Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 310: Thần vật hiện thế




     Lê sơn!

Trước khi cự nhân hoá thạch!

Người có cửu khiếu, cự nhân này cũng có cửu khiếu.

Chỉ tính ở trên đầu lâu đã có tai mắt mũi miệng thất khiếu rồi.

Rất nhiều người tu hành đến Lê sơn tìm kiếm cơ duyên, đa số đã tụ tập ở đây, vây quanh dãy núi như hình người này, đã có tính toán hết thảy, mơ hồ cũng kiềm chế lẫn nhau.

Có người cẩn thận, đang suy tư cân nhắc có nên thật sự đặt chân vào bên trong không, dù sao dãy núi này quả thật rất cổ quái, phía trước có nguy hiểm hay không, quả thực khó phân biệt.

Mà có mấy người lại tương đối xúc động, hoặc là nói mang thái độ "Cầu phú quý trong nguy hiểm", càng có kẻ không biết cố kỵ, vừa tới đã xông vào trong.

Có người đi trước, tự nhiên cũng sẽ có người không cam lòng đi sau, sợ bị người khác nhanh chân đến trước, lại có một số người tu hành đang quan sát, sau đó cũng đều tiến vào trong.

Trong lúc này, giữa đám người cũng không còn hòa khí như trước, bầu không khí mơ hồ căng thẳng.

Qua không lâu, đa số người tu hành ở xung quanh đã đi vào bên trong, chỉ còn mấy người tính tình cẩn thận đến cực điểm, cùng một số kẻ có đạo hạnh hơi thấp, mới không dám tiến vào.

Ai cũng biết, thần quang từ nơi này bắn ra, cơ duyên chính là ở bên trong.

Ai cũng cũng biết, người đi trước rất có khả năng sẽ nhanh chân đến trước, lấy được bảo vật.

Nhưng cũng không phải ai cũng nguyện ý mạo hiểm.

——

"Những con đường này, đường nào mới là đường nối thẳng tới thần quang kia?"

Nhiều người tu hành đặt chân vào trong núi cự nhân này, rốt cục đã gặp được trở ngại.

Nơi này vô cùng cổ quái, Âm Thần khó mà xuất thể, càng khó có thể dò xét.

Không ai biết trong số những con đường này, con đường nào mới nối thẳng tới chỗ có cơ duyên kia.

Sau một lúc lâu, rốt cục vẫn có người cất bước.

Trước mắt có rất nhiều con đường, đều đã có người đặt chân vào trong.

Tự đi con đường của mình, không ai biết con đường nào mới thật sự đúng đắn.

Thậm chí, con đường nào là sinh lộ, con đường nào lại là tử lộ, cũng không ai biết.

Nhưng cũng có một số người có đạo hạnh cao thâm, hoặc là tâm tư thâm trầm, thậm chí là có trình độ trận pháp cao thâm, vẫn dừng lại quan sát một phen rồi mới chọn một con đường để đi vào.

"Theo biến hóa của thân người, con đường kia nối thẳng tới dạ dày. . . Dãy núi này cực kỳ giống thân người, nơi đó dù sao cũng là nơi tiêu hóa đồ ăn, chỉ sợ thật sự có nguy hiểm gì."

Đây là một vị Thượng Nhân có tu vi tầng sáu đỉnh phong, trình độ trận pháp thâm hậu, vừa vào đã nhìn ra rất nhiều mánh khóe, trong lòng cũng có một chút suy nghĩ. . . Hắn không nhìn ra các loại biến hóa trong trận pháp này, nhưng mơ hồ biết được có mấy con đường có chứa nguy hiểm.

——

"Bên này không thể đi. . ."

Tô Đình thu chân lại, cười hắc hắc.

Thân người có lục phủ ngũ tạng, mạng lưới kinh mạch rắc rối phức tạp, mà cự nhân này so với người thường lại có thật nhiều chỗ lạ.

Tô Đình đi đến tận đây, đã đi qua rất nhiều nhánh đường.

Nhưng trước mắt vẫn có ba lối rẽ.

Hắn dựa vào phản ứng của hồ lô trong đầu, đi vào con đường ở giữa.

Đi không bao xa, con đường này lại có mấy lối rẽ.

Chỉ là, Tô Đình đã thành thói quen, cũng không cảm thấy gì, vẫn dựa vào phản ứng của hồ lô để tìm được một con đườn an toàn nhất.

Đi tới đây, Tô Đình dường như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên cười hai tiếng.

Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Sao tự nhiên ngươi lại cười cái gì?"

Tô Đình vừa cười vừa nói: "Lúc trước thần quang nở rộ, nhất định sẽ dẫn rất nhiều người tu hành ở Lê sơn tới, ta nghĩ tất cả mọi người cho rằng thần quang ở trong núi này, thế nhưng tiến vào trong núi này, bọn hắn lại không có bản lĩnh như Tô mỗ ta, không phải ở trong này sẽ luống cuống một trận sao?"

