Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 513: Bát Thủ Hỏa Long Đạo




     Trên thềm đá.

Hai mắt Tô Đình sáng ngời, con mắt thứ ba nhìn quanh quan sát kỹ.

Hắn leo lên trên rất chậm, nhưng hắn leo có vẻ rất vững vàng.

Phù văn huyền ảo trên thềm đá kì thực là căn cứ vào khí tức của Tô Đình mà ngưng tụ thành đạo thuật, tạo áp lực đối với hắn.

Đạo thuật này vô cùng huyền ảo, tùy từng người mà khác nhau, bởi vì Tô Đình có đạo ý, cho nên Ngũ hành Đạo thuật gồm nhiều mặt, phân chia năm loại, nhưng uy năng cũng yếu bớt.

"Năm loại đạo thuật này nói là tạo áp lực, không bằng nói là muốn khắc ấn ở trên người?"

Vẻ mặt Tô Đình cổ quái, hắn dốc toàn lực chống cự áp bách, tự nhiên khó mà suy nghĩ đến điểm này.

Nhưng tiểu tinh linh chính là thần thai, sớm đã vượt ra khỏi giới hạn của ba ngàn sáu trăm thềm đá này, cho nên nàng cũng không có cảm nhận được áp bách, ngược lại phát hiện ra chân tướng trong đó.

Đệ tử các đời của Nguyên Phong Sơn đều từng tham gia khảo nghiệm thềm đá, nhưng có thể được lấy được cơ duyên trong đó thì lác đác không có mấy, có lẽ là vì bọn hắn cố gắng chống cự áp bách, không còn sức làm gì hơn.

Tuy rằng đệ tử mỗi đời của Nguyên Phong Sơn thỉnh thoảng sẽ có người đoạt được cơ duyên trên thềm đá, nhưng lại chưa từng có người đoạt được tạo hóa trong đó.

"Nếu nói như vậy, tạo hóa trong đó không phải một môn tiên thuật, mà là năm loại tiên thuật."

Trong lòng Tô Đình nghiêm nghị, khẽ thì thầm: "Chỉ là người tu hành bao năm qua đi trên thềm đá này, cũng không có người tu thành đạo ý, bọn hắn ngưng tụ pháp ý đều thuộc một trong ngũ hành, cho nên may mắn lấy được cơ duyên, cũng là một trong năm loại tiên thuật. . . Chỉ có ta tu thành đạo ý Ngũ hành gồm nhiều mặt, mới có năm loại tiên thuật cùng tới, ngược lại chia đều ra nên dễ dàng hơn rất nhiều."

Chính bởi vì nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho nên dù cảnh giới của Tô Đình không đủ, vẫn có thể bước lên bậc cao hơn.

Nhưng ưu thế này vì đạo hạnh của hắn không đủ, nên muốn bước lên các bậc ở trên, khảo nghiệm mà hắn phải vươt qua cũng không dễ dàng hơn những Bán Tiên của Nguyên Phong Sơn.

Tuy nhiên vì có tiểu tinh linh chỉ điểm, hắn lại không dốc toàn lực đi chống cự những áp lực này, ngược lại sau khi chống cự thì dừng lại quan sát.

Kì thực cái gọi là cảm giác áp bách này chính là thể hiện của đạo thuật trong đó, chỉ là vì nó quá bí ẩn nhỏ bé nên cũng không rõ ràng.

Nhưng khi tìm được vết tích, với thiên nhãn của Tô Đình, hắn có thể thể ngộ ra diệu dụng trong đó.

——

"Vị Tô trưởng lão này đi thật là chậm."

"Đây chính là thềm đá tương đương với đạo hạnh tầng tám, không bị trực tiếp ép ngã chính là bản lĩnh của hắn."

"Cũng phải, đến cấp độ này, mỗi một bước đều có thể nói là bước đi khó khăn."

"Chỉ là vị Tô trưởng lão này có đạo hạnh cao hơn so với trong truyền thuyết không ít."

Đám người không ngừng nghị luận, nhưng các trưởng lão khác cùng chân truyền đệ tử lại biết được, Tô Đình ở Đông Hải đột phá Dương Thần, đến nay chưa lâu, không khỏi trầm mặc xuống.

Nhưng sau khi bọn hắn ngạc nhiên, Tô Đình đã bước qua ba ngàn bậc.

Kinh ngạc đến lúc này, đám người lại cảm thấy hơi choáng.

Nếu nói là Bán Tiên, đám người cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí sẽ chờ mong vị Bán Tiên này có năng lực đi đến bậc cuối cùng không. . . Nhưng Tô Đình không phải Bán Tiên, trong ấn tượng của trưởng lão đệ tử ở Nguyên Phong Sơn, hắn vẫn là người dùng cảnh giới tầng ba trở thành trưởng lão, dù gần đây thanh danh vang dội, thậm chí có lời đồn rằng Ầm Thần đã đến cực hạn, thậm chí cả Đông Hải truyền đến tin tức rằng hắn đã thành Chân Nhân, nhưng không có người nào ngờ hắn sẽ đi đến một bước này.

Một lần lại một lần ngoài ý muốn, ngược lại khiến đám người có chút chờ mong, hắn có thể đi đến một bước nào?

——

"Tô Đình hình như có lĩnh ngộ."

Nữ tử áo đỏ hơi nhíu mày, nàng đã tính là hết sức quen thuộc với Tô Đình, cũng đã thấy khi Tô Đình đắm chìm trong trong tu hành, trong lòng lập tức khẽ nhúc nhích, mơ hồ có minh ngộ.

