"Tô Đình, không thể không nói, ngươi đúng là kỳ tài ngút trời, khi cùng cảnh giới chưa hẳn đã kém gì Cát Chính Hiên."
"Đạo hạnh dù chỉ ở tầng bảy, bản lĩnh lại đủ để chống lại Bán Tiên, thế hệ này cũng chỉ có một mình ngươi."
"Đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn chỉ có đạo hạnh tầng bảy, chẳng qua là mới sơ bộ tu hành Dương Thần thôi."
Giọng nói của Tề Nhạc chầm chậm truyền đến từ bốn phương tám hướng, giống như ở khắp mọi nơi.
Tô Đình hơi nhướn mi vẩy, thiên nhãn bỗng quét ra.
Bốn phương tám hướng, tất cả đều bị hắn dùng thiên nhãn đảo qua.
Xung quanh không có thân ảnh của Tề Nhạc.
Nhưng khắp nơi cũng đều là giọng nói của Tề Nhạc.
Một địch thủ như thế, đây là lần đầu Tô Đình gặp phải.
"Ngươi dường như đã chắc chắn giết được ta rồi?"
Thần giáp của Tô Đình bắn ra quang mang, trong tay là vầng sáng năm màu, chiếu sáng rạng rỡ, nói: "Vậy ngươi cũng quá xem thường Tô Đình ta!"
Hắn vận công súc thế, năm loại tiên thuật dần dần ngưng tụ thành, ngưng trên năm ngón tay, trải qua pháp bảo ngưng hợp, uy năng tăng gấp bội, trong lòng tay biến thành một vầng sáng hỗn độn.
Lúc trước lần đầu hắn thi triển chỉ bằng bản lĩnh của chính mình, súc thế hồi lâu, đấu với Ứng Phong- Một trong tam kiệt của Nguyên Phong Sơn mà không bại.
Về sau thi triển, dù súc thế không dài, nhưng có bộ pháp bảo này giúp ích, uy năng cũng cực kì cường đại, có thể giúp hắn liều mạng đấu cùng Vân Cung của Hoán Hoa Các.
Bây giờ hắn súc thế hồi lâu, kết hợp với một bộ pháp bảo thượng phẩm này, uy năng càng cường đại hơn.
Ngoài ra, lúc này Tô Đình vẫn còn mặc thần giáp, uy năng pháp lực thi triển ra có thể nói là bạo tăng.
Chỉ dựa vào bản lĩnh của bản thân đã có thể đối cứng với Bán Tiên, bây giờ có rất nhiều trợ giúp, tầng tầng phụ trợ, khiến uy năng một chưởng chứa Ngũ Hành tiên thuật này còn mạnh hơn tiên kiếm thuật mà Tề Nhạc là Bán Tiên thi triển ra.
Cho nên dư uy xuyên qua pháp kiếm, làm Tề Nhạc bị thương.
Tề Nhạc cũng thuận thế hóa thành sương mù, tán ở các phương, giống như mất đi hình thể.
"Bản lãnh này cũng rất huyền bí."
Tô Đình tay giơ lên, hào quang rực rỡ.
Ở xung quanh hắn, giọng nói của Tề Nhạc ở khắp mọi nơi.
Nhưng thân ảnh của Tề Nhạc lại không có vết tích.
Giờ khắc này, Tô Đình có muốn xuất thủ lại không có phương hướng để xuất thủ.
Nhưng mặc dù như thế, Tô Đình vẫn đang súc thế, mà càng là tích súc lại càng cường đại.
——
"Không có hành tung của ta, hắn còn súc thế, không khác gì lãng phí khí lực."
"Chỉ là uy năng tiên thuật này của hắn không khỏi quá mức kinh hãi."
Trong lòng Tề Nhạc nghiêm nghị, cũng rất kinh hãi.
Hắn cũng là Bán Tiên, lúc này Tô Đình đang ở trong trận pháp của hắn.
Hắn cảm ứng được uy thế bên trong, đã có thể kết luận, lúc này Tô Đình dựa vào bộ thần giáp trên thân kia, cùng bộ pháp bảo trong tay, và Ngũ Hành tiên thuật ngưng tụ trong một chưởng này, đã cường đại hơn so với thuật tiên kiếm mà Tề Nhạc hắn thi triển ra.
Thậm chí, ngay cả Tề Tuyên của Tiên Tần Sơn Hải giới bây giờ được tôn là đệ nhất đời này, dùng pháp lực ở cảnh giới Bán Tiên thi triển ra tiên thuật, cũng chưa chắc có thể ở chính diện thẳng được một chưởng này của Tô Đình.
Chỉ là ở trong mắt Tề Nhạc, đây chỉ là cậy mạnh.
Bán Tiên đấu pháp, không chỉ giới hạn trong việc chính diện đấu pháp.
" Tô Đình này đúng là rất lợi hại, đáng tiếc đạo hạnh không đủ, cũng chỉ có thể vận dụng phương thức đấu pháp thô thiển này."
"Nhưng bây giờ là đấu sinh tử, lại không phải là giao đấu cao thấp, mới có thể thể hiện rõ bản lĩnh của tầng chín."
Tề Nhạc suy nghĩ như thế, vận chuyển cả tòa đại trận.
Tu vi đến cảnh giới tầng chín, phương thức đấu pháp cũng càng thêm bất phàm.
Hắn đã không muốn tiếp tục chính diện đấu pháp cùng Tô Đình, đọ lực như mãng phu nữa.
Hắn khẽ động suy nghĩ, cả tòa đại trận đều đang vận chuyển.
——
Vô tận áp lực từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Tô Đình kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng hồi hộp, giống như bị hãm trong vũng bùn.