Tiểu tinh linh nghe vậy, gật đầu nói: "Cũng đúng, đừng nói là đi vào lối rẽ, có lẽ sẽ đi đến khu vực nguy hiểm, dù không gặp nguy hiểm gì. . . Chỉ riêng phần đầu trăm vòng nghìn rẽ này đã có thể làm người choáng váng, sau khi đi vào, có lẽ sẽ lạc đường, không đi ra được ấy."

Tô Đình cười ha ha, nói ra: "Nếu như ghi nhớ cấu tạo thân người, có thể đoán được vị trí của chính mình, ngược lại cũng không đến nỗi bị vây chết ở bên trong, nhưng chỉ sợ cứ đi tới, xong rồi tranh đấu với nhau, kết quả không nhìn rõ mình đang ở bộ vị nào, vậy thì chỉ có khóc. . . Ta đã nhìn ra, trong núi này còn cổ quái hơn bên ngoài nhiều, thật sự muốn mạnh mẽ đánh vỡ vách đá, tám chín phần mười là sẽ tự sống chôn mình ở chỗ này."

Vừa dứt tiếng, bỗng nhiên nghe một tiếng oanh!

Đây đại khái là ở bộ vị trái tim!

Có tiếng động trầm đục truyền đến, ở trong này chầm chậm truyền ra, có chút run rẩy.

"Quả nhiên có người định dùng sức mạnh."

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Kẻ này chắc là có bản lĩnh tầng năm, muốn rung chuyển địa thế trong núi này, nhưng kết quả lại tự hại chết mình rồi. . ."

Sau khi nói xong, hắn đưa tay vỗ vỗ vách đá bên cạnh, lông mi chau lại, nói: "Dãy núi này cổ quái như vậy, nếu nói là thiên nhiên tạo ra, thì không khỏi quá mức huyền bí, chính là ta đã tu hành, cũng không thể tưởng tượng."

Tiểu tinh linh hỏi: "Ý của ngươi là?"

Tô Đình trầm ngâm nói: "Hoặc là có đại thần thông giả tạo hình toà sơn nhân này, trình độ cực cao, trận pháp huyền diệu. Hoặc là, dãy núi này vốn là một vị đại thần thông giả, sau đó hóa đá thành thế này."

Ánh mắt tiểu tinh linh khẽ co rút lại, nói: "Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?"

Tô Đình gật đầu nói: "Trực giác."

——

Trong thân thể núi.

Ở vị trí đan điền.

Bành!

Bạch Kính Huyền đột nhiên phá vỡ một tầng màn chắn rồi ngã vào.

Đường đường là Thượng Nhân tầng sáu đỉnh phong, lúc này lại lảo đảo chật vật, ngã xuống mặt đất, nhưng trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ mừng như điên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn kim quang lơ lửng giữa không trung, hào quang nở rộ, vạn phần sáng chói.

"Chí bảo. . ."

Hô hấp của Bạch Kính Huyền như muốn ngưng lại

Ông ta chỉ cảm thấy Âm Thần chạm đến đoàn kim quangnày, gần như muốn ngưng tụ thành thực chất, từ đó hóa đá.

Ông ta có thể kết luận, đây là bảo vật bất phàm nhất từ lúc ông ta chào đời tới nay nhìn thấy.

Ông ta nắm chặt hai tay, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô.

" Bảo bối bực này, lại bất phàm như thế."

"Ở thời kì bình thường, nếu bảo vật như vậy hiện thế, chỉ sợ gia chủ Bạch thị ta đều chưa hẳn có tư cách cướp đoạt bảo bối này."

"Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, sao bảo bối như vậy có thể rơi vào trong tay của ta?"

Trong nháy mắt này, Bạch Kính Huyền có cảm giác như trong núi không lão hổ con khỉ xưng đại vương vậy.

Nhưng con khỉ là ông ta này lại đoạt được bảo vật đủ để hàng long phục hổ!

Ông ta cười ha ha, không do dự nữa, vận chuyển pháp lực, lập tức đứng dậy, thả người nhào tới.

Ông ta đưa tay chụp tới, bắt lấy đoàn kim quang giữa không trung kia.

Ông ta vận chuyển pháp lực, sau đó cũng định thần nhìn lại.

Chỉ thấy vật trong tay có chút nặng nề, lớn cỡ nắm tay, màu sắc đen xám, nhưng lại tỏa ra kim quang óng ánh.

"Tốt tốt tốt. . ."

Bạch Kính Huyền cười ha ha, trong lòng xuất hiện vô số tin tức.

Trong lòng lập tức rõ ràng phương pháp vận dụng bảo vật này.

Ông ta đưa tay đập bảo vật này vào trên lồng ngực.

Oanh!

Kim quang nở rộ, bao phủ ông ta vào trong đó.

Mà bản thể thần vật lập tức khuếch tán ra, dọc theo thân thể của Bạch Kính Huyền, không ngừng kéo dài.

Trong khoảnh khắc, trên thân Bạch Kính Huyền giống như được bao phủ một tầng áo giáp!

Ánh mắt ông ta như lửa, khí thế như hồng!

Thân có thần quang cuồn cuộn, mang thần lực vô song!