Sau một phen nói chuyện, ba người đã đi vào trong viện ở trong miếu.
Tô Đình cũng không biết Tùng lão rốt cuộc đang nhắc nhở chính mình, hay đang dạy dỗ Thanh Bình, nhưng hắn biết mình luôn tích cực muốn trở thành học sinh ba tốt, thế mà lần này lại trở thành ví dụ phản diện, không khỏi có chút vô tội.
"Được rồi, lời nói của lão phu cũng gần đủ rồi."
Tùng lão nhìn về phía hai người, ánh mắt chợt rơi vào trên người Tô Đình, nói rằng: "Lần này, tiểu tử ngươi chủ động đến đây, cũng không phải là vì biết trước nên đến cho lão phu răn dạy chứ?"
"Tùng lão đúng là mắt sáng như đuốc." Tô Đình ngượng ngùng cười nói: "Vãn bối thấy thời tiết hôm nay tốt, mấy ngày nay không tới nên trong lòng nhớ nhung, hôm nay đặc biệt tới để hỏi thăm Tùng lão."
Thanh Bình nhìn về phía tượng thần, cúi chào, trong mắt dường như không có Tô Đình.
"Nếu đến để hỏi thăm thì hiện tại gặp cũng đã gặp, ngươi trở lại đi thôi." Tùng lão từng trải mấy chục năm, sao có thể không rõ tính tình của tiểu tử này, lúc này phất phất tay, bình tĩnh nói: "Cửa ở phía trước."
Tô Đình khụ một tiếng rồi nói: "Chủ yếu là đến hỏi thăm, thuận tiện còn hỏi mấy chuyện."
Tùng lão liếc hắn một mắt, nói: "Quả nhiên là vô sự không tới điện tam bảo, có chuyện nói thẳng đi. Lão phu đã già rồi, không còn nhiều thời gian, vẫn nên tiết kiệm thời gian để khổ tu đến tầng ba thôi, có thể kéo dài hơi tàn nhiều thêm mấy năm nữa."
Tô Đình cũng không nói nhảm nữa, chỉ nói: "Chính là chuyện về gia tỷ, từ khi nàng bị trúng cổ độc lần trước, dù sau đó đã giải độc, nhưng đến nay thân thể vẫn suy yếu, không thể khôi phục lại như trước, không biết tại sao?"
Nghe được việc này, vẻ mặt Tùng lão thần sắc cũng biến thành nghiêm túc hơn, chậm rãi nói: "Việc này lão phu sẽ kiểm tra lại, đã có manh mối, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chí ít không có dấu hiệu nguy hiểm về tính mạng."
Nói xong, Tùng lão suy tư một lát mới nói rằng: "Với thể chất của nàng, cũng có thể dùng nhân sâm để bồi bổ thêm, nhưng phải chú ý phân lượng, dù sao quá bổ thì không tiêu nổi."
Dứt lời, Tùng lão nhìn về phía Thanh Bình, chỉ chỉ vào trong, nói: "Lão phu giữ lại hai cây nhân sâm kia còn không dùng, ngươi đi lấy đến để hắn mang về."
"Chuyện này làm sao được?" Tô Đình ngại ngùng nói: "Bằng không ta mua lại?"
Lần này tốt xấu gì hắn cũng lấy được từ chỗ Trần Hữu Ngữ không ít ngân lượng, lại nhận không bảo bối của Tùng lão nên cũng băn khoăn.
Tùng lão chỉ liếc hắn một cái, nhân tiện nói: "Mua? Nhân sâm này hơn trăm năm, chính là thiên tài địa bảo, giá cả của nó rất cao, dù ngươi có táng gia bại sản cũng chưa chắc mua được. . . Dù lần này cửa hàng của ngươi làm ăn thịnh vượng, kiếm được tiền lời như cha ngươi năm đó, cũng cần phải tích góp hơn ba năm mới đủ để mua một gốc nhân sâm."
Tô Đình sợ hết hồn, hắn biết từ trước đến giờ nhân sâm rất quý giá, trong lòng cũng định ra hạn mức, nhưng thật sự không nghĩ tới, nhân sâm hơn trăm tuổi, lại có đắt giá như vậy.
