Bên ngoài Bạch Kham sơn.
Tô Đình liếc mắt về sau một cái, nhìn núi non chập chùng, lại nhìn dáng vẻ ảm đạm sa sút của tiểu tinh linh, trong lòng cũng giống như bị tảng đá đè nặng.
"Ngươi cam tâm rời đi như vậy sao?"
Tô Đình bỗng nhiên hỏi.
Tiểu tinh linh nói khẽ: "Không thì còn có thể thế nào? Dù ta là một Chân Thần tuổi nhỏ, dù ngươi có thiên phú tuyệt hảo, kỳ tài có một không hai đương thời, nhưng chúng ta tu hành thời gian vẫn rất ngắn ngủi, đạo hạnh của chúng ta vẫn rất nông cạn."
Ở nhân gian, với bản lĩnh của Tô Đình cũng có thể xếp vào hàng người tu hành thượng tầng rồi.
Nhân vật như vậy, dù đi đến nơi nào cũng đều là nhân vật đẳng cấp trưởng lão, hết sức quan trọng, không thể coi thường, không nói là hoành hành không sợ, nhưng cũng có thể tùy ý hành tẩu ở nhân thế, cũng không chịu quá nhiều hạn chế.
Nhưng dù sao đối phương cũng là một thiên thần, có thể so với Tiên gia.
"Ngươi nói đúng."
Tô Đình nghĩ như vậy, thấp giọng nói: "Bảo mệnh quan trọng, chỉ là dưới điều kiện tiên quyết có thể giữ được tính mạng, chưa hẳn đã không thể thử một chút."
Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Tô Đình trầm giọng nói: "Ngươi thu liễm khí tức trước đi, lại tìm một địa phương ẩn nấp, chuyện còn sót lại để ta đến xò xét."
Tiểu tinh linh dường như còn muốn nói hắn không nên mạo hiểm.
Tô Đình tay giơ lên, nói: "Ta luôn luôn sợ chết, nếu như không có nắm chắc thì sẽ không tùy tiện ra tay như vậy."
Tiểu tinh linh nghĩ lại thấy cũng đúng là như thế, suy tư một lát mới gật đầu, đồng ý để Tô Đình làm việc.
——
Tầm nửa ngày sau.
Ở động phủ hổ yêu.
Nguyên chủ của động phủ này vốn là hổ yêu trong núi này, có đạo hạnh mấy trăm năm, có bản lĩnh có thể so với Chân Nhân Dương Thần, chấn nhiếp người tu hành xung quanh.
Mà toà động phủ này chính là lúc trước nó uy hiếp các phương, bắt người tu hành tới xây dựng nên thành.
Dù bây giờ dùng tầm mắt của Chân Nhân Dương Thần đến xem thì toà động phủ này rất thô sơ, trận pháp tàn tạ, mà kiến trúc cung điện cũng trung quy trung củ, cũng không xuất sắc gì.
Nhưng lúc trước, khi Tô Đình đi tới động phủ hổ yêu, trong lòng cũng chứa rất nhiều kính sợ.
"Nhớ lại ngày đó, phong ba cuồn cuộn, trước điện đã có rất nhiều người chết, chân cụt tay đứt, ảnh hưởng của đấu pháp tạo ra thảm trạng thê lương, bây giờ đã là bị Ty Thiên Giám thu dọn sạch sẽ."
Thiếu niên chầm chậm đi tới, thần sắc lạnh nhạt, nhìn khoảng đất trống trước điện, trong lòng hoảng hốt, nhớ lại ngày xưa mà cảm khái.
Hắn không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, nhưng trên mặt vẫn có phần bình tĩnh, giống như không cảm thấy bản thân đang mạo hiểm xâm nhập vào hang hổ.
Vào bên trong động phủ hổ yêu, hắn đi thẳng tới, đường đi cũng thông suốt.
Các loại trận pháp lúc trước có thể ngăn ngăn được hắn, lúc này trong mắt hắn lại giống như không tồn tại, hành tẩu ở đây như giẫm trên đất bằng.
Một số trận pháp phía trước, trước kia Huyết Tán Nhân phải dùng mạng người đi lấp trận thì nay đã bị phá.
Về sau Ty Thiên Giám tới xử lý nơi đây, cũng diệt đi rất nhiều.
Nhưng Tô Đình đi vào bên trong, vẫn không một chút trở ngại.
Nhưng đi được càng thông thuận, trong lòng Tô Đình lại càng cảm thấy dị thường.
