Bên trong Cảnh Tú huyện.
Người coi miếu của tòa thần miếu này xem như quen biết với Tùng lão, cũng là một vị lão giả, nhưng đạo hạnh thấp hơn Tùng lão rất nhiều, ông ta bất lực với cổ độc lúc trước.
Nhưng tòa thần miếu này ở Cảnh Tú huyện vẫn có hương hỏa cường thịnh.
"Ở Cảnh Tú huyện có không ít thần miếu, không chỉ cúng bái Lôi bộ thiên thần, phía đông còn có miếu Hà Bá, bên kia lại có Tỉnh Túc thần miếu."
Tô Đình khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: "Dù tính ra thì miếu thờ Lôi bộ thiên thần có thanh danh càng lớn, trải rộng khắp nơi, nhưng vì sao vị lão phu nhân này lúc nào cũng tới bái toà Lôi Thần miếu này?"
Tiểu tinh linh nhìn thoáng qua, hỏi: "Cần hiện thân không?"
Tô Đình khẽ lắc đầu, nói: "Trước tiên cứ nhìn một chút."
Hắn hướng về phía thần miếu kia.
Đinh lão phu nhân ở ngay bên ngoài thần miếu, lại không bước vào bên trong miếu.
Theo phong tục ở Cảnh Tú huyện thì trong nhà có tang sự, trong vòng một năm, không thể vào miếu, không thể bái thần, không thể dâng hương, mà trong nhà, không thể động thổ, không thể cưới gả, không thể bày yến.
Bởi vậy Đinh lão phu nhân chỉ ở ngoài miếu, không đi vào.
——
Sau một lúc lâu.
Tô Đình nghe một lúc, không biết nên nói gì.
Người ở Đinh gia xảy ra chuyện kia đúng là không phải Đinh lão tam, mà là Đinh lão nhị, hơn nữa Đinh lão nhị chết không thấy xác.
"Người chết không thể phục sinh, nhưng nể tình lão thân luôn luôn thành kính, mong Lôi Thần hiển linh, đại phát từ bi, để Đinh gia có thể tìm được thân thể lão nhị, để hắn được hạ táng cẩn thận."
Lão phu nhân chắp tay trước ngực, đứng bên ngoài thần miếu nức nở nói: "Lúc trước lão thân bệnh nặng, đứa nhỏ này luôn luôn hiếu thuận, giận dữ công tâm, mới nhất thời nói bừa, va chạm thần linh, bây giờ hắn đã mất đi tính mệnh, lão thân nhiều năm triều bái, chưa từng có suy nghĩ khinh nhờn thần linh, mong thiên thần đại phát từ bi."
Tô Đình đứng ở sau lưng bà cách đó không xa, khẽ nhíu mày, lại chỉ hít một hơi.
Đinh lão phu nhân luôn luôn thành kính bái thần, tín niệm cũng coi như thuần túy, chỉ cầu gia đình bình an.
Nhưng mỗi khi gặp chuyện, bà đều tưởng rằng chính mình đã va chạm thần linh, nên bị thần phạt.
Trên thực tế, rất nhiều tín đồ thờ phụng thần linh đều như thế, dù đi trên đường vô tình ngã một cái, cũng đều muốn nghĩ lại bản thân xem hành động hay lời nói nào của mình đã đắc tội với thần linh, nên mới gặp nạn này, khi thực sự không nghĩ ra thì sẽ đi miếu thờ các nơi, rút quẻ để giải tỏa nghi vấn.
Mà ở một số thần miếu, thường thường có mấy tên thần côn lừa gạt, đề nghị họ đi bốn phía bái thần, đốt ngân giấy ngọn nến, thêm dầu vừng.
Nhưng trên thực tế, ở thế đạo này tuy rằng cũng có thần linh, nhưng cũng chưa chắc đã linh nghiệm như thế.
"Cầu thần bái Phật?"
Tô Đình đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Rất nhiều người giống như Đinh lão phu nhân, hơn nửa cuộc đời, cả ngày lẫn đêm đều lễ thần bái Phật, thành kính không thay đổi, mà đến ngày tết lại cần đốt ngân giấy ngọn nến.
Nhưng tín đồ thành kính như thế, nếu nhất thời không để ý, có ngôn ngữ hoặc cử động phạm vào kiêng kị, thì sẽ bị thần linh hạ xuống trừng phạt, như vậy dạng thần linh này cũng xứng để thế nhân lễ kính?
"Nếu bởi vì vài ngày trước, lão nhị nói không cần bái thần mà va chạm người, còn xin chỉ rõ cho lão thân."
Lão phu nhân khóc không thành tiếng, đứt quãng, nói: "Đợi tang kỳ đi qua, lão thân nhất định sẽ chuẩn bị tam sinh rượu lễ, mời gánh hát đến bồi tội với thiên thần."
Nghe đến đó, Tô Đình từng chém thiên thần, tâm tình lại có chút phức tạp.
Suy nghĩ một chút, rốt cục Tô Đình vẫn hiện thân.
"Lão phu nhân."
Tô Đình gọi một tiếng.
Đinh lão phu nhân giật nảy mình, vội vàng quay về sau, thấy là thiếu niên lúc trước đã chữa bệnh cho bà thì vui vẻ nói: "Là Tô Đình à? Ngươi là đệ tử của Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận, có phải Thiên tôn nghe được lão thân cầu khẩn nên phái ngươi tới không?"
Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Lôi Thần cũng không sai khiến được ta, ta chỉ tình cờ đi tới đây mà thôi, nghe được lời lão phu nhân nên muốn khuyên người một câu, cả đời người đã thành kính cầu thần bái Phật, nhưng trong nhà vẫn xảy ra chuyện lớn bực này, thần linh cũng không phù hộ được, người cũng không cần bái."