Nhưng nàng cũng không thấy ngoài ý muốn về chuyện này, khi Tô Đình bước lên bậc thứ hai ngàn tám trăm, nàng đã hiểu Tô Đình tu hành không có bất kỳ sơ hở gì, đã trọn vẹn không thiếu sót, dù có đặt trong hàng đệ tử của Nguyên Phong Sơn thì hắn cũng thuộc hàng tu hành vững chắc nhất.

Mà từ bậc thứ hai ngàn tám trăm trở lên, đã vượt qua cảnh giới của hắn, việc này đã liên quan tới ưu thế đạo ý mà phụ thân nàng nói.

Dựa vào lời phụ thân nàng nói thì chính là Tô Đình tu thành đạo ý, sau khi thành Dương Thần, hi vọng đi qua thềm đá này quả thực không nhỏ, thậm chí có thể thu được cơ duyên còn lớn hơn cả Trần Hi, Ứng Phong, Tùng Khê trong môn.

"Hi vọng ngươi có thể nắm chặt trận cơ duyên khó có được này."

——

Trong bất tri bất giác.

Tô Đình đã leo được hơn ba ngàn hai trăm bậc.

Bây giờ hắn đang đạp vào cấp độ thuộc về Bán Tiên.

Hạng người đạt tới Bán Tiên chính là đại đạo đã ở trước mắt, công quả đã nửa thành, có đạo quả hư ảo.

Mà tầng khảo nghiệm này càng thêm kinh người.

Bởi vì đạo thuật ở tầng khảo nghiệm này gần như thi triển toàn bộ ra, không phải bí ẩn nữa mà biến thành cực kì rõ ràng.

"Đây là. . ."

Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ.

Sở học của hắn chính là lôi pháp, mà có lẽ bởi vì Lục Áp truyền thừa, trong ngũ hành hắn mẫn cảm nhất là loại hỏa, đối với hắn thì pháp lực loại hỏa có thể xưng là đứng đầu Ngũ hành.

Cho nên hiện tại hắn thấy rõ ràng nhất chính là đạo thuật loại hỏa.

Ba mắt của hắn đều nheo lại, nhất là thiên nhãn ở mi tâm nhìn thấy rõ rất cả, không bỏ sót chi tiết nào.

Khí tức vô hình dường như hóa thành một biển lửa.

Trong biển lửa, có một cự vật đang gào thét, lăn lộn không ngớt, hung uy nghiêm nghị, cổ lão mênh mông, bỗng nhiên phát ra một tiếng ngâm dài.

Tô Đình từng dùng Long Hổ Huyền đan, rất mẫn cảm đối với tiếng rồng ngâm hổ gầm.

Trong biển lửa, rõ ràng là một tiếng long ngâm!

Mà cự vật mông lung kia chính là Chân Long bằng lửa!

Mà cực kỳ cổ quái là Tô Đình lại thấy thân một con rồng, nhưng lại có tám đầu rồng, không ngừng gào thét.

Một tiếng trường ngâm khi nãy, kì thực chính là tám đầu cùng ngâm lên, chỉnh tề như một.

"Không đúng!"

Tô Đình run lên nửa ngày, mới nhìn ra mánh khóe!

Đây không phải tám con rồng lửa!

Đây là một con rồng lửa!

Nhưng nó có một thân rồng và tám đầu rồng!

Tiếng gầm gừ vang lên!

Tám đầu rồng lửa lao về phía Tô Đình cắn xé, dây dưa không ngớt!

——

Cùng lúc đó.

Huyền Không Cốc!

Đây là một tông môn thần bí, lai lịch không rõ!

Mấy ngày trước, tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên đắc đạo thành tiên đã dẫn Tư Cố, một đường đi đến nơi này.

Tư Cố hơi buồn bực vì tiểu Tiên Ông tìm được Cốc chủ Huyền Không Cốc rồi hai người nói chuyện tận đến bây giờ.

"Những lời này của tiên sinh làm cho tiểu đạo vô cùng sợ hãi." Cát Chính Hiên không biết nói tới chuyện gì, trên mặt lộ ra ý cười.

"Ngươi không cần sợ hãi. " Đạo nhân đối diện nhìn như thanh niên, khí độ ngang nhiên, chỉ là thần sắc hờ hững, chậm rãi nói ra: " Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn tự có một phen an bài, mà Tô Đình kia từng luyện hóa một gốc tiên liên ở Thủ Chính Đạo Môn, ngươi cần hiểu biết về một gốc tiên liên này mới có thể nghe ngóng thêm về Tô Đình."

"Địa Tiên Chính Nhất luôn luôn không có bao nhiêu hảo cảm đối với Chính Tiên Đạo ta." Tiểu Tiên Ông cười nói: "Sao có thể khuyên hắn?"

"Đại cục làm trọng." Thanh niên đạo sĩ chầm chậm nói ra: "Thái thượng tổ sư nhất định còn sót lại, mà lại. . ."

Hắn nói tới đây, toàn thân bỗng nhiên chấn động, ánh mắt đột nhiên biến thành lạnh thấu xương.

"Tiên sinh sao thế?" Tiểu Tiên Ông lộ ra vẻ khác thường.

"Có người đang lĩnh ngộ bí thuật của Tử Tiêu Cung. . ." Đạo nhân thanh niên dừng một chút, chậm rãi nói: "Bát Thủ Hỏa Long Đạo."

"Bát Thủ Hỏa Long Đạo?" Tiểu Tiên Ông khẽ giật mình, chợt cả kinh nói: "Bí thuật khi Thanh Nguyên tổ sư chưa thành đạo đã dùng để tung hoành thiên hạ?"

"Không sai." Thanh niên đạo sĩ thần sắc dị dạng, nói: "Ta cũng học được thuật này."