Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 317: Chấn nhiếp tất cả




     Ở hiện trường.

Yên lặng đến cực điểm.

Tô Đình lại không cảm nhận được áp lực gì, chỉ chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống chúng nhân, cười tủm tỉm nói: "Ta cứu các ngươi từ trong tay Bạch Kính Huyền, mà các ngươi trái lại còn muốn giết ta đoạt bảo?"

Câu nói này đã nói toạc ra tâm tư không ít người.

Câu nói này cũng xé rách vẻ mặt của rất nhiều người.

Chuyện như vậy, ai cũng biết là dơ bẩn, cho nên phần lớn đều chôn dưới đáy lòng, lúc này lại bị vạch trần như thế, không khỏi làm người ta cảm thấy cực kì phức tạp.

Người ở đây rất đông, cho nên, trong đám người mặc dù đa số có lòng tham, nhưng cũng sợ mất hết danh tiếng.

Trong lúc nhất thời, không có người nào trả lời.

Đương nhiên, ở đây cũng không thiếu hạng người chính trực, không có lòng muốn giết người đoạt bảo, nghe thấy Tô Đình nói những lời này thì lập tức tức giận.

Ví dụ như lão đạo đứng đầu kia, lão lập tức trầm giọng quát: "Tên lang tâm cẩu phế nào dám lấy oán trả ơn? Mặc dù lão phu bị trọng thương, nhưng muốn bảo vệ vị tiểu hữu này cũng không phải việc khó, trong các ngươi, ai tự nhận là có thể sống sót trong tay lão phu?"

Lời này vừa nói ra đã chấn nhiếp tám hướng.

Bỗng có người mở miệng, nói: "Tiểu hữu chớ hiểu lầm, chúng ta đều được tiểu hữu cứu mạng, ân tình như phụ mẫu tái sinh, sao dám lấy oán trả ơn?"

Hắn đi tới trước người Tô Đình, khom người quỳ gối, nói: "Bần đạo tuyệt đối không có suy nghĩ này. . ."

Vừa dứt tiếng, chợt có kiếm khí bắn ra, lập tức bắn thẳng tới mặt Tô Đình.

Rốt cục vẫn có người không nhịn được tham lam trong lòng, mượn cơ hội xuất thủ.

"Ha ha ha!"

Tô Đình không sợ không giận, ngược lại còn bật cười, giơ thần bảo về phía trước.

Kiếm khí rơi vào trong đó, lập tức tiêu tán hoàn toàn không còn.

Mà đạo nhân kia lại như lợi kiếm, tiếp tục nhào tới.

Oanh!

Tử phía đối diện là một mặt tường sắt!

Pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo!

"Chưa từng thấy kẻ nào muốn chết như thế!"

Tô Đình đập tới một nhát pháp ấn, mà đạo nhân kia cũng vừa vặn đụng vào, hai bên va chạm, tình cảnh vô cùng thê thảm.

Đạo nhân này tuy có đạo hạnh tầng năm, nhưng sau một hồi tranh đấu cùng Bạch Kính Huyền, pháp lực đã tiêu hao rất nhiều, lại bị thuật Bạch Hổ ngậm kiếm đánh cho, bản lĩnh mười không còn một, sao có thể đỡ được một pháp ấn này?

Chỉ thấy đạo nhân kia mềm oặt ngã xuống đất, xương cốt vỡ vụn, không thành hình người.

"Còn có ai muốn đến nữa?"

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, khẽ cười nói: "Người ta thường nói chết trong tay người khác chỉ là hạng người vô danh, nhưng Tô mỗ không kén ăn, kẻ nào muốn nhận lãnh cái chết, đều có thể đi lên, ta cũng không để ý người chết gọi là gì. . ."

Hắn dùng một tay nâng thần bảo, một tay nâng pháp ấn, nhìn về phía đám người, cười không ngớt.

Đám người đưa mắt nhìn nhau.

Đạo nhân lúc trước đột nhiên xuất thủ kia.

