Trên bờ biển, thời không đứng im.
Dường như tất cả đều đang bị đóng băng!
Cơn gió bị đóng băng, sóng biển bị đóng băng, người cũng bị điểm huyệt mà đứng im!
Bụi bặm trên bờ cát cũng như trong tranh vẽ vậy, không có động tĩnh!
Vạt áo đang nhấc lên cũng không rơi xuống!
Nhưng suy nghĩ của mọi người vẫn còn rõ ràng.
"Vừa trở lại Trung Thổ, sắp về đến nhà mà cách chào đón của những đồng hương này thật là đặc biệt."
Thiếu niên kia ung dung nói một câu, giống như có phần tự giễu.
Mà đúng lúc này, con chim xanh đứng trên vai thiếu niên lại nói bằng giọng bé gái thanh thúy: "Vô duyên vô cớ bị người bắn một tiễn, ta thấy vận thế của ngươi không tốt lắm, không phải chúng ta đang đi Nguyên Phong Sơn đánh cược, không cần lỗ mất tiền vốn. ."
Thiếu niên cười đắc ý, nói: "Ngươi phải tin tưởng ta."
Con chim màu xanh kia khẽ hừ một tiếng, lại không nói gì nữa.
——
"Thiếu niên này là người nào?"
"Hắn không có bất kỳ cử động nào, thế mà chúng ta lại không thể động đậy?"
"Không có khả năng, ta vừa mới bắn hắn một tiễn, mới đến trước mặt, không thấy hắn cử động gì mà mũi tên kia đã hóa thành bột mịn?"
"Loại bản lĩnh này chính là ngay cả Đại Tông Sư Võ đạo cũng tuyệt đối không có khả năng làm được."
" Đại Tông Sư Võ đạo, cho dù võ nghệ thông huyền, thân thể cường hãn, thậm chí có thể cương khí bố thân, nhưng cũng tuyệt đối không thể nào làm được tình trạng này."
"Đây chẳng lẽ người trong chốn thần tiên?"
Trong lòng đám người mới nghĩ như vậy.
Mà thiếu niên kia lại khẽ đạp mạnh, từ trên thuyền phóng ra.
Hắn nhẹ nhàng rơi xuống bờ cát.
Sau đó hắn vung tay lên một cái, vận chuyển pháp lực!
Một chiếc lâu thuyền to lớn sau lưng nhanh chóng thu nhỏ, rơi vào trong tay, chỉ còn lớn chừng bàn tay!
Mấy người quay lưng về phía lâu thuyền cũng không nhìn thấy, nhưng tuyệt đại đa số người khác đều đứng nhìn chính diện hoặc là có thể dùng khóe mắt liếc qua, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, tận mắt nhìn thấy một chiếc lâu thuyền to lớn, trong khoảnh khắc đã thu nhỏ vào trong lòng bàn tay!
"Pháp thuật thần tiên?"
"Thiếu niên này là người trong chốn thần tiên?"
"Hắn từ trên biển đến, chẳng lẽ thần tiên ở hải ngoại?"
"Tại sao lại như vậy?"
Trong lòng đám người vô cùng kinh hãi.
Nhất là nam tử họ Ngô cầm đầu hơn ba mươi người kia lại càng kinh hãi đến cực điểm, bởi vì lúc trước bọn hắn từng là muốn diệt khẩu cả thiếu niên này.
Bọn hắn vốn đang truy sát hai người Lỗ Bạch, vốn đã sắp đắc thủ.
Mà lúc này lại xảy ra biến cố, có thần tiên từ hải ngoại tới.
Việc này khiến nam tử họ Ngô kia gần như khó mà tin được, nhưng trong lòng đã vô cùng tuyệt vọng.
"Lá gan không nhỏ, còn muốn giết bản thần quân để diệt khẩu?"
Tô Đình đi tới trước mặt nam tử này, chắp hai tay sau lưng, lộ ra nụ cười quái dị.
Nam tử họ Ngô kia căng thẳng, muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng toàn thân lại cứng đờ ở nơi đó, không thể động đậy.
Tô Đình không để ý đến hắn, quay người hướng về phía hai người Lỗ Kích.
Mà lúc hắn đi tới chỗ này, tất cả mọi người đều thấy rõ hắn.
Đây là một thiếu niên, diện mạo tuấn tú, mặc y sam vang nhạt, khí thế ngang nhiên, không giống người phàm, mà có người cẩn thận lại có thể phát hiện ra hắn giẫm qua bãi cát lại không hề lưu lại dấu chân.
Trong chốn võ lâm, cảnh giới khinh công chí cao chính là có thể đạp tuyết vô ngân.
Có thể xử lý đến một bước này, không phải là kỳ tài võ học, thì sẽ là nội kình đại thành, chuyên tu luyện khinh công thân pháp, hoặc là đạt đến cấp độ Đại Tông Sư Võ đạo.
Mà lúc này thiếu niên kia đi ở trên bờ cát, ngay cả một dấu chân mờ đều không có, rất giống cảnh giới đạp tuyết vô ngân truyền thuyết kia.
Nhưng đám người đều đã biết, hắn tuyệt đối không phải Đại Tông Sư Võ đạo.
Hắn còn mạnh hơn so với Đại Tông Sư Võ đạo không biết bao nhiêu lần.
Đại Tông Sư Võ đạo cho dù có võ nghệ cao tuyệt thì vẫn là người, mà người này có thể xưng là thần tiên.
