Hưng Hồng trấn.
Trong đạo quan.
Ba đạo sĩ ngồi xổm ở phía trước.
Tô Đình chỉ vào một đống gia sản ở đằng trước, hỏi: "Ba người các ngươi, tốt xấu gì tu vi cũng coi như đã đăng đường nhập thất, là người có thể đánh ra pháp thuật rồi, làm sao lại nghèo rớt mùng tơi thành như vậy?"
Ba đạo sĩ này, hai người trung niên, một thanh niên, đều cúi đầu xuống, dáng vẻ vô cùng hổ thẹn.
Vị đạo sĩ ngồi ở giữa lại tương đối nhẹ nhõm, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt tràn ngập u oán của sư huynh cùng sư đệ.
Đây chính là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Hôm nay dược liệu của hắn bị tiểu tử trước mắt này cướp đi, như vậy hôm nay tu hành sẽ chậm hơn một bước.
Như thế, dứt khoát để Cát Chính Hiên trước mắt này cướp cả của sư huynh cùng sư đệ, cũng coi như công bằng hơn mấy phần.
Dù sao người này cũng không quá hung ác, chí ít không nghĩ tới chuyện giết hắn diệt khẩu, cũngsẽ không hại tính mệnh của sư huynh đệ.
"Một thân đạo hạnh mà rơi vào tình cảnh như vậy, cũng coi như khó được."
Tô Đình buông tiếng thở dài, lầu bầu nói: "Trên giang hồ có bao nhiêu thần côn, không có chút bản lĩnh nào, chỉ dựa vào bản lĩnh lừa bịp mà vẫn có thể phong sinh thủy khởi đâu. . . Ở kiếp trước của ta, đừng nói tới hòa thượng đạo sĩ có thể thi pháp, chính là có thể niệm hai câu kinh văn hoàn chỉnh cũng đã không có bao nhiêu người."
Tuy nói ba tên này nghèo rớt mùng tơi đến mức trong nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng Tô Đình cảm thấy bọn hắn cũng không tệ lắm.
Dù sao không ỷ vào đạo hạnh để làm xằng làm bậy, vẫn trông coi đạo quan, ở đây an tâm tu hành.
"Kể về lai lịch của đạo quan các ngươi đi."
Tô Đình ngồi ở phía trên, che mặt, hỏi một câu như vậy.
Ba đạo sĩ kia cũng biết vị trước mắt này có đạo hạnh cao thâm, tuyệt đối không phải người thường, nên cũng không dám giấu diếm.
——
Tòa đạo quan này được xây dựng từ tám mươi năm trước.
Người xây dựng đạo quan này thật ra là sư tổ của ba đạo sĩ trước mắt này, cũng không phải sư phụ của bọn hắn.
Vị sư tổ kia, nghe nói là nhân vật chân chính có bản lãnh, có bản lĩnh huyền diệu khó lường, tới chỗ này sáng lập đạo quan, về sau thu sư phụ của ba người bọn hắn cũng chính là lão đạo sĩ trong miệng hai huynh muội lúc trước.
Vị sư tổ này sống hơn một trăm ba mươi tuổi, thọ hết chết già.
Mà sư phụ của bọn hắn, về sau lại liên tiếp thu đồ, truyền xuống đạo pháp.
Tuân theo môn quy, không cho phép lấy đạo thuật làm xằng làm bậy ở nhân gian.
Thế là sư huynh đệ ba người cùng trông coi đạo quan, thay người giải mộng, giúp người giải hoặc, hoặc giúp người tiêu tai giải ách, ngẫu nhiên cũng thay người ta thăm dò phong thuỷ, định ngày tốt giờ lành, xem giờ an táng địa..., kiếm một chút tiền tài.
Bởi vì ba cái đạo sĩ cũng đúng là có chút đạo hạnh, bởi vậy rất nhiều chuyện cũng coi như linh nghiệm, bởi vậy thanh danh cũng khá tốt, miễn cưỡng sống qua ngày.
"Vị sư tổ kia của các ngươi?"
Tô Đình sờ lên cằm, nói: "Có lai lịch ra sao?"
Ba sư huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, sau đó Tông Bình cẩn thận nói: "Nghe nói sư tổ có lai lịch bất phàm, bản thân có đạo hạnh cực cao, xuất thân cũng là từ nơi thế ngoại, chỉ là chẳng biết tại sao lại rời khỏi tông môn, đi tới trong thế tục phàm trần."
Tô Đình hơi trầm ngâm, quan sát một chút.
Nếu nói sư tổ của ba bọn hắn có đạo hạnh cực cao, chắc cũng chỉ so với người tu hành bình thường thôi.
Nhưng đối với Tô Thần Quân thì ngoài Tiên gia đã đắc đạo, chính thần trên Thiên Đình thì không có hạng người cao thâm mạt trắc gì khác.
Từ tác phong của ba người này có thể đoán sư tổ của ba người bọn hắn tám chín phần là có quan hệ cùng Nguyên Phong Sơn.
Hoặc là xuất thân từ một số chi nhánh của Nguyên Phong Sơn, hoặc chính là ngoại môn đệ tử của Nguyên Phong Sơn, thậm chí là khí đồ.
"Được rồi. . ."