Giả sử hắn đắc thủ, có lẽ thần bảo sẽ rơi vào tay đạo nhân kia, sau đó hắn dùng, cũng có thể như Bạch Kính Huyền, ra tay trấn áp đám người.

Nhưng hết lần này tới lần khác trong nháy mắt, đạo nhân kia lại bị thiếu niên này thuận tay đánh thành thịt nát.

Trong lúc nhất thời, những kẻ vốn có chút tâm tư kia cũng ngoan ngoãn hơn không ít.

Nhưng vẫn còn mấy kẻ quá tham lam, ánh mắt lấp loé không yên.

Bọn hắn cho rằng sau khi thiếu niên này tru sát Bạch Kính Huyền, có lẽ đã kiệt lực, bây giờ chỉ là đang cố gắng giả bộ để chấn nhiếp đám người.

Bọn hắn cũng cho rằng Bạch Kính Huyền đã rơi vào tình trạng dầu hết đèn tắt, nên thiếu niên này mới nhặt được tiện nghi.

Bọn hắn cũng cho rằng thiếu niên này không thể vận dụng thần bảo.

Bọn hắn tìm cho mình rất nhiều lý do, tính toán xem bản thân mình nắm chắc được bao nhiêu phần có thể đoạt được bảo vật này.

Đương nhiên, bọn hắn cũng đều biết, có lẽ thiếu niên này còn có bản lĩnh kinh người, sau khi giết chết Bạch Kính Huyền xong, vẫn còn sức lực có thể giết bọn hắn.

Nhưng ngay cả phàm nhân còn biết cầu phú quý trong nguy hiểm, người tu đạo đối mặt với chí bảo bực này, sao lại không thể làm liều một phen?

Không khí ở hiện trường lại lập tức biến thành căng thẳng.

"Không có người nào đến?"

Tô Đình cười nói: "Nếu không ai dám đi lên, vậy ta đi nhé?"

——

Cuối cùng vẫn không có người nào dám xuất thủ.

Chí bảo đúng là rất quan trọng, nhưng tính mệnh nhưng cũng rất quan trọng.

Nếu như đây là chí bảo về duyên thọ hoặc là vật giúp tăng trưởng công lực, có lẽ sẽ có không ít người tu hành tiền đồ ảm đạm, hoặc là thọ nguyên gần hết muốn liều một phen.

Nhưng bảo vật này không thể tăng tuổi thọ, dù chứa thần uy vô tận nhưng đám người chưa chắc có thể khống chế được.

"Đáng tiếc, không thể đại khai sát giới."

Tô Đình cười ha ha, chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống chúng nhân, khí thế ngang nhiên.

Chúng người đều yên lặng, không người nào lên tiếng.

Nửa ngày sau mới có người thấp giọng nói: "Chúng ta được đạo hữu cứu mạng, tuyệt đối không dám lấy oán trả ơn, đạo nhân khi nãy kia đã phát rồ, quả thực khiến người cười chê."

"Ta biết ngươi không có lòng muốn lấy oán trả ơn."

Tô Đình cười nói: "Lúc trước ngươi cùng lão đạo kia muốn giúp ta. . . Chỉ là các ngươi không có, nhưng không có nghĩa là những người khác không có!"

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt âm u liếc nhìn đám người.

"Bạch Kính Huyền đoạt được bảo vật này , có bản lĩnh giết hết các ngươi."

"Ta có thể giết được Bạch Kính Huyền vốn đang nắm giữ bảo vật, thì cũng có thể giết các ngươi."

"Mà bây giờ, thần bảo đã rơi vào ta tay, bản lĩnh của ta lại tăng, Bạch Kính Huyền thì tính là gì?

"Các ngươi đối mặt với Bạch Kính Huyền còn phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cũng dám ngấp nghé bảo bối trong tay Tô gia gia?"

"Kẻ nào không sợ chết, kẻ nào còn cho rằng Tô mỗ đang phô trương thanh thế thì đều có thể đi lên nhận lấy cái chết!"