Tùng lão chậm rãi nói rằng: "Vài cây nhân sâm, đủ để so với tiền lời của cửa hàng mà ngươi phải kinh doanh nửa cuộc đời, mà vài cây nhân sâm này dù có để ngươi tiếp tục ăn, dược hiệu bổ ích trong đó nhiều nhất cũng chỉ khiến Chân khí của ngươi tăng thêm một, hai sợi thôi."
Tô Đình khẽ gật đầu, thần sắc nghiêm nghị.
Đúng lúc này, Thanh Bình đã lấy tới hai cây nhân sâm, đi vào Thần Miếu.
Thấy Thanh Bình, Tùng lão vốn không muốn nhiều lời nữa lại nhìn Tô Đình một cái, nói: "Để ngươi mở cửa tiệm trăm năm, mới có được bao nhiêu thiên tài địa bảo?"
"Còn người tu hành chân chính có năng lực, thiên tài địa bảo đếm không xuể, đừng nói nhân sâm trăm năm, chính là nhân sâm ngàn năm cũng không thiếu, thậm chí đại phái như Chính Tiên đạo, linh đan diệu dược luyện ra rồi ban cho đệ tử ăn, luận về hiệu quả tác dụng còn lớn hơn so với nhân sâm ngàn năm."
"Dù ngươi có thiên phú cao đến đâu, nhưng nếu chọn sai con đường, thì làm sao có thể so sánh với người khác?"
"Nếu thật sự muốn mở cửa hàng kinh doanh, thì phải có bản lĩnh kinh doanh đến mức phú khả địch quốc, mà không thể ảnh hưởng tu hành thường ngày. Nếu không thì phải an tâm tu hành, không nên bị bụi gian thế tục quấy nhiễu."
Lời tới đây, Tùng lão hỏi Tô Đình: "Hiểu chưa?"
Tô Đình nhìn Thanh Bình một chút, lại nhìn Tùng lão một chút, cúi đầu, uể oải nói: "Biết rồi."
Rõ ràng là nói với Thanh Bình, răn dạy ta làm gì?
Thấy thế nào đều là lão nhân gia ngài đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhằm vào Tô mỗ để giáo dục Thanh Bình tiểu tử này.
Nhưng vấn đề là sao cứ lấy người vô tội để làm ví dụ phản diện thế?
"Được rồi, lấy nhân sâm rồi đi đi."
Tùng lão khoát tay áo một cái, nói: "Ba cây nhân sâm lúc trước, bây giờ lại có thêm hai cây, cũng coi như không ít, quá bổ thì biểu tỷ ngươi cũng không tiêu nổi, chú ý phân lượng, nhân sâm còn lại thì cho ngươi ăn. Dược hiệu trong đó có thể trợ giúp cho Chân khí của ngươi, đối với ngươi mà nói cũng là hiếm thấy. . ."
Nói xong, Tùng lão nghiêm nghị, nói: "Tuy ngươi có thiên phú không kém, lại nhận được Lôi Bộ chân truyền, kế thừa Chân khí trong đó rồi nhanh chóng bước vào cánh cửa tu hành này, lúc đầu có thể tránh được chuyện phải khổ tu như người khác, nhưng con đường sau này vẫn phải đi từng bước từng bước, làm đến nơi đến chốn."
"Nhân sâm này có thể giúp ngươi tiết kiệm được một phen khổ tu, hi vọng trong ba năm rưỡi nữa, ngươi có thể đột phá tầng hai, chân chính đăng đường nhập thất thôi."
"Chờ đến lúc đó, ngươi cũng có bản lĩnh cất bước khắp nơi, cũng có thể đi ra ngoài va chạm xã hội, có thể tìm kiếm Tiên đạo thuộc về ngươi."
Nghe Tùng lão nói với vẻ tràn ngập cảm khái và tiếc nuối này, Tô Đình có chút cảm động.
"Đa tạ Tùng lão lo lắng." Tô Đình cúi người hành lễ, nói: "Mấy ngày trước, vãn bối đã tu thành tầng hai, có thể nói là đăng đường nhập thất, cũng có thể dùng pháp thuật."
