"Ừm?"
Cảnh tượng mà thiên nhãn của Tô Đình nhìn thấy bỗng nhiên trở nên mông lung, khó mà điều tra.
Hắn nhíu mày, trong lòng biết việc mình nhìn trộm đã bị phát giác.
Nhưng đối phương không có ý tứ truy cứu, chỉ ngăn cản thiên nhãn nhìn trộm.
"Thiên nhãn này của ta từ trước đến nay làm mọi việc đều thuận lợi, thế mà lại nhiều lần bị ngăn trở trước mặt Cát Chính Hiên, gia hỏa này quả nhiên có bản lĩnh cao tới đáng sợ."
Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, nhớ tới mình tu thành thiên nhãn, còn mượn Long Hổ Huyền đan của người ta, có lẽ cũng coi như một loại nhân quả biến hóa.
Nghĩ như vậy, cũng không có quá nhiều bất bình.
——
Giữa không trung.
Cát Chính Hiên ngăn cản Tô Đình nhìn trộm, mới nhìn sang Bạch Kế Nghiệp, mỉm cười nói: "Tiểu đạo biết người này, không đáng ngại."
Bạch Kế Nghiệp thâm ý nói: "Đại Ngưu đạo nhân Tô Đình, chém hậu bối của Lâm Đông Bạch thị, mà lại chém đến hồn phi phách tán, trên trời có không ít thần linh là tổ tông Bạch thị vô cùng tức giận."
Cát Chính Hiên gật đầu nói: "Tiểu đạo cũng nghe qua chuyện này."
Bạch Kế Nghiệp nói ra: "Ngươi dường như đã sớm có suy nghĩ gì rồi?"
Cát Chính Hiên cười cười, ý vị thâm trường, nói: "Trong tay tiểu đạo còn có một bộ sách có nguồn gốc từ Đạo Tổ, đang muốn trả lại cho thiếu niên này."
Bạch Kế Nghiệp gật đầu nói: "Thôi được."
Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Đình một chút.
Mà Tô Đình mơ hồ phát hiện ra ánh mắt kia, trong lòng hơi lạnh.
Lúc này Bạch Kế Nghiệp đã thu hồi ánh mắt, cất kỹ thiên chỉ, rồi nói với Cát Chính Hiên nói: "Việc này đã xong, ta phụng mệnh mà đến, bây giờ cần trở về Thiên Cung."
Cát Chính Hiên thi lễ, nói: "Cung tiễn thần sứ, ngày sau có rảnh, thần sứ đến Chính Tiên Đạo một chuyến, tiểu đạo sẽ dâng lên linh đan diệu dược, quỳnh tương ngọc lộ để khoản đãi thần sứ."
Bạch Kế Nghiệp chỉ mỉm cười, tiên quang chợt bốc lên, hắn bay lên trời.
Chỉ thấy một vệt sáng biến mất trên bầu trời.
Tầng mây lại nối liền, bầu trời thanh tĩnh.
Nhưng mà Cát Chính Hiên lại đứn thẳng giữa không trung, ánh mắt nhìn xuống đám người mênh mông đứng trên hòn đảo.
Hắn là Tiên gia, ánh mắt hắn tràn ngập ý khó tả, giống như có thể nhìn thấu đám người.
Dù hắn không vận dùng pháp lực thần thông, nhưng tư thái của Tiên gia đã đủ để đè lại đám người.
Đám người đều yên lặng, cũng có chờ mong.
Ví dụ như đại hán đứng cạnh Tô Đình này, chính là vì bái sư mà đến, trong lòng thấp thỏm bất an.
Mà lại có mấy người, nỗi lòng phức tạp, giống như được vị tiểu Tiên Ông này liếc nhìn một cái cũng là vinh hạnh lớn lao.
"Ừm?"
Tô Đình nhướn lông mi, thiên nhãn nhìn thẳng tới.
Cát Chính Hiên lộ ra cười, con mắt như sao, bước ra một bước, hạ xuống tới.
——
"Sư phụ... Sư phụ..."
Đại hán thô kệch kích động không thôi.
Người tu hành xung quanh đây đều cảm giác được áp lực quá lớn.