Tô Đình thở dài một tiếng, vốn cho là một tòa đạo quan như thế, có thể có mấy chục năm nội tình, có lẽ chỉ cần bắt ba tên này xong, sau đó có thể tìm được chút tài liệu, luyện thành một lò đan dược, để làm trợ lực, trong thời gian ngắn ngủi, hắn có thể thử thanh trừ dư hoạn thương thế.
Sau khi khôi phục xong, Tô Thần Quân tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi ba người này.
Nhưng hắn cũng không ngờ ba người này lại ngheo đến mức độ này.
"Cát đạo huynh. . ."
Tông Bình dường như nhớ tới cái gì, chần chờ nói: "Bần đạo thấy ngươi cũng không phải ác nhân, dường như nghĩ muốn tìm cái gì, có thể nói cho bần đạo biết hay không? Dù sao ba sư huynh đệ ta đều ở đây kinh doanh đạo quan,
Hàng năm khách hành hương tín đồ tới rất nhiều, cũng có một số quan to hiển quý, cùng thương nhân gì đó, có thể giúp được một tay."
Tô Đình nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Ở thời đại này, gần như không có người nào không tin quỷ thần, ba tên này có chút bản lĩnh, cũng có kết giao với một số quan thương .
"Ngươi cũnh coi như thông minh."
Tô Đình nghĩ một chút, lập tức viết ra một tấm danh sách tới.
Đây cũng không phải thiên tài địa bảo trân quý gì, mà là một chút sự vật có thể tìm được trong thế tục phàm trần.
Chỉ cần gom góp đủ những vật này, sau đó hắn sẽ luyện chế, cũng có thể trở thành đan dược, dù phẩm giai không cao, nhưng luyện mấy lần, luyện tầm một trăm tám mươi hạt thì miễn cưỡng cũng đủ rồi.
"Những thứ này. . ."
Ba đạo sĩ tiếp nhận, hai mặt nhìn nhau, mười phần kinh ngạc.
Tô Đình hỏi: "Có nghi vấn gì sao?"
Thanh niên đạo sĩ cười khổ nói: "Mấy dược liệu này cũng không coi là hiếm có, nhưng đều có giá trị không nhỏ. . . Ba sư huynh đệ chúng ta cũng có biện pháp, nhưng muốn mua đủ được đống dược liệu này, cần phải tốn không ít ngân lượng."
Tô Đình nghe vậy, tức giận nói: " Mua cái gì mà mua? Ba người các ngươi miễn cưỡng cũng có chút đạo hạnh, không hiểu việc lừa dối một chút sao? Trên trấn này có quan viên nào hay phú hộ gì đó, có thể tìm được đám dược liệu này thì đi nhà bọn hắn hù dọa một phen, đổi chút phong thuỷ, cần vật gì không phải sẽ có luôn sao?"
Ba đạo sĩ liếc nhau, đều có vẻ mặt cổ quái, tựa như vừa mở ra một vùng trời mới.
"Nhìn ba tên này cũng không làm được chuyện lớn gì, chẳng lẽ lại cần Tô Thần Quân ta tự thân xuất mã? Như vậy còn không nhanh bằng đi cướp trên đường đâu. . ."
"Bần đạo hiểu rõ."
Tông Bình đứng dậy đến, nghiêm mặt nói: "Cát đạo huynh chờ một lát, ta lập tức đi chuẩn bị việc này."
Tô Đình nghe vậy, vui mừng nói: "Trẻ con dễ dạy!"
——
Đêm rất khuya.
Tông Bình vội vàng trở về.
Tô Đình tiến lên nghênh tiếp, vui vẻ nói: "Đến rồi?"
Tông Bình há hốc mồm, lộ ra nụ cười khổ, thấp giọng nói: "Có người nhanh chân đến trước."
Tô Đình ngơ ngác một chút, nói: "Cái gì?"
Tông Bình nhìn về phía hai vị sư huynh đệ, lại thu hồi ánh mắt, khàn giọng nói: " Trong nhà Phương đại nhân, hai ngày trước nháo quỷ, súc vật vô cớ chết bất đắc kỳ tử, lòng người bàng hoàng, lại không dám truyền ra ngoài, vốn định đến tìm bần đạo tiêu tai giải ách, nhưng hôm qua đã có một lão nhân đi qua, tự xưng nhìn ra trong nhà Phương đại nhân có ách nạn, đi vào tiêu tai giải ách."
Tô Đình sờ lên cằm, thần sắc có chút cổ quái.
Vẻ mặt Tông Bình cực kì cổ quái, nói ra: "Vốn có mấy chuyện âm tà cũng không tính hiếm lạ, có chút kỳ nhân dị sĩ đi qua nơi đây, xuất phát từ thiện niệm, trừ tai hoạ giải ách cho người cũng hợp tình hợp lý. Nhưng nghe Phương gia miêu tả, thì lão nhân kia cực kỳ có khả năng chính là vị sư thúc bị sư tổ trục xuất đạo quan kia. . ."
Tô Đình nhìn chung quanh một chút, phát hiện vẻ mặt của hai đạo sĩ khác cũng biến thành cực kỳ khó coi.
Mà đúng lúc này, bên ngoài đạo quan truyền đến giọng nói già nua.
"Sư huynh, ngươi đã chết đói chưa?"