Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 52: Phá cục, vào thất




     Tô gia cửa hàng hậu viện.

Ở trong phòng này, Tô Đình nhắm hai mắt, nhớ tới nội dung trong quyển sách kia.

"Thanh Long Bàn Thủy Cục giống như một khe suối không ngừng chảy, lại như một thác nước trút xuống."

"Nhưng khi phá trận, phá vỡ mắt trận khiến 'Dòng nước' bị trở ngại, như vậy nước từ thác nước trút xuống sẽ tạm thời bị nghẹt, phía dưới sẽ xuất hiện một khoảng trống không ngắn ngủi, đó gọi là đường nối vào phòng ngầm cũng sẽ mở ra trong chốc lát."

"Mà bố trí trong phòng này chỉ có thể coi là cơ quan, không thể nói là trận pháp, chỉ cần có mấy người đè lại những chỗ then chốt là có thể mở ra."

"Nhưng ta chỉ có một thân một mình, việc này cũng bí ẩn, nên không cần phiền phức như vậy."

Tô Đình nhấc cây gậy trúc lên, đi tới góc ở hướng đông nam.

Tiếp đó, hắn liếc mắt một cái, cây gậy trúc nhấc lên.

"Càn khôn."

"Phong Lôi."

"Thủy Hỏa."

"Sơn trạch."

Căn cứ vào nội dung thuật trên quyển sách kia, rồi căn cứ vào điểm rơi của quẻ tượng, hắn nhanh chóng cầm cây gậy trúc lên, trong vòng ba nhịp thở, cây gậy trúc đã ở rơi xuống các góc trong phòng, mỗi vị trí tượng trưng cho quẻ tượng đều bị điểm một lần.

Một tiếng vang trầm thấp!

Mặt đất trước mắt đột nhiên nứt ra một cái khe!

Hai mắt Tô Đình mắt lên, không chút do dự, lập tức bỏ qua cây gậy trúc, thả người nhào vào.

Oanh!

Ngay trong chớp mắt, vết nứt đã khép kín lại.

Từ khi vết nứt mở ra đến lúc khép kín lại, chỉ tầm hai nhịp hô hấp mà thôi.

Nếu động tác chậm chạp một chút, có lẽ sẽ bị vết nứt kẹp chết tươi.

Giống như thác nước vậy, rút đao chặn nước, trong nháy mắt khi đao xẹt tới, dòng nước bị chặn từ trên xuống sẽ xuất hiện khe hở nháy mắt, nhưng sau khi đao xẹt đi rồi, dòng nước sẽ lại trút xuống.

Tô Đình chạm vào mấy mắt trận kia cũng giống như dùng đao đoạn nước.

Hắn cần tranh thủ trong chớp mắt khi lưỡi đao đoạn nước tạo ra khe hở này để xông vào trong, cần có thân thủ cực kỳ linh hoạt, đối với người thường thì chuyện này thực sự không dễ.

. ..

Bên trong thần miếu.

Trong tĩnh thất.

"Thợ thủ công xây dựng tổ trạch cho Tô gia, và thợ thủ công xây dựng tòa thần miếu này vốn là cùng một người." Tùng lão nói một câu.

Thanh Bình run lên, dường như cảm thấy rất kinh ngạc đối với chuyện này.

Liên quan với việc này, dường như Tùng lão đã sớm biết, sắc mặt cũng không hề thay đổi, chỉ chậm rãi nói: "Thợ thủ công xây dựng tổ trạch cho Tô gia kia vốn dựa vào trận đồ này để làm, mà cấu tạo của trận đồ này nói là đơn giản thì đúng là đơn giản, nói là phức tạp thì cũng phức tạp."

"Tôn gia mời thầy phong thủy tới, chẳng qua chỉ là mấy phàm nhân học lướt qua về phong thuỷ học, dù có nghiên cứu cả nửa cuộc đời, nhưng tầm mắt có hạn, trình độ cũng có hạn."

"Nhưng Tô Đình lại từng thấy trận đồ này, hắn cũng là người tu đạo có chân khí, không khó nhìn ra vị trí đó là trận đồ."

"Nếu ta tính không sai, lúc này, có lẽ Tô Đình cũng bắt đầu chuẩn bị tiến vào trong phòng tối kia rồi."

Tùng lão từ từ nói ra, suy đoán càng không sai lệch chút nào.

Rốt cuộc lão nhân gia là người tu hành mấy chục năm, từng trải thâm hậu, có rất nhiều kiến thức, mà ở bên trong tòa thần miếu, ông lại gặp qua tất cả mọi người trên thế gian, từ lâu đã nuôi thành bản lĩnh dò ra manh mối từ trong dấu vết.

Đây là bản lĩnh mà ông tích lũy được trong thời gian qua.

Thanh Bình cũng không nghi vấn gì đối với Tùng lão, chỉ là trong lòng lại không chắc chắn về Tô Đình, không khỏi thấp giọng nói: "Với tính tình của Tô Đình, không chắc có thể xem hết cả quyển sách này?"

Tùng lão nghe vậy, khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi đừng thấy hắn lúc nào cũng bay nhảy, giống như không có tính nhẫn nại gì, nhưng ngươi cẩn thận nghĩ lại xem hắn có thể chịu được khô khan, ngày đêm tu hành không lười biếng, từ điểm đó mà xem, tuyệt đối không phải người không chịu đựng được. Hơn nữa, đối với nội dung trong quyển sách kia, hắn càng thấy hứng thú hơn so với ngươi, lão phu tin tưởng, hắn không chỉ nhìn qua một lần, mà là xem qua rất nhiều lần."