Trong lúc nhất thời, không người nào lên tiếng.

Chuyện này khiến Tô Đình cảm thấy rất vô vị.

Vốn muốn đại khai sát giới một phen, không ngờ những người này có tặc tâm lại không có tặc đảm.

Khiến trong lòng của hắn càng bị đè nén chính là những người mà hắn cứu từ tay Bạch Kính Huyền này, hết lần này tới lần khác vẫn còn mấy kẻ muốn lấy oán trả ơn, quả thực khiến người ta tức giận. . . Mà những kẻ trong lòng mang ác ý này tuyệt đối không phải người lương thiện, ngày sau bọn hắn làm ác, đây chính là tội nghiệt của Tô mỗ.

"Không dám lên cũng cũng không sao, tản đi đi. . ."

Tô Đình phất phất tay, nói: "Tự mình tản đi, ta không giết các ngươi, nhưng muốn lưu lại để chết, ta cũng không phản đối."

Hắn nói xong lời này, có không ít người rơi đi, nhưng cũng có kẻ không cam lòng rời đi, có người lại mang tâm tư phức tạp.

Ở trước người Tô Đình, còn có lão đạo đưa lưng về phía hắn.

Khi một người ra tay với Tô Đình, lão đạo này đã bắt đầu ngăn ở trước người Tô Đình, đưa lưng về phía hắn, đối mặt với đám người, cố ý bảo vệ Tô Đình.

Đối với việc lúc trước không thể kịp thời phản ứng, để người khác ra tay với Tô Đình, lão đạo cũng rất áy náy.

"Lão đạo sĩ."

Tô Đình cười nói: "Ngươi là lão đạo nhà nào? Đạo hiệu là gì? Ta rất thưởng thức ngươi. . ."

Lão đạo sĩ nghe vậy, mới là quay người trở lại, nói: "Lão đạo Trường Lâm, là ngoại môn trưởng lão của Minh Nguyên Đạo Quan."

Tô Đình đưa tay vỗ vỗ bờ vai của lão, mỉm cười gật đầu, nói: "Ngươi đúng là không tệ, Tô mỗ nhớ kỹ ngươi, ngày sau nếu tiện đường, sẽ đi Minh Nguyên Đạo Quan của ngươi ngồi một chút."

Lão đạo sĩ nghe vậy, thi lễ nói: "Lão đạo cực kỳ vinh hạnh, nhưng không biết cao tính đại danh của tiểu hữu?"

Tô Đình cười ha ha nói: "Ta tên Tô. . ."

Hắn còn chưa nói xong, phía trước bỗng nhiên có người nhận ra hắn, lập tức hô: "Đại Ngưu đạo nhân! Ngươi là Đại Ngưu đạo nhân! Là người đứng đầu thịnh hội đương đại- Đại Ngưu đạo nhân!"

Sắc mặt Tô Đình như than đen, nghiến răng nghiến lợi.

Lão đạo sĩ nghe vậy, lại có vài phần cảm khái, cũng có mấy phần giật mình, nói: "Hóa ra là Đại Ngưu đạo nhân, lão đạo sớm đã nghe thấy, tiểu hữu là tán tu xuất sắc nhất đương thời ở Đại Chu, đứng đầu thịnh hội, quả thật là nhân kiệt xuất thiếu niên."

Sau khi nói xong, lão đạo còn cảm khái nói: "Thiệt thòi ta trước đây còn đang suy tư, trong thế hệ trẻ tuổi sao lại có nhân vật bực này. . . Thậm chí còn suy đoán tiểu hữu có lẽ là Đỗ Hằng công tử khả năng đoạt được vị trí đứng đầu thịnh hội thượng nhất."

Lão cảm khái một phen, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt của thiếu niên ở trước mắt này còn đen hơn đáy nồi, trong tay nắm thật chặt cục gạch.

Không biết tại sao, trong lòng lão đạo bỗng nhiên run lên.

"Bản tọa —— Tô Đình!"

Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí trầm trọng, nhấn mạnh nói: "Tô Đình!"