Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 315: Mời bảo bối hiện thân




     Một khắc trước, Bạch Kính Huyền vẫn còn thần uy lẫm liệt, sức mạnh vô địch, giống như thiên thần hạ giới, sát cơ cường thịnh, tay cầm kiếm muốn giết hết đám người.

Một khắc sau, chỉ thấy có một thiếu niên hiện thân, cầm một cục gạch hung hăng đập xuống.

Cục gạch này đạp xuống thế đại lực trầm, lực lượng này đủ để đánh nát một đoạn đỉnh núi, khí thế nặng nề, ngay cả không khí cũng vì thế mà vặn vẹo.

Chỉ thấy Bạch Kính Huyền đang thể hiện ra thần uy vô địch, sau ót bỗng nhiên bị đập một nhát, ngã nhào về phía trước, cắm mặt xuống đất, khí thế hoàn toàn tiêu tan.

Trong nháy mắt này, toàn trường yên tĩnh.

Tiếng va chạm giữa cục gạch và sọ não vẫn quanh quẩn không dứt bên tai.

——

Đám người trợn mắt há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ khó có thể tin, càng cảm thấy cực kì hoang đường.

Nhưng thiếu niên kia lại không dừng lại, chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, giống như có thâm cừu đại hận cùng Bạch Kính Huyền, lại giơ tay hung hăng đập cục gạch kia xuống!

Ầm ầm một tiếng!

Đầu của Bạch Kính Huyền gần như đều rơi vào trong đất!

Cần biết rằng trong cự nhân núi này, vách đá hay đường đất đều cực kì cứng rắn, khó có thể đánh vỡ!

Nhưng Bạch Kính Huyền lại thật sư bị đánh đến mức lún vào dưới mặt đất!

Đủ thấy một cái cục gạch này thế đại lực trầm bực nào!

Đám người thấy thế, không khỏi đại hỉ.

Nhưng thiếu niên này lại trợn mắt há mồm, ánh mắt co rụt lại.

Bỗng một vầng kim quang lấp lóe, khí thế cuồn cuộn bùng ra.

Thiếu niên kia như gặp phải trọng kích, bỗng nhiên bay ngược lại, phần lưng đập vào trên vách đá... Nếu không phải vách đá này quá cứng rắn thì có lẽ hắn đã đụng nát vách đá.

"Ngươi cũng muốn tìm cái chết?"

Trong vầng sáng kim quang chói mắt kia, Bạch Kính Huyền ngẩng đầu từ dưới đất lên, mỗi chữ mỗi câu đều nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Đám người càng thêm giật mình, bỗng nhiên giật mình hiểu ra một chuyện.

Cục gạch kia đập lên đầu Bạch Kính Huyền, đánh ông ta lún vào mặt đất vốn cứng rắn như tinh thiết kia, nhưng vẫn không thể đập nát đầu lâu của Bạch Kính Huyền.

Theo đạo lý thì công kích nặng nề như thế, cho dù là cao nhân có tu vi tầng sáu, cũng khó có thể chịu đựng được.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Kính Huyền bị đập mạnh hai nhát nhưng thần khí vẫn không giảm, giống như lông tóc không hề thương tổn.

Ở đây có rất nhiều người tu hành, trong lòng đột nhiên có chút nặng nề, trở nên thất vọng, thậm chí tuyệt vọng.

Thật vất vả mới có một thiếu niên xuất hiện, liên tiếp đánh cho Bạch Kính Huyền hai nhát, nhìn như có thể làm ông ta trọng thương, kì thực Bạch Kính Huyền lại không hề bị tổn thương?

"Tiểu tử... Ngươi giết hậu nhân Bạch thị ta, bản tọa vốn đang muốn đi tìm ngươi, ngươi lại tự đưa tới cửa."