"Nói cẩn thận! Nói cẩn thận!"
Đinh lão phu nhân lập tức cả kinh nói: "Chuyện lão nhị chính là mệnh số của hắn, là định trước, không thể trách thần linh."
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Nếu mọi chuyện đều đã là định trước, thần linh lại không thể không chế, cũng không phù hộ được phàm nhân, mệnh số quỹ tích của thế nhân nên như thế nào thì sẽ như thế đó, như vậy người cần gì phải để bụng đối với mấy tượng bùn này như thế?"
"Không thể nói bừa, không thể nói bừa."
Đinh lão phu nhân vội nói: "Không thể nói lời xằng bậy với thần linh, va chạm thần linh, coi chừng gặp phải tai hoạ, ngươi mau mau đi vào, dập đầu bồi tội với tượng thần đi."
Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, cũng chỉ bật cười.
Hắn từng gặp qua thần linh, cũng bất kính thần linh.
Mà Đinh lão phu nhân, là tín đồ trên thế gian lại chưa từng thấy thần linh, cũng chưa từng nhận được thần ân chân chính, thế mà vẫn vững tin không nghi ngờ.
So sánh hai người với nhau, đúng là mỉa mai.
Nhưng Tô Đình cũng coi như hiểu rõ, mỗi người một tín niệm, mỗi cá nhân sẽ có ý nghĩ và cách nhìn không giống nhau.
Đinh lão phu nhân cầu thần bái Phật cả một đời, nếu nói với bà rằng không tồn tại thần linh thì đương nhiên bà sẽ không tin.
Mà ở thế đạo này, thần linh vốn thật sự tồn tại, chỉ là cũng không có linh nghiệm thôi, dù sao có ngàn ngàn vạn vạn thế nhân, sở cầu của bọn họ lại hỗn loạn vô số, thần cũng khó mà đếm hết được.
Nhưng muốn thuyết phục Đinh lão phu nhân, nói với bà rằng thần linh thế gian này cũng sẽ không phù hộ cho bà, kỳ thật cũng như đã đánh nát tín niệm cả đời bà.
Tô Đình nghĩ thông suốt điểm ấy, cũng không muốn nhiều lời nữa.
Mà nghe lão phu nhân thuyết phục, để hắn vào trong thần miếu bồi tội, Tô Đình cũng chỉ cười không nói.
Trước đây không lâu, hắn đã trảm diệt đi phân thần của tinh quan cả trên trời, bay giờ để hắn đi dập đầu bồi tội với một pho tượng đất, tự nhiên là không có khả năng.
Đương nhiên, nếu là một bức tượng thần ở Lạc Việt Quận kia, Tô Đình vẫn sẽ tôn kính mấy phần, nhưng tượng thần ở Cảnh Tú huyện thì hắn không thèm để ý.
"Ngài không cần phí tâm. "
Tô Đình cười nói: "Ta sẽ không đi bồi tội với tượng đất bên trong."
Lão phu nhân buông tiếng thở dài, nói: "Ngươi có thể không tin thần linh, nhưng không thể va chạm thần linh, vẫn nên đi dập đầu bồi tội đi, nếu không thì đi trên đường cũng cần cẩn thận."
Bà cũng không khuyên răn nhiều, nhưng trên đại thể vẫn dặn Tô Đình coi chừng tai họa bất ngờ.
Tô Đình cười nói: "Ta vốn xuất thân từ Lôi Thần miếu ở Lạc Việt Quận, thấy cũng nhiều, cũng hiểu được nhiều, thần linh này nếu thật sự bụng dạ hẹp hòi mà trách tội xuống như thế, cũng có Tùng lão thay ta hóa giải."
Nói rồi Tô Đình còn muốn hỏi một chút chuyện liên quan tới Đinh lão nhị.
Nhưng còn chưa mở miệng, ánh mắt đã ngưng tụ, tạm thời ngừng lại.
Nửa ngày sau, Tô Đình vẫn không nói gì.
Đinh lão phu nhân thấy hắn muốn nói lại thôi, đang muốn mở miệng.
Nhưng Tô Đình lại lên tiếng trước, nói: "Lão phu nhân vẫn nên sớm trở về nhà, người đã là thành kính như thế, nếu thiên thần thật sự có linh, chắc chắn sẽ nể tình người nhiều năm tuần lễ tín niệm, sẽ chỉ rõ cho ngài, cũng cho Đinh nhị gia kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt."
Đinh gia lão phu nhân cúi đầu xuống, khóc không thành tiếng.
Tô Đình hơi chắp tay, nói: "Ngày Đinh nhị gia phát tang, Tô mỗ sẽ đi Đinh phủ một chuyến, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng, nên phải đi trước."
Lão phu nhân là người hiểu lí lẽ, ra hiệu hắn đi làm việc của mình trước.
Tô Đình quay người rời đi, không dừng lại.
Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh.
Hắn đi về phía đông.
Hắn gần như sắp rời khỏi Cảnh Tú huyện.
"Ngươi đã nhận ra?" Tiểu tinh linh thấp giọng nói.
"Đã nhận ra, có người âm thầm nhìn trộm."
Tô Đình khẽ gật đầu, chợt đưa tay lên trên trán.
Vết dọc ở mi tâm mở ra hai bên.
Thiên nhãn mở ra!
Kim quang sáng chói!
Hắn liếc nhìn bát phương, cuối cùng dưng lại ở một chỗ.
"Tiền bối, xin hiện thân!"