Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 710: Ai dám động đến Đại Ngưu nhà ta




     Trên mặt đất vùng Tây Bắc.

Cổ Ma giới đều đã bị hủy sạch, ma khí ở nơi đây cũng đều đã bị đánh tan.

Chỉ là vẫn không có cỏ cây sinh linh.

Lại liên tiếp trải qua mấy trận đấu pháp, mà đều thuộc về cấp độ tiên thần.

Có lẽ ngàn năm sau, nơi đây cũng khó có cỏ cây sinh trưởng, khó có sinh linh bình thường ở đây sinh sống phát triển.

Tô Đình thu Trảm Tiên Phi Đao về.

Ở trước mắt hắn, thân thể Khuê Mộc Lang đã biến mất, không thấy tung tích.

Mà trên bầu trời rớt xuống một ngôi sao, đập xuống mặt đất, chấn động vạn dặm.

Ngay cả Tô Đình cũng không khỏi lắc lư mấy lần.

"Thiên thần bất hủ bất diệt?"

Tô Đình co quắp ngồi xuống, lại vô lực ngửa mặt nằm vật ra, thở dốc nói: "Đó là ngươi không gặp phải Tô đại thần quân, Tô mỗ không có bản lĩnh khác, chỉ chuyên khắc thân bất tử!"

Hắn không khỏi nhẹ buông tay, buông lỏng Trấn Ngục ma đao ra.

Thần lực của Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham giữ trong đao đã sớm cạn kiệt.

Giờ khắc này, Tô Đình chỉ cảm thấy bản thân suy yếu đến cực điểm, giống như vừa bị bệnh nặng một trận, muốn giơ tay nhấc chân cũng không có sức, yếu đuối không chịu nổi.

Nhưng trên thực tế, hắn cũng hiểu bản thân cũng không suy yếu đến trình độ như vậy.

Chí ít lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Chân Nhân bình thường đến đây, cũng không phải đối thủ của hắn.

Chỉ là hắn được Quách Trọng Kham trợ giúp thần lực, có năng lực khai thiên tích địa, trong lúc hoảng hốt giống như không gì làm không được, sau khi lực lượng đó cạn kiện, quay về nguyên thân, khó tránh khỏi cảm thấy tự thân vô cùng suy yếu.

Giống như gia cảnh vốn dĩ đã tốt hơn nhà tầm thường, cũng không tính là nghèo khó, sinh hoạt có thể ấm no.

Nhưng bỗng nhiên một đêm chợt giàu, phú khả địch quốc, sau đó đến một buổi sáng tất cả tiền tài lại bèo dạt mây trôi.

Khi hắn từ vị trí phú ông ngã xuống, trở về là một nhà bình thường lúc đầu, khó tránh khỏi biến thành nghèo khó.

Lúc trước ăn cơm rau dưa có thể cảm thấy ấm no bình thường, nhưng đã ăn quen thịt cá, bây giờ trở lại với rau dưa chỉ cảm thấy quá mức gian khổ.

"Chăm chỉ tu hành, nhất định sẽ có một ngày, ta không cần mượn ngoại lực, chỉ dựa vào bản thân, cũng sẽ có lực lượng khai thiên tích địa này."

Tô Đình cất Trảm Tiên Phi Đao đi, nằm trên mặt đất đầy hoàng tàn, nhìn lên bầu trời, lúc này tinh đồ không còn hoàn chỉnh nữa.

Trong lòng của hắn cũng biết lần này chém giết thiên thần, khiến trật tự dao động, gây ra tai họa không nhỏ.

Hắn thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, chợt có một luồng gió lạnh chớp mắt đã tới.

"Đúng như lời tông chủ nói."

Chợt có một tiếng nói già nua từ bên cạnh truyền tới.

Tô Đình nhìn sang, trong luồng gió kia hình như có một lão ma.

Trong mắt lão ma này tỏa ra hào quang rạng rỡ, vừa mừng vừa sợ.

"Đúng như tông chủ lời nói, Khuê túc cũng không thể ăn được."

Lão ma mười phần vui vẻ, cười to nói: "Khuê túc còn lưu lại cho ngươi một hơi thở, vừa vặn để lão ma xuất thủ."

Trong lòng lão biết nơi đây tất nhiên bị đến vô số cao nhân nhìn chăm chú, không được trì hoãn, cũng không chần chờ gì, lập tức đánh ra một chưởng, vỗ tới đầu của Tô Đình.

Một chưởng này vô cùng mạnh mẽ.

Lão ma này nếu là trưởng lão của tiên tông, cũng thuộc về hạng người nổi bật.

Giờ phút này Tô Đình vô cùng suy yếu, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Đúng lúc khi hắn sờ tay vào ngực, muốn lấy ra pháp bảo.

Lại oanh một tiếng!

Trên bầu trời ở phương nam, bỗng nhiên có một vệt thần quang chớp mắt đã tới!

Toàn thân lão ma kia run lên, lập tức tan thành mây khói.

"Ừm?"

Tô Đình ngơ ngác một chút.

Chỉ thấy phía nam có một vệt sáng tới gần.

Vệt sáng kia chớp mắt đã đến trước người, hóa thành một nữ tử.

Nữ tử này mặc Hồng Y, chỉ là đôi mắt xanh đậm, toàn thân tỏa ra thần niệm khó tả.

Đây cũng là một thần linh!

Một Chân Thần!

"Đại điệt nữ?"

Tô Đình nháy nháy mắt.

