Bóng đêm thâm trầm.
Âm phong lạnh lẽo.
Mắt của thường nhân không thể nhìn rõ.
Nhưng ở cửa chính Chu phủ lại có hai bóng người hư ảo, một già một trẻ, đứng đối mặt nhau.
"Chính là vật này."
Tô Đình lấy ra một vật.
Hắn là Âm Thần, bàn về bản chất chính là thần hồn, chính là thân thể hư ảo.
Nhưng vật này lại vừa thực vừa ảo, dù là thân người hay Âm Thần thì đều có thể tiếp xúc.
Vật này chính là một mảnh lá cây màu đen, hình như con dơi, bình thường không có gì lạ, giản dị tự nhiên.
Cát Phán cũng không đưa tay nhận, chỉ hỏi: " Tín vật của vị thần nào?"
Tô Đình thi cái lễ, nói: "Một trong hai mươi tám tinh tú- Nữ Túc."
Ánh mắt Cát Phán lấp lóe, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy tín vật này, ngón tay điểm nhẹ lên phía trên, hơi nhắm mắt trầm tư, giống như đang xem xét tin tức trong tín vật.
Sau một lúc lâu, Cát Phán mới thu hồi vật này, gật đầu nói: "Lão phu đã hiểu rõ, sẽ đưa hồn phách ông ta về Âm Ti, đến khi ghi lại những chuyện khi ông ta còn sống, lão phu sẽ xóa đi phần có quan hệ với Nữ Túc."
Tô Đình nghe vậy, mới thả lỏng một hơi, nói: "Nói như thế thì lần giao dịch này cũng coi như hoàn thành rồi?"
Cát Phán run lên, nói: "Giao dịch?"
Ông ta hơi trầm mặc, chợt gật đầu nói: "Nói là giao dịch cũng được, xem như đã xong rồi."
Tô Đình xoa xoa đôi bàn tay, lộ ra vẻ ngại ngùng, mang theo vẻ mặt không tốt nói: "Như vậy chuyện kia của ta..."
Cát Phán cau mày nói: "Chuyện gì?"
Tô Đình nghe vậy, lập tức khẽ giật mình, tức giận nói: "Nữ Túc không nói để ngài cho ta thù lao?"
Cát Phán cầm lấy tín vật, nhìn kỹ một chút, nói: "Nàng nói ngươi đả thương Âm sai, phạm vào tam giới trật tự, để lão phu mang ngươi về Âm Ti, cẩn thận kiểm tra, có tội thì phạt, vô tội thì thả."
Tô Đình lập tức giận dữ, nói: "Ngay cả uy tín cơ bản nhất mà nàng ta cũng không có? Sự tin tưởng giữa người và người đâu?"
Cát Phán ngừng lại một lúc mới nói: "Nàng là thiên thần, không là phàm nhân."
Tô Đình ho hai tiếng, nói: "Với sự công chính của Cát Phán, có lẽ có thể nhìn rõ mọi việc, sẽ không tự dưng thêm tội?"
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng Tô Đình vẫn rất lo sợ, chính mình cũng không tin tưởng câu nói này lắm, giả sử như Cát Phán thật sự công chính, như vậy sẽ không đồng ý với yêu cầu của Nữ Thổ Bức, xóa đi vết tích vị thiên thần kia hạ giới.
Mà đối với Cát Phán thì thêm tội cho mình cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi thôi, dù sao ông ta chấp nhận việc của thiên thần, cũng không để ý tới chuyện cho Tô Đình thêm một tội danh.
"Không đến mức tự nhiên thêm tội, nhưng ngươi tạm giam quỷ hồn, đánh lui Âm sai là sự thật."
Cát Phán lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc như thế nào, thì ngươi còn phải vào Âm Ti, nói tỉ mỉ cùng lão phu mới được."
Tô Đình lui hai bước, khụ một tiếng rồi nói: "Nói thật, mặc dù lúc này Tô mỗ nhân không có nhục thân, cũng không thể thi triển pháp bảo, nhưng dựa vào trình độ Âm Thần, người thật sự muốn bắt ta cũng không phải chuyện dễ... Ta thế nhưng là trưởng lão Nguyên Phong Sơn, có thể tấu lên trên, đến lúc đó ta về núi thượng bẩm, mối quan hệ giữa ngài cùng với nàng ta không thể lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ truyền khắp tam giới."
Cát Phán cười tủm tỉm nói: "Ngươi uy hiếp lão phu?"
Tô Đình buông tay nói: "Không phải ngài cũng đang uy hiếp ta sao?"
Cát Phán đột nhiên bật cười, lắc đầu nói ra: "Ngươi đúng là rất cơ linh, Nữ Túc để cho ta doạ ngươi một chút, nhưng cũng không dọa được ngươi."
Tô Đình vươn tay ra, nói: "Các ngươi hù dọa ta, hiện tại thù lao phải trả thêm một nửa, không... Gia gấp đôi!"
Cát Phán cũng không nóng giận, chỉ là cười nói: "Một thiếu niên nhà ngươi, sao có thể tăng giá tại chỗ rồi?"
Tô Đình quay đầu, nói ra: "Cát lão tuy là phán quan, so với Âm sai bình thường thì đúng là lợi hại hơn rất nhiều, nhưng thật sự muốn bắt Âm Thần của Tô mỗ cũng không dễ dàng. Mà nếu thù lao cùng bồi thường cho lần này không thể khiến ta hài lòng, như vậy không cần phải nói nữa, cá chết lưới rách, ta về Nguyên Phong Sơn, mời Tiên gia trong môn tới Thiên Đình tố giác các ngươi!"
Cát Phán không khỏi cười ra tiếng, nói: "Thôi được, theo ngươi."
