Trung Quan Chính lập tức run lên, có phần là lo lắng, cuối cùng lại thở dài một tiếng.
Dưới dâm uy của Tô Thần Quân, dù là ai cũng không thể rời đi tòa đạo quan này.
Mà lệnh bài đưa tin đã rơi vào trong tay Tô Thần Quân.
Ông ta đã không thể nào đưa tin cho quốc sư.
Nếu như quốc sư thật sự tới cứu, sợ là cảnh tượng mà ông ta vừa mới suy nghĩ sẽ thật sự xảy ra.
Trung Quan Chính không thể làm gì cuối cùng thở dài một tiếng, nhưng nhớ tới chính mình đã ngã xuống, lúc này cũng không thay đổi được cục diện, bỗng nhiên có chút chờ mong hình tượng trong đầu xuất hiện.
——
Trong Ty Thiên Giám.
"Quốc sư, Trung Quan Chính đã mất đi liên hệ."
"Cái gì?"
Quốc sư bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt có mấy phần chấn kinh.
Trung Quan Chính ở Ty Thiên Giám có địa vị cực cao, tư lịch lâu đời, đạo hạnh cũng không tầm thường.
Mà quan trọng nhất chính làTrung Quan Chính làm người cẩn thận, đa mưu túc trí, nhất là sau khi Vân Tích đạo nhân đã rơi vào cạm bẫy ở bên trong, ông ấy tự nhiên sẽ càng thêm cẩn thận.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất để quốc sư phái Trung Quan Chính tiến về.
Nhưng sao ngay cả Trung Quan Chính cũng đều rơi vào bẫy?
Một tòa đạo quan nho nhỏ, thật sự là đầm rồng hang hổ sao?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Giống như lúc trước Vân Tích đạo nhân mất tích, lúc ấy Trung Quan Chính đi vào Hưng Hồng trấn, chưa qua bao lâu, chúng ta đưa tin với ngài ấy lại không nhận được trả lời, nhưng mệnh bài vẫn còn, đồng thời không nguy hiểm đến tính mạng."
"Ồ?"
Quốc sư khẽ thở phào một hơi, nhưng vẫn nặng nề nói: "Đều không lo tính mệnh, nhưng lại không thể trả lời tin tức với chúng ta, việc này nhất định có huyền cơ, xem ra cần ta tự mình xuất phát, đi tới đó điều tra."
Đạo nhân kia hơi biến sắc mặt, nói: "Quốc sư là thân phận cỡ nào, sao có thể tuỳ tiện mạo hiểm?"
Quốc sư khua tay nói: "Ngay cả Trung Quan Chính cũng rơi vào bên trong, trong Ty Thiên Giám, trừ ta ra, còn có ai có thể tiến đến? Nếu Trung Quan Chính cùng Vân Tích đạo nhân đều còn ở nhân thế, ta không thể ngồi yên không để ý đến. . . Ngươi yên tâm, ta xuất thân Thủ Chính Đạo Môn, bây giờ đã thành Bán Tiên, trừ phi tiên thần hạ giới, nếu không thì hiện nay người có bản lĩnh lấy tính mạng của ta, cũng chỉ có ba hai người thôi."
Đạo nhân này còn muốn lên tiếng.
Quốc sư đưa tay ngăn hắn mở miệng, lập tức muốn khởi hành.
Nhưng đúng vào lúc này, lại có đạo nhân vội vàng đến báo.
"Quốc sư. . . Phát hiện người tu hành tám bộ của Huyền Thiên bộ đều đi về Hưng Hồng trấn."
"Cái gì?"
Ánh mắt quốc sư ngưng trọng, nói: "Huyền Thiên bộ dốc toàn bộ lực lượng, đi Hưng Hồng trấn?"
Đạo nhân đến báo tin tức kia thở hổn hển nói: "Căn cứ vào Thu Quan Chính dò xét, thủ lĩnh Huyền Thiên bộ hiện nay dường như cũng xuất hiện ở Hưng Hồng trấn."
Trong đôi mắt quốc sư tỏa ra hàn ý.
Ông ta đi qua đi lại, không nói một lời.
Hai vị đạo nhân không dám nói gì, chỉ cúi đầu.
Quốc sư nhìn về phía Hưng Hồng trấn, lẩm bẩm: " Trong đạo quan ở Hưng Hồng trấnlà cạm bẫy của Huyền Thiên bộ sao?"
Đầu tiên là Vân Tích đạo nhân, sau đó là Trung Quan Chính, chỉ bắt lấy mà không hạ sát thủ, chính là lấy bọn hắn làm mồi, dẫn dụ mình tiến về?
Bây giờ Huyền Thiên bộ tập trung chờ đợi, là muốn ôm cây đợi thỏ, chờ đợi quốc sư là ông ta tự chui đầu vào lưới?
Nhưng Huyền Thiên bộ không khỏi cũng quá lộ liễu rồi?
Trong chuyện này có vẻ còn có rất nhiều điểm kỳ quái.
Nhưng đây là một cơ hội vô cùng tốt.
"Truyền hiệu lệnh của ta."
Quốc sư trầm giọng nói ra: "Để chủ bộ lưu lại trấn thủ kinh thành, các Dương Thần còn lại đều theo ta tới Hưng Hồng trấn. . ."