Thanh Bình gật đầu, chỉ cảm thấy Tùng lão nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng lại vẫn có một chút chần chờ: "Mặc dù hắn xem qua trận đồ này, nhưng lần này Tôn gia cố ý che lấp, có lẽ là che khuất điểm đặc thù rõ ràng của trận đồ, Tô Đình còn có thể phát hiện ra sao?"

"Nếu là ngươi thì có thể nhìn ra được bố trí của Tôn gia không, ta cũng không có bao nhiêu tự tin." Dừng lại một chút, Tùng lão mới nói: "Nhưng đổi lại là hắn, lão phu tin chắc, hắn nhất định có thể phát hiện bố trí của Tôn gia!"

"Tùng lão tin tưởng hắn như vậy?" Thanh Bình kinh ngạc nói.

"Lời nói thật thì không êm tai, hắn đúng là càng thêm thông minh hơn so với ngươi, cũng càng giảo hoạt hơn." Tùng lão liếc mắt nhìn hắn, nói rằng: "Lão phu nói ngươi có tư chất trung đẳng, không cao không thấp, không chỉ là căn cốt của ngươi, mà còn là ngộ tính cùng linh tuệ của ngươi. Mà Tô Đình có thiên phú cao, ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, hắn có ngộ tính bất phàm, người cũng thông tuệ, từ cách làm việc trước đây của hắn đến xem, cũng là dạng người quỷ tinh."

Dừng một chút, Tùng lão lại nói: " Tôn gia bố trí như thế, ta đã có thể nhìn ra kẽ hở, hắn tất nhiên cũng có thể nhìn ra."

"Kẽ hở?"

"Ngươi nói Tôn gia làm thiên y vô phùng, xóa đi dấu chân lưu lại ở trong ngoài, có thể đây chính là kẽ hở."

"Xóa đi dấu vết, trái lại thành kẽ hở?"

"Ngươi có từng nghĩ tới nếu Tôn gia để hoang phế cửa hàng này, vậy lần này cần gì đoạt cửa hàng?"

"Chuyện này. . ." Thanh Bình chần chờ một chút.

"Tô Đình có thiên phú càng cao hơn so với ngươi tưởng tượng, cũng càng thông minh hơn ngươi tưởng tượng." Tùng lão cười một tiếng, chợt xua tay, nói rằng: "Được rồi, ngươi đi tới ngoài cửa hàng của hắn chờ đợi đi, chờ hắn đi ra, lão phu cũng muốn biết, chí bảo mà Tô gia truyền lại kia, rốt cuộc có gì bất phàm?"

"Vâng."

. ..

Trong phòng tối Tô gia cửa hàng.

Nơi này chỉ là một đường hầm.

Trong đường hầm không có tia sáng.

Nơi này âm u tới cực điểm.

Nhưng Tô Đình đã tu thành Chân khí, trong đêm tối vẫn có thể thấy rõ mọi vật, tự nhiên cũng không khó.

Hắn đi lần theo đường hầm, bước chân không nhanh không chậm.

Trong lúc, hắn cũng nhận ra một ít dấu vết lưu lại, trong lòng rõ ràng, đây chắc là dấu vết năm đó Tôn gia lưu lại khi tiến vào nơi này.

Đối với chuyện này, Tô Đình cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đã đoán được từ lâu rằng Tôn gia đã tới nơi này.

Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ hoài nghi nơi này cất giấu cơ duyên, cũng bị Tôn gia lấy đi. Nhưng sau khi trải qua chuyện Tôn gia thiết kế mưu đoạt cửa hàng, hắn đã có thể kết luận, Tôn gia chưa thể chân chính đắc thủ.

Cơ duyên này khiến Tôn gia vô cùng khát vọng, nhưng cũng không thể mang đi.

"Rốt cuộc là cái gì?"

Trong lòng Tô Đình có nghi hoặc, cũng có kích động, căng thẳng.

Dù hắn luôn luôn tỏ vẻ có chút bất cần đời, nhưng kì thực khi gặp chuyện, cũng chỉ vô ý biểu lộ ra tâm tình vô dụng thôi.

Dù tâm tình trong lòng không ổn, nhưng bước chân của hắn vẫn vô cùng vững vàng.

Trong tầm mắt âm u, trong đường hầm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân đơn điệu.

Chuyện này không khỏi khiến người ta hoảng loạn sợ hãi.

Nhưng Tô Đình không phải người thường.

Hắn có thể thấy mọi vật, cũng tu thành Chân khí, đã là người tu đạo, trong lòng càng có Ngũ Hành Giáp hộ thân.

Phía trước dù thật sự có cô hồn dã quỷ, yêu ma quỷ quái, hắn cũng có khả năng tự bảo vệ.

Thử nghĩ, ngay cả Tôn gia đều có thể đi tới nơi này, mà có thể lui về, đổi lại là hắn, tự nhiên lại càng không ngại khó.

"Nơi đó."

Tô Đình bỗng nhiên dừng bước.

Bởi vì phát hiện bên trái phía trước xuất hiện một điểm tia sáng.

Trong đường hầm này, cú tiến về phía trước rồi quẹo trái, thế là đã đến địa phương hắn muốn đi?

Ở một bên này, tổ tông Tô gia rốt cuộc đã lưu lại cơ duyên gì?

Cơ duyên khiến Tôn gia phí rất nhiều tâm lực đi tìm, rốt cuộc là cái gì?

Trong chớp mắt, trong lòng hắn né qua rất nhiều suy nghĩ phức tạp.