Cổ Xà bắn nhanh tới, không khác gì một tia sáng.
Chính là ở trong mắt Tô Đình, cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
"Đê tiện!"
Tô Đình lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ở trong nháy mắt này, dường như tất cả đều yên tĩnh lại.
Cảnh tượng trong nháy mắt trôi qua.
Sau đó Tô Đình chỉ thấy Tùng lão giơ tay đặt ở gáy.
Mà con Cổ Xà kia đã quấn quanh trên cánh tay của ông.
Cổ Xà này lớn bằng cánh tay của Tùng lão, toàn thân ngăm đen, lân giáp lấp loé, hàn quang đáng sợ, làm người ta nhìn tới mà sinh lòng sợ hãi.
Tô Đình không khỏi nín thở, trong lòng trầm trọng.
Tùng lão quay lưng về bên này, hắn không có nhìn thấy vẻ mặt của Tùng lão, cũng không biết Tùng lão có biểu hiện gì, nhưng trong tính cảnh như vậy, có lẽ Tùng lão cũng không cười nổi.
"Lão gia hoả, còn tưởng là ta sợ ngươi sao?"
Người áo đen kia đúng là tạm hoãn thế tiến công, hắn lui lại hai bước, lạnh lùng nói: "Xà cổ chính là do sư phụ ta ban tặng, kịch độc không gì sánh được, ngươi đã bị cắn một phát, chắc chắn phải chết. . . Dù cho ngươi có nguyện lực hương hỏa trong thần miếu trợ giúp cũng không sống được bao lâu."
Hắn vung lên áo bào, hai mắt dưới áo choàng dường như bắn ra tia sáng, nói: "Hôm nay ta sẽ cho đám người tu đạo ở Trung Thổ các ngươi biết được, thần thuật ở Bắc Vực Cổ đạo ta lợi hại thế nào."
"Lần này gay rồi." Trong lòng Tô Đình vô cùng gấp gáp.
"Đê tiện. . ." Tùng lão cắn răng rít một tiếng, cả ngườikhông khỏi lảo đảo lùi về sau, một lần lùi lại hơn mười bước, ngã vào trong chính điện.
"Tùng lão." Tô Đình đuổi vội vàng tiến lên, nỗ lực nâng Tùng lão dậy.
"Lấy độc!" Tùng lão đột nhiên hét lớn một tiếng trung khí mười phần, trở tay ép Cổ Xà kia xuống mặt đất.
. ..
Tình cảnh đột nhiên xoay chuyển.
Tùng lão vốn bị Cổ Xà quấn quanh, có vẻ suy yếu vô lực, trong chớp mắt lại trở nên vạn phần uy mãnh, ép Cổ Xà xuống đất.
Người áo đen trong viện đột nhiên chấn động.
Tô Đình ngẩn ra.
Trong chớp mắt, cả hai đều hiểu ngọn nguồn.
CMN, chân nhân bất lộ tướng a. . . Tô Đình không kịp thán phục vì diễn kỹ tinh xảo của Tùng lão, vội lấy ra máu chó đen đã chuẩn bị kỹ càng rồi bưng tới.
Chỉ thấy Tùng lão dùng hết khí lực, khó khăn đặt Cổ Xà kia vào một chậu máu chó đen.
Cổ Xà vốn có lực lớn vô cùng, sau khi chạm đến máu chó đen thì đã mất khí lực, không khác gì một sợi dây thừng mềm mại.
Mà ngay khi Cổ Xà nhả ra, Tô Đình mới thấy rõ, trên cánh tay của Tùng lão, bên trong tay áo bào, đã dùng lá bùa quấn một tầng trước, Cổ Xà kia căn bản không thể cắn rách lá bùa.
"Tùng lão đã sớm có dự liệu, để cho Cổ Xà cắn vào cánh tay, kì thực là để bắt lấy Cổ Xà?"
Trong lòng Tô Đình đột ngột hiểu ra.