"Tuy nói trận pháp ở đây đều gần như bị phá hết, nhưng tên thần linh kia luyện hóa cơ duyên thần thụ ở đây, thế mà không bày ra thần trận?"
Tô Đình nhíu mày, thầm nghĩ: "Làm thiên thần, có thể bao quát chúng sinh, cho nên cho rằng sâu kiến giữa nhân thế không thể quấy rầy được hắn?"
Vừa nghĩ như vậy, Tô Đình một đường đi tới, mục tiêu cũng đã được xác định, trực tiếp đi về phía phòng luyện đan đi.
Phòng luyện đan này lúc trước chứa đựng tất cả bảo bối của hổ yêu, nhưng kỳ thật hổ yêu cũng không hiểu luyện đan, chỉ là do những người tu hành kia chuẩn bị đầy đủ cho nó.
Có lẽ một lần luyện đan duy nhất chính là tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo dùng một Chân Long, thêm cả hổ yêu này để luyện ra Long Hổ Huyền đan ở đây.
Nếu như suy đoán không sai, tên thiên thần kia cũng đang ở trong phòng luyện đan.
——
Tô Đình đi tới gần phòng luyện đan.
Tô Đình có thể mơ hồ phát hiện ra ở phía trước có một luồng khí thế nội liễm.
Luồng khí thế này rất uy nghiêm, chỉ là cố gắng thu liễm, giống như đang thu hết lại khí tức trên người.
Dựa theo những sự việc nhìn thấy trước đó, bây giờ có thể phỏng đoán, xác nhận tên thiên thần kia đang cố gắng luyện hóa tạo hóa đoạt được từ thần thụ, đang hết sức chăm chú, thu nạp khí tức.
"Ẩn mà không phát, chỉ lộ ra một tia thần uy đã làm người kinh hãi."
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, thầm nghĩ: "Có thể xưng là cao thâm khó lường. . . Tựa như một chiếc lồng bao trùm đèn đuốc, dường như không còn hừng hực nóng bức như vậy, không còn lòe loẹt lóa mắt như vậy, nhưng kì thực hỏa diễm bên trong vẫn đủ để thiêu đốt bươm bướm."
Vào thời khắc này, Tô Đình mơ hồ cảm thấy bản thân dường như trở thành một thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng hắn vẫn không muốn lui bước chi ý, mà tiếp tục đi vào bên trong.
Tới gần lò luyện đan, thần uy bên trong như hoả lò hừng hực.
Tô Đình đứng ở đây, dừng lại một chút, trong lòng có chút do dự.
Nhưng đúng vào lúc này, bên trong bỗng nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh.
Oanh!
Trong đầu Tô Đình trống không, có cảm giác như trước mặt xuất hiện ảo giác.
Thân thể này của hắn cũng giống như hoàn toàn mất đi linh hồn, ở lại đây, không nhúc nhích.
Chỉ một tiếng hừ nhẹ, lại khiến Tô Đình đã mất đi quyền khống chế thân thể này.
"Chỉ là một Thượng Nhân, mới tu thành Âm Thần mà cũng dám rình mò bản thần?"
Thanh âm bên trong to lớn như hồng chung, tràn đầy uy thế khiếp người.
Cho dù Tô Đình có bản lĩnh gần như Dương thần, nhưng cũng có ảo giác bản thân rất hèn mọn, tựa như mèo con gặp mãnh hổ, càng như rắn cỏ gặp Chân Long.
Mà theo thần âm to lớn này, cửa phòng luyện đan ầm ầm vỡ vụn.
Tô Đình bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn lại vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong có một vòng sáng màu xanh, chói mắt như ánh mặt trời, quang mang bắn ra bốn phía, hừng hực vô cùng.
Mà trước "Mặt trời xanh" kia lại có một "Dị thú", giống như đang muốn một ngụm nuốt vào vòng mặt trời xanh kia, nhưng quang mang từ mặt trời kia bắn ra bốn phía, giằng co mãi không xong.
Dị thú kia, toàn thân bao phủ trong tinh quang, vô cùng sáng chói.
Tô Đình chỉ có thể mơ hồ trông thấy hư ảnh của nó.
Nếu đột nhiên trông thấy, có lẽ sẽ khó mà phân rõ.
Nhưng vì trong lòng sớm có ý tưởng, tự nhiên không trở ngại gì nữa.
Đây là hình thái một con sói!
Nhưng con sói này tản ra tinh quang sáng chói vô song, thần uy cuồn cuộn, khí tức cường thịnh.
Ngay cả Tô Đình đều mơ hồ có chút kinh hãi.
"Tinh quang này. . ."