Tô Đình chầm chậm đi tới, đi tới trước mặt Lỗ Kích, hơi chút dò xét, gật đầu nói: "Ngươi cũng không tệ lắm."
Lỗ Kích này tầm ba mươi lăm tuổi, thương thế trên người không nhẹ, đang làm động tác vung đao đón đỡ.
Nhưng lúc trước hắn bị vây công, quanh người chí ít có ba thanh đao đồng thời chém qua.
Nếu như không phải Tô Đình ngừng ở nơi này, như vậy Lỗ Kích chỉ có thể ngăn cản một đao, nhưng ở trên đùi cùng trên lưng đều sẽ trúng đao.
Tô Đình vung tay lên, chuyển hắn sang chỗ khác.
Lỗ Kích tỏa ra vẻ cảm kích, trong lòng mừng rỡ, tự biết tình huống tuyệt vọng lần này đã được phá giải, có hi vọng sống sót.
Ngay cả nam tử họ Bạch kia cũng không khỏi buông xuống tảng đá lớn trong lòng, ánh mắt cũng dịu đi.
Nhưng Tô Đình liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt bất thiện, lộ ra vẻ trào phúng.
Trong lòng nam tử họ Bạch nghiêm nghị, sinh ra cảm giác bất an.
Tô Đình không để ý đến, chỉ điểm lên người Lỗ Kích.
Lỗ Kích chỉ cảm thấy toàn thân run lên, không còn cứng đờ nữa, toàn thân đều thả lỏng, càng thần kỳ hơn là đau đớn ở vết thương của hắn đã biến mất, giống như đang khép lại.
"Ngươi là ai?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn về phía những người bên cạnh, rồi hỏi: "Bọn hắn là người nào?"
Lỗ Kích nghe vậy, mới tỉnh ngộ lại, vội khom người quỳ gối, đáp tạ ân cứu mạng, mới hồi đáp: "Bẩm tiên nhân, tiểu nhân Lỗ Kích, là người của Bạch Hương thành, làm việc trong quan phủ. Còn những người này vốn là cộng sự cùng tiểu nhân, nhưng bọn hắn đi theo thành chủ, âm thầm mưu đồ tạo phản, tiểu nhân vô ý nghe được, không muốn thông đồng làm bậy cùng bọn hắn, cho nên mới bị truy sát, trên đường có hơn mười vị huynh đệ trung nghĩa đi theo, đáng tiếc tất cả đều gặp nạn, chỉ còn ta cùng Bạch huynh may mắn gặp được Tiên gia, nếu không hôm nay cũng sẽ gặp họa sát thân. . ."
"Tạo phản?"
Tô Đình sờ cằm, cảm thấy thú vị.
Đại Chu truyền thừa tám trăm năm, trong thời gian đó chỉ có một lần tạo phản, thời gian khác dù ngẫu nhiên có nhiều chỗ bạo động, nhưng cũng không đáng để lo.
Bây giờ Đại Chu có luật pháp hoàn thiện, mà Hoàng đế hiện nay tuy không phải minh quân thiên cổ, cũng không phải hôn quân tàn bạo, hơn nữa có quốc sư thống ngự thiên thời, mưa thuận gió hoà, ngũ cốc bội thu, bách tính cũng coi như an cư lạc nghiệp.
Tuy rằng không thiếu quyền quý làm mấy chuyện ác, nhưng đại thể thì xem như một thời đại hòa bình phồn vinh.
Mấy trăm năm trước ở Đại Chu xảy ra một lần tạo phản kia, sở dĩ thành công cũng là bởi vì quân vương ngu ngốc, bách tính bất mãn.
Mà bây giờ Đại Chu xem như an bình.
Thành chủ Bạch Hương thành lại muốn mưu đồ tạo phản cái gì?
Trong lòng của hắn cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Đây là chuyện triều đình phàm trần, đối với một Chân Nhân Dương Thần như hắn thì không đáng để ở trong lòng.
Hắn phất phất tay, nói ra: "Được rồi, ngươi cũng coi như là người trung nghĩa, đào mệnh đi a."
Lỗ Kích nhẹ nhàng thở ra, vội khom người nói: "Đa tạ thần tiên cứu. "
Tô Đình nhẹ gật đầu, cũng muốn rời đi.
Lỗ Kích vội nói: "Tiên nhân, còn bọn hắn?"
Tô Đình chậm rãi nói ra: "Lo cho chính ngươi là được, những người này có liên quan gì tới ngươi?"
Lỗ Kích nhìn về phía mấy cộng sự này, trong lòng rất có khó chịu, nhưng cũng chỉ hít một tiếng, chỉ tới vị nam tử họ Bạch kia, thấp giọng nói: "Những người khác cũng thôi, nhưng vị Bạch huynh này cũng không phải người tạo phản, là người đào mệnh cùng ta. . ."
Tô Đình liếc nhìn hắn một cái, cười nói: "Gia hỏa này tâm tính không được kiên định như ngươi, huống chi khi nãy hắn còn muốn kéo ta xuống nước, ta để hắn đứng ở chỗ này."
Sau khi nói xong, Tô Đình chầm chậm mà đi, như gió đi xa.
Lỗ Kích còn muốn lên tiếng, đã thấy thiếu niên thần tiên kia biến mất ở phía xa.
Mà đám người xung quanh đều không đứng thẳng nổi nữa, tựa như pho tượng, yên tĩnh đáng sợ.
Lỗ Kích đứng ở chỗ này, lại có chút không rét mà run.