"Tiến độ như vậy cũng coi như không tệ."
Tùng lão thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc ngươi chỉ nhận được cơ duyên ở Thần Miếu, nếu ở Chính Tiên đạo, ở bên trong chính thống Đạo môn mà ngươi nhận được cơ duyên này, thì chính là đệ tử chân truyền, sẽ có phúc lộc vô cùng, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh lo lắng áo cơm, còn phải một mình tìm tòi. Nhưng cũng may thiên phú của ngươi không kém, thêm mấy năm nữa, chắc cũng có thể tu hành thành công, đặt chân. . ."
Đột nhiên, Tùng lão dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Tô Đình khẽ mỉm cười, nói: "Vãn bối đã tu thành tầng hai."
Vừa dứt lời, hắn tản đi thuật liễm tức, thả ra khí tức thuộc về tầng hai.
Chỉ thấy Chân khí của hắn tản ra, quần áo phồng lên, rất có uy thế.
Tiếp đó, Tô Đình cất bước về phía trước, gió mạnh bên người, tiếng như sấm sét.
"Bước cương đạp đấu?"
Tùng lão niệm một tiếng, rồi trở nên trầm mặc.
Cả người Thanh Bình chấn động, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Mãi vẫn không thể nói gì.
Trong Thần Miếu rơi vào yên tĩnh.
"Thanh Bình?"
Tùng lão đột nhiên mở miệng, đánh thức Thanh Bình đang chìm đắm trong kinh hãi.
Thanh Bình dùng ánh mắt khó có thể dùng lời diễn tả được, nhìn Tô Đình mấy lần, sau đó mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tùng lão, thấp giọng nói: "Đệ tử đây."
"Ngươi tiễn Tô Đình."
"Vâng."
Thanh Bình đưa tay ra trước, nói: "Xin mời."
Tô Đình cúi chào Tùng lão, nói: "Như vậy vãn bối về trước."
Tùng lão khoát tay nói: "Đi thôi."
. ..
Thanh Bình dẫn Tô Đình ra khỏi Thần Miếu, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, mà hắn vẫn có cảm giác hoảng hốt như đang mơ giữa đêm.
Nhưng đúng vào lúc này, bên trong Thần Miếu bỗng nhiên truyền đến một tiếng động.
Thanh Bình ngẩn ra.
Tô Đình cả kinh nói: "Chẳng lẽ có đại địch?"
Không đợi Thanh Bình có phản ứng, Tô Đình đột nhiên xoay người lại, chạy vào bên trong tòa thần miếu.
Chỉ thấy bên trong thần miếu, chỉ có mỗi Tùng lão, không thấy tung tích người ngoài.
Tô Đình chỉ cảm thấy khó hiểu, hắn nhìn thấy lư hương trong miếu rơi trên mặt đất, bị vỡ mất một góc, tàn hương hương cốt tung tóe cùng một chỗ, ngay cả cái chổi dưới chân Tùng lão, đều gãy thành hai đoạn.
Đại địch gì mà có thể ở trong chớp mắt, ở trong tay Tùng lão đánh ra tình trạng này?
Đại địch kia ở phương nào?
"Tại sao lại trở về?"
Vẻ mặt Tùng lão như thường, khoát tay nói: "Không có gì, chỉ là lư hương kia tự rơi xuống."
Tô Đình run lên, cái bàn đặt lư hương vốn rất vững chãi, làm sao có khả năng tự nhiên rơi xuống.
"Còn nhìn cái gì?"
Tùng lão thúc giục: "Nhanh đi về."
Tô Đình đầy mặt quái dị, cúi chào, nói: "Vậy vãn bối hãy đi về trước."
Dừng một chút, lại thấy Tô Đình sờ sờ mặt, chần chờ nói: "Chuyện là. . . Ở bên trong tòa thần miếu hủy hoại lư hương, sợ là sẽ bị Lôi Thần Thiên Tôn phát, lão nhân gia không có chuyện gì đừng tiếp tục ném hỏng, hơn nữa lư hương gần đây cũng đắt lắm. . ."
"Cút!"
Một ngọn nến đột nhiên bay tới.