Tô Đình lập tức biết rõ, lên tiếng: "Ngươi là Khuê Mộc Lang?"
Đối ứng với tinh quang thuộc hai mươi tám tinh tú, đứng hàng thứ nhất trong thất túc Bạch Hổ phương tây, cũng cầm tinh một trong tứ mộc.
"Lá gan không nhỏ, kiến thức cũng không ít."
Tiếng Khuê Mộc Lang như hồng chung, thần âm cuồn cuộn, nhưng hắn cũng không thèm liếc nhìn tới Tô Đình một cái, vẫn đang cố gắng há miệng, muốn nuốt vào vòng mặt trời màu xanh kia vào.
Về phần Tô Đình chỉ là Thượng Nhân, hắn thậm chí không thèm vận dùng thần lực.
Hắn chỉ trầm giọng hừ một cái, thần uy càn quét.
Oanh!
Tô Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng nghe một tiếng oanh này, đầu óc đã trống không.
Đây là tinh quan trên trời, có thể so với Tiên gia.
Chỉ dựa vào thần uy càn quét, đã đủ để tách ra Âm Thần mà Thượng Nhân bình thường ngưng tựu.
Chỉ trong khoảnh khắc, chỉ thấy Tô Đình đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Qua nửa ngày, oanh một tiếng.
Thân thể Tô Đình hóa thành đất đá, rơi xuống một chỗ.
Chỉ có một viên minh châu như ẩn như hiện trong đất đá,.
——
Bên ngoài Bạch Kham sơn.
Sắc mặt Tô Đình tái nhợt, ánh mắt lấp loé không yên.
Trong mắt tiểu tinh linh tràn đầy hoảng sợ, nhìn về phía Bạch Kham sơn.
Nàng vốn là một Ấu Thần, lại xuất thân từ thần thụ ở Bạch Kham sơn, có thể xưng là sơn thần trong núi, tăng thêm một vòng "Mặt trời xanh" vốn đồng nguyên cùng nàng.
Cho nên nàng cũng có thể phát hiện ra thần uy.
Uy áp của thiên thần vô cùng uy nghiêm, uyên thâm khó lường.
Nàng là Chân Thần mà cũng cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi đã thấy đối phương?"
"Không sau, một trong hai mươi tám tinh tú- Khuê Mộc Lang."
"Như vậy. . ."
"Hắn không động thủ, thậm chí không vận dùng thần lực, chỉ hừ lạnh một tiếng, đã hủy được thân thể của thiên binh, nhưng Ngũ Hành giáp cũng không bị hao tổn."
Tô Đình vừa nói vừa suy tư, ánh mắt ngưng trọng.
Tiểu tinh linh lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Ngũ Hành giáp biến thành thiên binh, mặc dù không bằng Chân Nhân Dương Thần, nhưng cũng thắng được Thượng Nhân tầng sáu. . . Chỉ bằng vào một tiếng hừ lạnh, đã có thể diệt đi thiên binh, để ngươi mất Ngũ Hành giáp?"
Tô Đình trầm ngâm nói: "Loại bản lĩnh này, vị Địa Tiên kia của Thủ Chính Đạo Môn cũng làm được. Mà Thiên Lĩnh lão nhân thì không có loại bản lĩnh này, chỉ sợ Nhân Tiên cũng chưa chắc làm được."
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Như vậy chính là chân thân thiên thần hạ giới, chúng ta tránh thoát được sao? Nhưng hiện tại chúng ta có thừa dịp hắn còn đang luyện hóa trận tạo hóa này để đi trước không."
Tô Đình nhiu mày hỏi: "Đi đâu được?"
Tiểu tinh linh vội nói: "Đi tìm thần sông Cảnh Tú cũng tốt, tìm Ty Thiên Giám ở kinh thành cũng tốt, tìm Thủ Chính Đạo Môn cũng được, hoặc là đi Nguyên Phong Sơn, có lẽ cũng giữ được."
Tô Đình gật đầu nói: "Là giữ được."
Tiểu tinh linh nghe vậy, lập tức nói: "Vậy còn chần chờ cái gì? Mau mau đi. . ."
"Đi?"
Tô Đình dường như nghĩ thông suốt cái gì, nhìn về phía Bạch Kham sơn, lạnh giọng nói: "Đi cái gì mà đi?"
Tiểu tinh linh ngây ngốc một chút, vội nhìn lại.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Đình tựa như băng sương, ngữ khí lạnh lẽo.
"Ngươi xem ta, hôm nay nhất định sẽ đánh chết súc sinh này!"