Hắn không ngờ người tới đây lại là nữ nhi của Tín Thiên Ông, dùng Thanh Liên đúc tạo ra thân thể- Hồng Y.

Chỉ là đại điệt nữ được sinh ra này không chỉ là Âm Thần, mà là thần thể, đồng thời có thần hồn là Chân Thần!

Thanh Liên chính là do Đạo Tổ lưu lại, sau đó đúc tạo mà ra thần thể, cũng gần như thiên địa sinh ra, có thể xưng Chân Thần.

"Ngươi..."

Sắc mặt Hồng Y liên tục thay đổi, có vẻ khó có thể tin, lại có rất nhiều lo lắng.

Nàng cũng không có nhiều lời, chỉ vung tay lên một cái, lập tức có một đạo thần quang tràn đầy sinh cơ rơi xuống trên người Tô Đình.

Tô Đình chỉ cảm thấy khí tức của mình lập tức tăng lên, rất nhiều thương thế đã dần khôi phục, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

"Trong thời gian ngắn ngủi mà ngươi đã từ Thanh Liên dưỡng ra thần thể, bàn về bản lĩnh, chỉ sợ so với Bán Tiên còn mạnh hơn, còn cao hơn Tô mỗ."

Tô Đình điều chỉnh một chút, nằm thoải mái hơn, hai tay hai chân tách ra, tạo ra hình chữ đại, ngửa mặt nhìn Đại điệt nữ, sắc mặt hắn tái nhợt, thanh âm cũng có phần suy yếu, miễn gượng cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Hồng Y hạ xuống, chậm rãi nói ra: "Ta mới thành tựu Thần cảnh từ Thanh Liên, đã nghe nói Khuê Mộc Lang hạ giới tới đây giết ngươi... Khuê Mộc Lang chính là thiên thần, ngay cả Bán Tiên như phụ thân ta, tay cầm tiên bảo cũng không thể chống lại, nhưng ta đã thành thần linh, cho dù không phải đối thủ của hắn, cũng sẽ không kém quá nhiều, cho nên tới cứu ngươi."

Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Nhưng không ngờ Tô Thần Quân ta vô địch thiên hạ, chính là thiên thần hạ giới, cuối cùng cũng ngã xuống."

Hồng Y trầm mặc một lát, nói ra: "Ta đúng là không nghĩ tới."

Tô Đình ngửa mặt nhìn bầu trời một chút, thấp giọng nói: "Ngôi sao trên trời thiếu một viên, không quen lắm, nhưng có vẻ càng đẹp mắt hơn một chút."

Hồng Y đang muốn nói chuyện, chợt nhíu mày, nhìn về phía đông bắc.

Ở phía đông bắc có một vệt sáng, khí thế hung hung, chớp mắt đã tới.

Đó là một chiếc pháp thuyền, lộ ra mười phần hoa lệ, uy áp bát phương.

"Ai dám động đến Đại Ngưu nhà ta!"

Pháp thuyền vừa mới dừng lại, đa nghe được bên cạnh truyền tới một giọng nói giòn tan.

Sau đó từ phía trên pháp thuyền có một tiểu cô nương vội vã bay ra.

Tiểu cô nương kia cao không tới một thước, sau lưng mọc cánh, trong ngực nàng ôm một vật, đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi.

"..."

Tô Đình che trán, hữu khí vô lực nói: "Ta ở đây này."

Tiểu tinh linh nhìn sang, chỉ thấy Tô Đình nằm trong đống đá vụn, trên mặt đất hoàng tàn khắp nơi, vô cùng thê thảm, nhưng thấy Tô Đình chưa chết, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Thế nhưng lại nhìn Tô Đình hữu khí vô lực, bộ dáng chỉ còn nửa cái mạng kia, nàng lại lập tức lại giận tím mặt.

Nàng ôm chí bảo trong ngực, cả giận nói: "Người đâu? Bổn quân chủ muốn đập chết hắn!"

Tô Đình yếu ớt nói: "Cổ Thiên Ma Tôn bị Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham bổ rồi, Khuê Mộc Lang bị ta chém, lão ma vừa mới tới kia bị Đại điệt nữ đánh chết."

Tiểu tinh linh nghe vậy, lập tức tỏ vẻ mười hai vạn phần tán thưởng, liên tục gật đầu nói: "Chém rất tốt! Đánh thật hay! Cho cái đám hỗn trướng không có việc gì cứ thích khi dễ chúng ta chừa đi!"

Vẻ mặt Hồng Y không tốt lắm, thấp giọng nói: "Khuê Mộc Lang chính là chính thần Thiên Đình, là tinh tú, chính thần trên Phong Thần bảng, là trật tự căn cơ của thiên địa, than thể bất hủ bất diệt..."

Tiểu tinh linh xem thường mà nói: "Đừng nghe người ta khoác lác, bọn hắn chỉ chém gió cho Đại Ngưu nghe... Cái gì mà bất hủ bất diệt, còn không phải vẫn bị hắn chém sao?"

Hồng Y nhìn chằm chằm vào Tô Đình một cái, nói: "Tuy rằng không biết ngươi chém giết thiên thần như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải việc tốt, sợ là sẽ bị trời phạt."

Tô Đình nằm trên mặt đất, nhìn lên bầu trời, thở dài: "Ta biết, lần này thật sự đã gây ra đại họa."

Hắn vừa dứt tiếng, đã thấy trên bầu trời có một đạo quang mang chớp mắt rơi xuống, huy hoàng như mặt trời chói chang, mênh mông thần uy.