Nhưng trong áp lực này lại giống như có rất nhiều ngọn núi cao hắn đè ép ở trung tâm.
Đây là vì hắn đang mặc thần giáp, nếu như là Chân Nhân Dương Thần khác, không tới mức sẽ trực tiếp bị ép thành thịt muối, nhưng cũng sẽ vì thế mà trọng thương, pháp lực tán loạn.
Nhưng vì có thần giáp, cộng với tiên thuật trong tay Tô Đình chống cự, đánh tan hơn một nửa uy áp.
"Không thấy Tề Nhạc động thủ mà đã có vô số áp lực tác dụng lên người ta."
Tô Đình thầm nghĩ: "Tuy đã sớm bố trí, nhưng đủ để thể hiện ra, Bán Tiên đấu pháp không còn giới hạn trong hình thức chính diện so đấu bản lĩnh. . . Lúc này là ta chủ quan, dù trước đó chính diện so đấu, lực lượng có thể so với Bán Tiên, nhưng vẫn chưa quen thuộc với đấu pháp ở cấp độ Bán Tiên, cũng coi như tăng thêm chút kiến thức."
Hắn tự giác lần này đã xem thường vị cao đồ của Tiên Tần Sơn Hải giới này, nhưng cũng không sợ hãi.
Dù nhìn hắn có vẻ luôn tùy tiện, nhưng cho tới bây giờ vẫn luôn chú ý cẩn thận, cho nên khi ra tay, hắn đã chuẩn bị đầy đủ trước mọi tình huống.
Lúc trước hắn suy nghĩ trong khi hai phe tranh đấu, chưa hề nghĩ tới sẽ dùng Trảm Tiên Phi Đao để đấu pháp.
Trong tính toán lúc đầu của hắn, dựa vào năm loại tiên thuật tập được ở Nguyên Phong Sơn, kết hợp với sáu pháp bảo thượng phẩm, và mặc cả thần giáp, đủ để chính diện so cao thấp cùng Tề Nhạc.
Mà bây giờ hắn đã tính sai, khinh thường Tề Nhạc.
Nhưng hắn vẫn có át chủ bài, nên hoàn toàn không sợ.
Tô Đình thở sâu, chỉ cảm thấy áp lực xung quanh càng thêm nặng nề, tựa như gông xiềng.
Mà lúc này, năm loại tiên thuật trong tay hắn cũng đã tích súc đến cực điểm, đến tình trạng không phát không được.
Nếu tiếp tục tích súc xuống sẽ vượt qua pham vi mà Dương Thần cả Tô Đình có khả năng khống phạm trù chế, tất nhiên sẽ như núi lửa bộc phát, khó mà kiềm chế.
"Mở!"
Tô Đình trợn mở thiên nhãn, liếc nhìn bát phương.
Nhưng vẫn không phát hiện ra Tề Nhạc.
Bản lĩnh này tương đương với ngay đó khi Tô Đình ở Đông Hải giao đấu với Tề Tuyên, nhưng hiển nhiên trình độ của Tề Nhạc càng cao thâm hơn, ngay cả Thiên Nhãn đều khó mà khám phá.
Thậm chí ở thời điểm quan trọng này, Tề Nhạc cũng rất cẩn thận, ngay cả giọng nói cũng không phát ra, mà lại yên lặng im ắng, vận dụng trận pháp, áp bách Tô Đình.
Theo trận pháp vận chuyển, áp lực càng thêm nặng nề.
Mà áp lực vô cùng vô tận kia không ngừng tăng lên.
Tô Đình nheo mắt lại, vẫn chưa nhìn thấy Tề Nhạc.
Nhưng Dương Thần của hắn dựa vào sáu pháp bảo thượng phẩm, đã không ép được Ngũ Hành tiên thuật đã súc thế đến cực điểm này.
"Thôi được!"
Tô Đình đưa tay đánh về phía nam một chưởng!
Vầng sáng năm màu bắn ra, cực kì sáng chói.
Nhưng cô đọng đến cực hạn, trong lòng bàn tay lại hóa thành một vầng sáng hỗn độn.
Oanh!
Trận pháp dường như tự thành một phương thiên địa này, ở phía nam đột nhiên phá vỡ!
Trận pháp lập tức tán loạn!
Tất cả khí thế đều tràn về lỗ hổng vô hình ở phía nam kia.
Tựa như nước vỡ đê!
Tiếng vang ầm ầm bên tai không dứt!
Chốn băng thiên tuyết địa ở phương nam không ngừng sụp đổ!
Băng phong đại địa, toàn bộ vỡ vụn, hóa thành đại hải mênh mông!
Băng sơn, đất tuyết, sinh linh, đều hủy diệt, chìm vào trong biển!
Đi về phía nam mấy trăm dặm, tất cả đều sụp đổ, băng tuyết biến thành đại dương mênh mông!
Mà đây cũng là áp lực khi nãy Tô Đình phải chịu!
"Trận pháp đã phá!"
Tô Đình nhìn tình cảnh hủy thiên diệt địa kia, thần sắc không thay đổi, chỉ là mặt không có chút máu, lộ ra vẻ tái nhợt, nói: "Ngươi không hiện thân thì còn có thể như thế nào?"
Ở ngay phía trước cách Tô Đình hơn 80 dặm, sương mù bốc lên, ngưng tụ thành bóng người.
"Hiện thân ra, pháp lực của Tề mỗ vẫn còn chín thành."
Tề Nhạc chắp hai tay sau lưng, nắm chắc thắng lợi trong tay, nói: "Ngươi lấy đạo hạnh tầng bảy, cậy mạnh thi triển ra tiên thuật cường hãn bực này, bây giờ còn lại bao nhiêu pháp lực?"