Dù Cát Chính Hiên không tận lực áp bách, thậm chí đã thu liễm uy thế Tiên gia, nhưng hắn đã tu thành Tiên Đạo, mà mọi người đều biết thân phận của hắn, trong lúc vô hình, lại giống như có một ngọn núi lớn ép xuống.
Trong lòng mọi người tràn ngập cảm xúc khó tả.
Nhưng Cát Chính Hiên dừng bước lại, chỉ dừng lại trước mặt một đoàn người Tô Đình.
Đại hán thô kệch hạnh phúc đến mức muốn té xỉu, trong lòng thầm nghĩ: "Ta rốt cục đã sắp lên như diều gặp gió, một bước lên trời, ta có một sư phụ thần tiên, xem ai dám bắt nạt ta nữa?"
Hắn đang nghĩ như vậy, đã thấy ánh mắt của vị đạo nhân tuổi trẻ tiên phong xa vời ở trước mắt mình nhìn tới người thiếu niên kia bên cạnh hắn.
Đại hán thô kệch trong lòng tỏa ra cảm giác bất an.
"Tô Thần Quân đối với tiểu đạo, đúng là không xa lạ gì."
Cát Chính Hiên mỉm cười nói: "Tiểu đạo cũng từng nghe ngóng về Thần Quân."
Tô Đình tỏa ra cảm giác anh hùng mến nhau, nghiêm mặt nói: "Danh tiếng của Tiểu Tiên Ông như sấm bên tai, không dối gạt đạo huynh, từ khi Tô mỗ tu hành đến nay, cũng từng thu được không ít cơ duyên mà đạo huynh lưu lại, xem như thiếu đạo huynh mấy phần nhân quả, ngày sau sẽ trả lại."
Chúng người đưa mắt nhìn nhau.
Đại hán thô kệch càng lộ ra sắc mặt hết sức phức tạp.
Hắn không ngờ thiếu niên bên người này lại là quen biết Tiểu Tiên Ông của Chính Tiên Đạo.
Mà tiểu Tiên Ông lại gọi hắn là Thần Quân.
Lúc trước thiếu niên này tự so với Cát Chính Hiên, hẳn không phải là tẩu hỏa nhập ma?
Đầu hắn có cảm giác hơi trống không,
Có cảm giác mờ mịt.
Đám người tu hành xung quanh cũng vội suy đoán, cảm thấy mờ mịt.
"Tô Thần Quân?"
" Tô Thần Quân nào?"
" Quen biết cũ của Tiểu Tiên Ông, không phải là khách tới từ Trung Thổ chứ?"
" Tô Thần Quân của Trung Thổ? Lão phu cực ít đặt chân tới Trung Thổ, cũng không biết hắn..."
"Không phải là Tô Thần Quân kia chứ?"
Rất nhiều người không biết đến Tô Đình, nhưng lại có một số người, hoặc là gần đây từng tới Trung Thổ, hoặc là từng nhận được tin tức liên quan tới Trung Thổ, đại khái suy đoán ra mấy phần.
Có một người tuổi trẻ đứng đầu thịnh hội Ti Thiên Giám, diệt sát Đại Chân Nhân tầng tám, danh chấn các phương, tự xưng là Thần Quân, đạo hiệu Đại Ngưu, ở Trung Thổ có danh khí rất cao, cũng mơ hồ truyền đến hải vực.
"Không phải là hắn?"
" Tô Thần Quân thế hệ trẻ tuổi, hình như là hắn."
...
Đám người cùng nghị luận suy đoán.
Nhưng Cát Chính Hiên lại giống như không nghe thấy, chỉ nhìn Tô Đình, gật đầu cười nói: "Tinh tú kiếm ý chỉ là vì ta có lĩnh ngộ nên thuận tay mà làm thôi . Còn Long Hổ Huyền đan kia vì có duyên cớ khác, tạm không thể nói, nhưng đối với Thần Quân cũng không có hại gì."
Tô Đình phất phất tay, đại khí bàng bạc, nói: "Dù có phải vì ngươi thuận tay mà làm hay không, nhưng vẫn là ta được lợi, Tô mỗ ta tự nhiên phải trả lại ngươi ân tình."