Mà đúng lúc này, chỉ nghe người áo đen gầm lên một tiếng.
"Lão gia hoả, ngươi dám!"
Người áo đen vừa kinh vừa sợ, muốn xông tới chính điện.
Tùng lão không chút hoang mang, chỉ tay một cái, nói: "Rơi!"
Chỉ thấy trên bảng hiệu có vô số lá bùa rơi xuống, chính là lôi phù đã tích lũy không biết bao lâu.
Người áo đen kinh hãi, vội vàng dừng lại, nhưng vẫn có một lá bùa rơi vào trên vai.
Oành một tiếng!
Người áo đen kêu lên thảm thiết, ngã xuống, trên vai đã cháy đen, đột ngột sinh ra mùi thối.
Mà ở trong điện, Tô Đình lấy ra một cái bát sứ, bên trong có nửa bát máu đỏ tươi, chính là máu đồng nam đồng nữ hỗn hợp của hắn cùng biểu tỷ.
Tô Đình vội vã ấn đầu rắn lại, đặt hai cái răng nọc vào trong chén.
Nọc độc không ngừng chảy xuống, rót vào trong bát máu, vào vào cùng một chỗ.
"Đáng chết. . ."
Người áo đen lộ ra hung tàn, nhưng khi nhìn về phía vai bị cháy đen của chính mình, trong lòng biết được lần này đã quá khinh địch nên đã bị trọng thương, hơn nữa hắn mất đi chỗ dựa là Cổ Xà nên quá nửa là khó có thể thủ thắng.
Hắn lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng Cổ Xà này nhất định không thể dễ dàng chết đi, tối nay hắn còn có thể thi pháp.
Chỉ là trước mắt, chỉ cần rời đi một bước trước mới là lựa chọn đúng đắn.
Hắn hít sâu một cái, quát lên: "Lão gia hoả, Tô tiểu tử, chuyện này vẫn chưa xong."
Tiếng nói vừa dứt, người áo đen kia đã xoay người bỏ chạy, sau mấy bước, hắn nhảy lên, phóng qua đầu tường.
"Tùng lão, kẻ này muốn chạy!"
Tô Đình thấy thế, lộ ra vẻ kinh ngạc, người áo đen này đã kết thù cùng hắn, ngày sau nếu kẻ này âm thầm trả thù, hoặc là quay đầu trở lại, thì hắn nên làm thế nào cho phải?
"Không đáng ngại." Tùng lão thả ra Cổ Xà đã mềm oặt vô lực, quay đầu nhìn về tường viện.
Chợt có gió nổi lên.
Cây xanh trong viện hơi hơi đong đưa.
Gió nhẹ lướt qua ngọn cây.
Cành non trên ngọn cây nhẹ nhàng rạch một cái, trúng vào hai mắt người áo đen.
"A!"
Người áo đen kinh hô thành tiếng, ngã xuống đất, hắn đưa tay ôm lấy hai mắt, nước mắt không ngừng chảy ra.
Dù cho là người tu đạo, nhưng đạo hạnh không cao tới trình độ nhất định, cũng vẫn không thể khiến con mắt cũng cứng rắn như kim thạch.
Ngọn cây nhẹ nhàng rạch qua hai mắt, nhất thời khiến hai mắt hắn đỏ chót, ánh mắt nhìn càng có vẻ dữ tợn.
Tô Đình ngơ ngác ở nơi đó, trong lòng đột ngột sinh ra rất nhiều suy nghĩ.
Gió thổi qua cây, cành cây vừa vặn rạch tới hai mắt người này, khiến hắn té xuống đầu tường.
Đây là trùng hợp?
Tô Đình nhìn sang Tùng lão, chỉ thấy vẻ mặt Tùng lão vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Đây không phải trùng hợp!
Đây là trận pháp?
Hay là phong thuỷ?