Tô Đình nghe thế lại khẽ giật mình, nói: "Sảng khoái như vậy?"
Cát Phán chậm rãi nói ra: "Nếu như là người khác đến, chớ nói là Thượng Nhân, dù là Chân Nhân, lão phu cũng cần có thể lệnh quỷ thần U Minh để giam cầm, nhưng nể tình thiếu niên ngươi cũng coi như có giao tình cùng lão phu nên bỏ qua."
"Có giao tình?"
Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, nói: "Ngài cũng nhìn ra sở học công pháp của ta bất phàm?"
Cát Phán bình tĩnh nói: "Ngươi tuy là Âm Thần, nhưng lại mơ hồ có uy lực bá đạo hừng hực, tu vi của ngươi đạt đến bước này, Âm Thần đã đến cực hạn, tiếp theo sẽ đến bước âm cực sinh dương. Ngươi tu hành công pháp thuộc Lôi bộ chân truyền, ở bước 'Âm cực sinh dương' này, so với người khác sẽ có ưu thế cực lớn."
Nói rồi Cát lão lại khẽ cảm khái, nói: "Năm đó con sơn tiêu kia cùng lão phu có duyên phận không cạn, cũng coi như vận mệnh của ngươi."
Sau khi dứt lời, chỉ thấy vị phán quan này tiện tay điểm nhẹ, đột nhiên ba đạo phù chiếu hiện ra, bay về phía Tô Đình.
Tô Đình vội nhận lấy, cẩn thận cất giữ.
Cát Phán nói ra: "Đây là Âm Ti phù chiếu, rất ít khi truyền cho người trên dương gian, nhưng ngươi có thể tặng phù chiếu cho thân quyến hảo hữu trên dương gian, sau khi bọn hắn chết đưa về Âm Ti, phù chiếu này sẽ che chở bảo vệ bọn họ."
Tô Đình thi lễ nói: "Đa tạ Cát lão."
Phù chiếu này cũng không có pháp lực cường thịnh gì, cũng không phải bảo vật phi phàm.
Thậm chí không thể sử dụng ở dương gian.
Đây là tín vật dùng sau khi người chết xuống Âm Ti.
Có phù chiếu này, trên đường xuống hoàng tuyền coi như là người có phán quan bảo vệ, Âm sai bình thường cũng không dám thất lễ.
Chỉ cần khi còn sống không phải hạng người cùng hung cực ác, thì sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.
Ví dụ như đầu thai chuyển thế, có lẽ có thể xếp hàng trước, có lẽ cũng có thể chọn được một nhà có gia cảnh tốt.
Thậm chí khi còn sống có chút công đức, dựa vào phù chiếu này, có thể ở lại Âm Ti làm quỷ sai.
Mặc dù Tô Đình cảm giác đời này mình nhất định sẽ đắc đạo thành tiên, tuyệt đối không có khả năng đi về Âm Ti, nhưng có phù chiếu này, tóm lại là lo trước khỏi hoạ, dù sao người bên cạnh cũng chưa chắc mỗi một người đều có thể đắc đạo thành tiên.
Ví dụ như Tùng lão, cũng coi như đất vàng chôn cổ rễ, dù có uống tiên tửu vào, đạo hạnh tăng thêm, gia tăng duyên thọ, nhưng lão nhân gia muốn thành tiên thành thần thì quả thực là hi vọng xa vời, đúng là nên chuẩn bị cho lão nhân gia một phần.
"Được rồi, dừng ở đây, ngươi giao hồn phách của Chu viên ngoại kia ra đi."
Cát Phán đưa tay nói: "Đừng chậm trễ nữa."
Tô Đình lập tức gật đầu, ngoắc tay nói: "Tới đây."
Lập tức thấy tiểu tinh linh bay tới, ôm một bình sứ, phía trên dán lá bùa.
Cát Phán nhìn tiểu tinh linh, thần sắc hoảng hốt, nhưng vẻ khác thường này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Tô Đình nói với tiểu tinh linh: "Bóc lá bùa đi, thả Chu lão viên ngoại ra."
Tiểu tinh linh lên tiếng, bóc lá bùa bóc đi, nghiêng bình đổ hồn quang bên trong ra.
Cát Phán vẫy tay, điểm nhẹ vào hồn quang, lập tức hóa thành bóng người hư của Chu lão viên ngoại ảo.
"Hôm nay ngươi hồi hồn, lần này trì hoãn, canh giờ không còn nhiều lắm, có gì không nỡ thì nhìn một chút đi."
Nghe được lời này, Chu lão viên ngoại chỉ thở dài, tựa như cơn gió bay tới.
Trong lúc mơ hồ, lại thấy hai vị Âm sai đi theo.
Cát Phán thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào tiểu tinh linh một cái, lại nhìn lá bùa dùng máu chó đen vẽ kia, dường như có chút cảm khái.
Hít một tiếng, Cát Phán hóa thành âm phong, biến mất ngoài cửa Chu phủ.
Tô Đình khom người nói: "Tiền bối đi thong thả, có rảnh đi lên nói chuyện một chút."
——
Âm Ti Minh Ngục.
Cát Phán quy vị.
"Phân phó xuống, ngày sau nếu Tô Đình ngã xuống, câu hồn sứ bình thường cần thận trọng, nhớ đối đãi như chân truyền đệ tử của đạo phái Tiên gia, mời Hắc Bạch Vô Thường tới câu hắn." Vẻ mặt Cát Phán nghiêm túc, dặn dò như vậy.
"Cát Phán có ngụ ý là sau này người này sẽ không đắc đạo thành tiên, cuối cùng cũng có ngày tuổi thọ hao hết?" Có Âm sai hỏi như vậy.
"Trong mệnh của người này đã định sẽ đi vào U Minh một lần." Cát Phán trầm giọng nói.