Bạch Kính Huyền lắc đầu, lắc lắc cổ, thả lỏng gân cốt, ung dung nói: "Hơn một trăm người tu hành ở đây liên thủ đều không phải là đối thủ của ta, ngươi chỉ là một tên tiểu bối tầng bốn, cũng muốn giết chết ta? Chỉ là bảo bối kia trên tay ngươi đúng là không tệ, nếu không phải ta có chí bảo hộ thân này, thì đúng là sẽ để ngươi đắc thủ."

"Chí bảo hộ thân?"

Ánh mắt Tô Đình co lại.

Đám người không khỏi thở dài, cảm thấy thiếu niên này cũng khó thoát khỏi cái chết, thi nhau lắc đầu.

Trong đó có một vị lão đạo, giống như có lòng tốt, thở dài nói: "Thiếu niên, ngươi xuất thủ cứu giúp đúng là có lòng, chỉ là đạo hạnh của ngươi quá thấp, tuy có trọng bảo, nhưng cũng không nên hiện thân."

Ông vừa nói xong lời này, hơn một nửa người ở đây đều đồng cảm.

Nhưng thiếu niên trước mắt này đối mặt với Bạch Kính Huyền tỏa ra thần quang sáng chói những vẫn ung dung đưa tay lên sờ cằm, ánh mắt mê ly, tự lẩm bẩm, nói: "Bảo bối này của ta dùng để hộ thân lại lại lợi hại như vậy?"

"..."

Đám người đều kinh ngạc.

Cho dù là Bạch Kính Huyền, cũng đều chưa kíp lấy lại tinh thần.

Nhưng sau một khắc, đã có thật nhiều người hiểu được ý của hắn.

Chí bảo hộ thân của Bạch Kính Huyền, qua lời nói của thiếu niên này vậy mà lại biến thành bảo bối của hắn... Cũng chính là nói thiếu niên nhìn như chỉ có đạo hạnh tầng bốn, mới thành Thượng Nhân này lại coi thần bảo trên người Bạch Kính Huyền làm của mình.

"Tốt tốt tốt!"

Bạch Kính Huyền giận quá mà cười, nói: "Bản tọa có đạo hạnh cao hơn ngươi vô số lần, bây giờ còn có thần bảo này, thần lực gia thân, ngay cả Chân Nhân Dương Thần tới đây, ta cũng chưa chắc đã kém gì! Ta cũng muốn xem xem ngươi chỉ có bản lĩnh tầng bốn, làm cách nào để đấu lại được ta vốn có thể so với Chân Nhân Dương Thần!"

Trong giọng nói của ông ta chứa đựng sát cơ, chém ra một kiếm!

Tô Đình bỗng khẽ chuyển động, như gió bay đi!

Kiếm khí bắn ra, rơi vào trên vách đá.

Vách đá này lập tức nứt ra một khe hở đến, nhìn thấy mà giật mình.

Nếu như ở bên ngoài, có lẽ cả một ngọn núi này đều đã bị chém vỡ thành đôi.

"Ngươi muốn tìm chết, Tô tiểu gia thỏa mãn ngươi!"

Tô Đình trầm giọng gầm thét, bày ra tư thế, khí thế âm u.

Bạch Kính Huyền bước về phía trước một bước, giơ kiếm lên, quát: "Bản tọa cũng muốn xem xem, một tiểu tử hậu bối như ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà đòi giết ta!"

Chỉ thấy hai người sắp va chạm!

Người tu hành ở đây đều nín thở chờ đợi!

Việc này liên quan đến tính mạng của bọn hắn!

Cũng liên quan đến quyền sở hữu cơ duyên Lê sơn!

Chỉ là, một thiếu niên mới bước vào Thượng Nhân cảnh, thật sự có thể tranh đấu với Bạch Kính Huyền có bản lĩnh tương đương với Dương Thần sao?

Trong lòng đám người cực kì nghi hoặc.

Ngay khi hai người sắp va chạm, quyết định sinh tử.

Chỉ thấy thiếu niên kia quay người bỏ chạy nhanh như gió, bay vào trong thông đạo sau lưng, bỏ trốn mất dạng.

Trước mắt bao người.

Trong lúc sinh tử quyết chiến.