Tô Đình nhớ tới buổi chiều hôm nay, dưới sự chỉ đạo của Tùng lão, hắn đã dịch chuyển vị trí bồn hoa, đạp vỡ một góc giả sơn, cho vào trong ao nước một thùng nước sạch.
Bố trí mấy thứ như vậy, di chuyển mấy vật là có thể làm cho gió thổi theo quỹ tích, xảy ra biến hóa như thế?
Việc này cũng quá khó tưởng tượng rồi?
Này nếu là một loại phương thức tính toán thì cũng quá phức tạp?
Trong lòng Tô Đình đột sinh ra suy nghĩ khó tả.
"Nếu như ở bên ngoài, lão phu nhất định không phải là đối thủ của ngươi, dù cho là ở trong thần miếu này, nếu ngươi cẩn thận một ít, lão phu cũng chưa chắc có thể đối phó được ngươi, nhưng ngươi mới ra đời, mới tới Trung Thổ, lại quá tự đại chút."
Tùng lão nhấc lên một bát tàn hương, vẩy vào cái chổi, sau đó chậm rãi đứng dậy đi ra bên ngoài, nói: "Ngươi dám to gan mạnh mẽ xông vào thần miếu, ngươi có từng nghĩ tới. . . Đây là địa phương của lão phu!"
Nói xong, ngữ khí của ông đột nhiên biến thành âm trầm, nói: "Đây là địa phương lão phu bố trí mấy chục năm."
Hai mắt người áo đen đỏ chót, nước mắt không ngừng chảy ra, lộ vẻ dữ tợn, trầm giọng quát: "Lão gia hoả!"
Tùng lão nhấc theo cái chổi, tiến về trước, nói: "Đã đến địa phương của lão phu, ngươi còn dám bất cẩn, sư phụ của ngươi chưa từng đã dạy ngươi cái gì là cẩn thận sao?"
Từng bước từng bước tiến về trước, Tùng lão vung cái chổi lên, nói: "Hôm nay đến đã rồi thì không cần đi nữa."
Tô Đình nghe đến đó, không khỏi thầm than thở về khí thế mà Tùng lão thể hiện ra.
Nhưng người áo đen kia vẫn cứ gằn giọng nói: "Ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao?"
Tùng lão từ từ tiến về trước, thần sắc lạnh nhạt.
"Ngươi mất đi Cổ Xà, chính là mất chỗ dựa lớn nhất."
"Trên vai lại đã trúng lôi phù của lão phu, khác gì đã phế đi một tay, huống chi, dư uy của lôi phù đủ khiến nhất cử nhất động của ngươi đều chậm chạp đi một phần."
"Cộng với hai mắt bị cành cây cắt qua, tuy rằng không thể nói là thương thế, nhưng nhất định sẽ ảnh hưởng tới tầm mắt."
"Lúc trước ngươi cũng không thể thắng được lão phu."
"Bây giờ ngươi còn có thể thủ thắng thế nào?"
Tùng lão bình thản nói, giọng nói như giếng cổ không dao động.
Tô Đình vừa mới đặt bát máu làm thuốc giải độc xuống một chỗ, đã nghe thấy Tùng lão nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái: "Không biết đến lúc nào, Tô mỗ ta mới có thể giống lão nhân gia am hiểu đạo tinh tướng như vậy?"
Chỉ là người áo đen nghe xong chỉ cười ha ha, trong tiếng cười dường như có ý làm người ta sợ hãi, hắn vùng tay lên, bỗng nhiên giũ ra một vật, rơi trên mặt đất.
"Lão gia hoả, ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao?"
"Lão gia hoả, ngươi cũng chỉ như thế."
"Theo ta lên đường thôi!"
Người áo đen sờ tay vào ngực, móc ra một vật, dường như trứng gà, nhưng màu sắc xám trắng, người ta còn chưa thấy rõ, hắn đã há mồm nuốt xuống.
Ngay ở trong khoảnh khắc này, chỉ thấy Cổ Xà chìm trong máu chó đen đột nhiên ngửa đầu hí dài.