Vừa nói xong, lại thấy quốc sư bỗng nhiên vung tay áo, lạnh giọng nói: "Dù đạo quan kia là cạm bẫy của người nào, bọn chuột nhắt Huyền Thiên bộ này đã tụ lại một chỗ thì cũng nên một lưới bắt hết!"
Dù Huyền Thiên bộ có bố trí gì, lần này do quốc sư ong ta cầm đầu, dẫn theo chư vị Dương Thần Ty Thiên Giám tiến về. . . Với nội tình nông cạn của Huyền Thiên bộ, dù có dốc toàn bộ lực lượng, dù đã sớm có bố trí cũng khó thoát khỏi kết cục bị hủy diệt.
——
Hưng Hồng trấn.
"Sư tôn, tám bộ đều đã đến đây."
" Bách tính Hưng Hồng trấn đều đã dời đi chưa?"
"Đã dời đi, nhưng đệ tử có nghi hoặc, những bách tính triều đình Đại Chu không cần cố kỵ?"
"Ngu xuẩn, bây giờ bọn hắn là bách tính Đại Chu, ngày sau tân triều thống trị thiên hạ, đây cũng là bách tính của tân triều. . . Quốc không thể không có dân, huống hồ Huyền Thiên bộ ta vừa vào tân triều, nội tình chân chính cũng không như các đại tông phái, một khi trắng trợn giết chóc, làm các tiên tông tức giận, Huyền Thiên bộ có thể gặp nguy hiểm bị hủy diệt."
"Là đệ tử ngu dốt."
" Đã tra ra động tĩnh ở kinh thành chưa?"
"Hiện đã thẩm tra, quốc sư còn tọa trấn ở kinh thành, nửa canh giờ trước còn tiến cung gặp mặt Hoàng đế Đại Chu, ở trước cửa cung còn gặp mặt Minh Thế Pháp Vương của Nam Sơn tự, lúc ấy mơ hồ có khí cơ giao phong."
"Quốc sư còn ở kinh thành thì không cần e ngại."
Chủ Huyền Thiên bộ chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh thấu xương, nói ra: "Trước mắt bên trong đạo quan là Ty Thiên Giám mai phục, nhưng chỉ cần quốc sư không ở đó, dù là ngũ quan chính của Ty Thiên Giám và cả chủ bộ đều ở trong đó, Huyền Thiên bộ ta cũng có thể ăn hết!"
Hắn cười lạnh nói: "Huyền Thiên bộ vừa thành không lâu, Ty Thiên Giám quá tự đại, ngay cả quốc sư cũng không ra, chính là khinh thường chúng ta, hôm nay sẽ để người tu hành trong thiên hạ biết được, bây giờ Huyền Thiên bộ lại không phải Huyền Thiên bộ ngày xưa!"
"Động thủ!"
——
Trong đạo quan.
Trong lòng Trung Quan Chính bỗng nhiên nhảy một cái, lộ ra sắc mặt khác thường, vội vận chuyển Dương Thần, dò xét xung quanh.
"Hỏng bét!"
"Thế nào?" Vân Tích giật nảy mình, vội vàng hỏi.
" Nhà dân xung quanh đạo quan đều là phòng trống."V mặt Trung Quan Chính nghiêm túc.
"Chuyện này. . ."
Sắc mặt Vân Tích biến ảo.
Đám ba người Tông Bình còn không hiểu rõ lắm, nhưng người khác đều hiểu rõ ra.
Nhà dân xung quanh đạo quan vốn có người ở, bây giờ tất cả đều là phòng trống, chỉ có một lời giải thích.
Có người di dời bách tính ở Hưng Hồng trấn!
Mà ngay dưới mắt Trung Quan Chính, lặng yên không một tiếng động để một đám phàm phu tục tử rời đi Hưng Hồng trấn.
"Đối phương nhất định là cao nhân, tuyệt đối không tầm thường, thậm chí không phải một người."
Trong lòng Trung Quan Chính nghiêm nghị, lại nhìn về phía người trung niên áo đen kia.
Người trung niên áo đen cùng lão nhân áo bào xám liếc nhau một cái, đều có mấy phần vui mừng.
Ở đây đấu pháp có lẽ sẽ lan đến gần bách tính của Hưng Hồng trấn. . . Rất nhiều người tu đạo nghĩ đến chuyện đó, ước chừng sẽ có cố kỵ, nhưng phí công sức lớn như thế, dời bách tính đi nơi khác, tám chín phần là người của Huyền Thiên bộ.
Chỉ có Huyền Thiên bộ của tân triều vì thanh danh, vì tương lai của tân triều, mới có thể coi trọng bách tính như vậy.
Trung Quan Chính thu hồi ánh mắt, Dương Thần ngoại phóng, sắc mặt lập tức đại biến.
Vân Tích đạo nhân cũng biến sắc.
Ba sư huynh đệ Tông Bình có đạo hạnh hơi thấp, còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau một khắc, lập tức phát hiện khí tức giống như núi cao không ngừng áp bách xuống, gần như muốn ép bọn hắn trên mặt đất.
Người trung niên áo đen cùng người áo bào tro không khỏi lộ ra vui mừng.
Nam Sơn tự lão tăng cùng Minh Định hòa thượng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Chủ Huyền Thiên bộ tơi bái phỏng!"