Thiếu niên này triển khai tư thế thế mà lại quay người chạy trốn?

Tình cảnh vô cùng yên tĩnh.

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Bạch Kính Huyền ngây ngốc, rồi chợt tức giận quát: "Còn muốn chạy trốn giữ mạng, cũng phải hỏi qua pháp kiếm trong tay ta đã!"

Ông ta không dừng lại, lập tức đuổi theo, thậm chí từ bỏ hơn trăm người tu hành kia.

Bởi vì giờ phút này, sát cơ của Bạch Kính Huyền đối với thiếu niên này đã vượt xa đám người ở đây.

Sau đó tình cảnh hoàn toàn yên tĩnh lại.

Người thiếu niên kia dẫn dụ Bạch Kính Huyền rời đi?

Như vậy bọn hắn chẳng phải là có được cơ hội chạy trốn để khỏi chết?

——

"Tiểu tử!"

Bạch Kính Huyền trầm giọng gầm thét, âm thanh vang vọng tám hướng, dọc theo thông đạo truyền ra.

Ông ta đuổi dọc theo thông đạo.

Nơi đây không phải kinh mạch, mà là bụng!

Trong bụng có rất nhiều lối rẽ, cũng không phải đường thẳng.

Phía trước đã đến chỗ ngoặt!

"Ngươi trốn không thoát đâu!"

Toàn thân Bạch Kính Huyền tỏa ra kim quang, thần uy sáng chói, ông ta biết tốc độ của thiếu niên kia cực nhanh, nhưng ông ta chính là Thượng Nhân Bạch thị, có truyền thừa bất phàm, hơn nữa bản lĩnh cao hơn thiếu niên kia rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn thiếu niên kia rất nhiều.

Dù thiếu niên kia trốn rất nhanh, cũng không thể thoát khỏi tay Bạch Kính Huyền ông ta.

Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, sát cơ mười phần, dọc theo thông đạo, không ngừng đuổi theo.

Đuổi đến chỗ ngoặt, thân thể ông ta khẽ chuyển, lại bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ thấy ở sau chỗ ngoặt, thiếu niên kia lại không tiếp tục đào mệnh, mà là ngừng ở phía xa, lộ ra ý cười như có như không.

"Muốn chết!"

Bạch Kính Huyền không biết hắn muốn bày trò xiếc gì, nhưng cũng không để ý tới, dù có mưu kế gì cũng không chịu được một kiếm của Bạch mỗ, ông ta lập tức nâng kiếm lên, chém tới phía trước.

Nhưng lại thấy thiếu niên kia lấy từ trong ngực ra một vật, thả trước người, buông hai tay ra, lui lại một bước.

Vật này rõ ràng là một hồ lô, màu sắc đỏ bừng, nhìn như chất gỗ, nhưng lại lơ lửng giữa không trung.

"Mời bảo bối hiện thân!"

Tô Đình cúi người hành lễ.

Chỉ thấy hồ lô khẽ xoay một vòng, bắn ra một tia sáng tắng, cao chừng ba trượng.

Trên tia sáng trắng có một linh vật, có mi có mắt, sau lưng mọc hai cánh, dài bảy tấc năm phần.

Đây là linh vật khi hồ lô thai nghén thần đao, bây giờ thần đao thông linh mà hóa thành.

Chỉ thấy linh vật rũ mắt nhìn xuống, nhằm thẳng tới Nê Hoàn cung của Bạch Kính Huyền.

Pháp kiếm của Bạch Kính Huyền dừng lại, toàn thân chấn động, ánh mắt hoảng hốt, thần trí thất lạc.

Tô Đình lại bái nói: "Mời bảo bối quay người!"

Linh vật tuân lệnh, lập tức xoay ba vòng.

Sinh cơ trên người Bạch Kính Huyền biến mất, thân thể không khỏi mềm nhũn, uốn gối quỳ xuống, đầu lâu rơi xuống mặt đất đầy bụi bặm, máu bắn đầy đất.