Cổ Xà vốn đã không còn chút khí lực nào lại đột nhiên phồng lớn.
Oành một tiếng, chậu rửa mặt đựng máu chó đen đột nhiên nứt ra, máu bắn khắp nơi.
Cổ Xà trong chậu chỉ trong nháy mắt đã lớn cỡ chậu rửa mặt, dài khoảng mấy trượng.
Toàn thân nó là lớp lân giáp uy nghiêm đáng sợ, hàn quang lấp loé, khác nào một Giao Long màu đen.
Âm phong cuồn cuộn, hung uy lẫm lẫm, làm người thấy sinh lòng sợ hãi.
"Đây. . ." Tô Đình trợn mắt há mồm, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, thảm rồi, lúc này Tùng lão lật thuyền.
Oanh!
Cổ Xà đột nhiên quẫy đuôi, chỉ thấy cây cột trong điện gãy ngang, ầm ầm nổ tung, khói lửa lượn lờ.
Tô Đình ở trong điện cũng không tránh kịp, tuy rằng không bị nó quét trúng, thế nhưng cuồng phong đột nhiên nổi lên, hầu như nhấc hắn lên khỏi mặt đất, té ra ngoài.
Hắn chỉ cảm thấy cả người chấn động, đã bị quật ngã xuống dưới chân tượng thần, đầu váng hoa, hầu như mất ý thức.
Không biết qua bao lâu.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hai tai vang lên ong ong, cả người mệt mỏi vô lực.
Một lúc lâu sau, Tô Đình miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng cũng chỉ thấy cả phòng tro bụi.
Hắn chỉ cảm thấy trên trán đau nhức, miễn cưỡng giơ tay lên sờ sờ rồi đưa tới trước mắt vừa nhìn, chỉ thấy tay đầy máu tươi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tô Đình gian nan thở dốc, ảm đạm khôn kể, trong lòng tràn ngập mờ mịt.
Cổ Xà kia rõ ràng đã bị hạn chế, làm sao lại đột nhiên bạo phát, trở nên uy mãnh như vậy, giống như Giao Long bình thường?
Chẳng lẽ người áo đen kia nuốt vào chính là trứng xà?
Nhưng dù là trứng xà, mặc dù rắn độc này lãnh huyết cũng mẹ con tình thâm, lại thật sự có thể khiến Cổ Xà sinh ra biến hóa, cũng không đến nỗi xuất hiện biến hóa nghiêng trời bực này chứ?
Hắn không ngừng thở dốc, xuyên thấu qua tro bụi mông lung, nhìn về phía cảnh tượng mông lung ở giữa sân.
Chỉ thấy một con hắc mãng như giao long tàn phá ở trong viện, giả sơn đổ nát, thổ địa vỡ toang.
Không thấy người áo đen, chỉ thấy Tùng lão liên tục bại lui, chỉ có thể dựa vào cái chổi nhiễm tàn hương, miễn cưỡng bảo vệ bản thân nhưng vẫn tràn ngập nguy cơ.
Thân thể lọm khọm của ông già kia ở trước mắt cự mãng, có vẻ vô cùng gầy yếu.
Giống như sau một khắc, con trăn lớn này sẽ há mồm nuốt ông ấy vào.
"Làm sao bây giờ. . ."
Trong lòng Tô Đình vô cùng gấp gáp, sắc mặt liên tục biến đổi.
Nhưng đúng vào lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Tô Đình vội vã ngẩng đầu.
Chỉ thấy tượng thần vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng thạch châu trên mũ quan ở đỉnh đầu tượng thần bỗng đập xuống.
Oành!
Trúng giữa trán Tô Đình.
Tô Đình rên lên một tiếng, triệt để hôn mê bất tỉnh.
Nhưng thạch châu kia dính máu tươi trên đầu Tô Đình, đập xuống dưới đất, chợt lăn ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Chấn động kinh thiên, vang vọng tứ phương.