Cát Chính Hiên mỉm cười gật đầu nói: "Vậy phải xem ngày sau Thần Quân có thể trả ta bao nhiêu ân tình."
Sắc mặt Tô Đình có chút cứng đờ, theo đạo lý thì Cát Chính Hiên hẳn là phải tỏ vẻ khách sáo, lại thoái thác một chút, chính mình lại có thể mượn lừa xuống sườn núi, nào biết vị tiểu Tiên Ông này thế mà lại đả xà tùy côn, nhận mối ân tình này, không đi theo sáo lộ gì cả.
Tô Đình thầm mắng một tiếng bản thân miệng tiện, có xúc động muốn rạch miệng mình ra.
"Tiểu nha đầu."
Sau khi Cát Chính Hiên nói xong, ánh mắt rơi vào trên thân tiểu tinh linh, mỉm cười nói: "Trước đó vốn cho rằng ngươi cùng Chính Tiên Đạo có mấy phần duyên phận, bây giờ xem ra, duyên phận của ngươi lại là ứng với Nguyên Phong Sơn."
Tiểu tinh linh biến thành chim xanh, trong đám người ở đây có thể khám phá ra chân thân của nàng cũng không có nhiều, đa số chỉ thấy tiểu Tiên Ông đang nói chuyện với chú chim non trên vai Tô Thần Quân.
"Ngô..."
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, nói: "Ta cùng Nguyên Phong Sơn mới không có duyên phận gì, ta chỉ coi Tô Đại Ngưu làm tọa kỵ thôi."
"Tọa kỵ?"
Cát Chính Hiên run lên, chợt nhìn sắc mặt Tô Đình cứng ngắc, không khỏi cười nói: "Ngươi nha đầu này, càng ngày càng thú vị."
Sau khi nói xong, hắn vung tay lên một cái, lấy ra một vật, đưa tới trước mặt Tô Đình, nói: "Đa tạ Thần Quân hộ tống bảo sách, lần này đắc đạo, sách này giúp ích rất nhiều."
Tô Đình tiếp nhận bảo sách, trong lòng cuối cùng cũng an tâm mấy phần.
Cát Chính Hiên nhìn về phía nữ tử áo đỏ, lại cười nói: "Sư tỷ mai danh ẩn tích, đến thoát thăng thiên, thật đáng mừng."
Nữ tử áo đỏ tự giễu nói: "Ngươi nay đã thành tiên, ta chỉ là âm hồn, sao lại là việc vui?"
Cát Chính Hiên cười nói: "Sư tỷ chớ tự coi nhẹ mình, Vân Kính tiên sinh đề điểm, tất có đạo lý."
Ánh mắt nữ tử áo đỏ phức tạp, không mở miệng.
Ngược lại là Tư Cố, muốn nói lại thôi.
Cát Chính Hiên nhìn lại, cảm nhận được pháp lực thân cận trên người thiếu niên này, nói: "Ngươi chính là đệ tử đời này của Trung Nguyên Các đưa bảo sách tới?"
Trong lòng Tư Cố đầy phức tạp, chỉ khom người gật đầu nói: "Đúng là đệ tử."
Cát Chính Hiên lại nói: "Một thời gian tiếp theo, ngươi cứ đi theo ta."
Tư Cố nghe vậy, đầu tiên là khẽ giật mình, chợt đại hỉ.
Cát Chính Hiên bây giờ đã sơ thành Tiên Đạo, quanh người quanh quẩn Tiên Đạo vận ý, dù chỉ đi theo vị Tiên gia này một thời gian, quan sát hành động lời nói, nhất cử nhất động, đều có thể ngộ được rất nhiều thứ... Huống chi, lời này của Cát Chính Hiên còn có ý muốn chỉ điểm.
Được Tiên gia chỉ điểm, sẽ là vinh hạnh lớn lao bực nào?
"Ta..."
Trong lòng đại hán thô kệch tỏa ra chờ mong, ngay cả thiếu niên Trung Nguyên Các đã có sư thừa đều có thể được tiểu Tiên Ông nhìn trúng, như vậy chính hắn chẳng lẽ không có cơ hội?
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Cát Chính Hiên lại đứng chắp tay, bay lên cao, nhìn về phía đám người trên hoang đảo.
"Chư vị..."