"Trên thế gian này không biết có bao nhiêu người tu hành có thiên phú thượng giai, từ khi vừa sinh ra đã gặp được Tiên duyên, vừa nhận mặt chữ đã bắt đầu tu hành tâm pháp, khổ tu không lười biếng, đến khi pháp lực thâm hậu cũng không dám làm gì để hao tổn, chỉ để tích lũy lại."
"Những người quý trọng đạo hạnh như vậy còn không thể thành tiên đắc đạo."
"Ngươi đừng tưởng rằng tự tổn tu vi là chuyện tốt đẹp gì."
"Chân khí cùng tâm huyết bị hao tổn, chính là chặt đứt con đường phía trước của ngươi."
Tùng lão nói như vậy, trong lời nói tràn ngập vẻ cảnh cáo nhắc nhở.
Trong lòng Tô Đình nghiêm túc, nói: "Đa tạ Tùng lão chỉ điểm."
Hắn vốn tưởng rằng chính mình tiêu hao một tia Chân khí cùng tâm huyết, chỉ cần chăm chỉ tu luyện là có thể mau chóng tu hành về, không có gì đáng lo.
Nhưng nghe nói Tùng lão nói thế mới thấy có một phen đạo lý khác.
Nếu một tia Chân khí cùng tâm huyết này không bị tiêu hao, như vậy mấy ngày nay tu hành, đạo hạnh của hắn sẽ càng thâm hậu hơn một ít, chứ không phải sau khi tiêu hao lại tu thành một tia Chân khí để bù vào sự tiêu hao lúc trước.
Nếu nhìn từ một góc độ khác thì tương đương với việc mấy ngày nay hắn hoàn toàn không tu hành, mà là vẫn dậm chân tại chỗ.
"Lần này Chân khí của ngươi xem như do Ngũ Hành Giáp ban tặng, dù sao cũng không phải tự mình tu hành, tiêu hao một tia lại tu luyện từ đầu, cũng không phải chuyện xấu." Tùng lão lạnh nhạt nói: "Coi như cho ngươi một chút giáo huấn thôi."
Khóe miệng Tô Đình nở một nụ cười cứng ngắc.
Những Chân khí này tất cả đều do chính mình tu hành chứ không phải đầu cơ trục lợi.
Nghe Tùng lão nói như vậy, hắn thực sự không vui nổi.
Lại nghĩ tới khi nãy hắn còn mừng thầm, Tô Đình đột nhiên có cảm giác vui quá hóa buồn.
Chỉ có điều, dù sớm biết như vậy, nhưng hắn vẫn chọn dùng thi pháp ứng đối.
Dù sao trước đo Vương công tử gây chuyện khiến kế hoạch ban đầu của Tô Đình bị quấy rầy, ngoài việc dùng thủ đoạn thô bạo cuồng dã trực tiếp là Ngũ Hành Giáp này, cũng thật sự không dễ dàng thoát thân.
Chỉ khi vận dùng pháp thuật, mới có thể giúp hắn không liên quan đến án mạng kia.
Nghĩ tới đây, Tô Đình nói thầm: "Nói đến nói đi thì vẫn do đạo hạnh thấp một chút, nếu không, ta chỉ cần thi pháp chú sát thì cái gì cũng có thể chấm dứt."
"Nhưng Vương công tử kia cũng đến đúng lúc, ba, bốn năm qua cũng không gây phiền phức cho Tô gia, đúng lúc ta vừa tu hành lại đến làm khó dễ ta."
"Sớm không sớm, muộn không muộn, nếu là hai, ba tháng sau mới tới gây phiền phức, khi đó ta đã tu hành thành công, có thể thi chú, muốn giết chết hắn cũng không khác gì giết chết một con kiến."
"Đều nói bắt đầu tu hành tất sinh kiếp số."
"Người áo đen, Vương công tử, Tôn gia, Đường gia, liên tiếp cùng đến, đây chính là kiếp số khi tu hành Đạo môn sao?"
"Người tới xâm phạm ta, đây là nhân kiếp?"
Trong khoảng thời gian ngắn này, thần trí hắn như đang lơ lửng ở trên mây.
Mãi đến khi Tùng lão khụ một tiếng, Tô Đình mới tỉnh táo lại, trong lòng thầm quyết tâm nhất định phải chăm chỉ tu luyện, khắc khổ vận công, tranh thủ sớm tu được mười ba sợi Chân khí, bước lên cảnh giới tầng hai, lúc đó hắn có thể thi pháp, có thể ứng phó với tất cả biến hóa.
Chỉ khi đạt tới mức ấy, mới có thể thích làm gì thì làm.
Chỉ đến vào lúc ấy, mới có thể giúp biểu tỷ không còn lo lắng.
. ..
"Nghe nói ngươi giúp Phương Khánh một chuyện, diệt đi sát khí trong lao?"
Lúc này, lại nghe Tùng lão mở miệng dò hỏi.
Tô Đình nghe vậy cũng không phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Vẻ mặt Tùng lão phức tạp, thấp giọng than thở: "Uy lực của sấm sét quả nhiên phi phàm."
Nói xong, ông ngẩng đầu lên nói rằng: "Công pháp mà ngươi tu luyện chính là lôi pháp, chí dương chí cương, có tác dụng là khắc chế âm tà sát khí trong lao ngục nhất, ngươi không bị xâm hại lão phu cũng dự liệu được, nhưng ta không ngờ ngươi lại có thể luyện hóa sát khí, để tăng thêm đạo hạnh của bản thân, khiến lão phu cực kỳ kinh ngạc."
Có thể khiến lão tu hành tuổi tác đã cao, kiến thức rộng rãi như Tùng lão cảm thấy kinh ngạc, thì đây đã là một loại khích lệ khác, Tô Đình nghe vậy, trong lòng mừng thầm, trên mặt cũng lộ ra ý cười, vô cùng dối trá khiêm tốn nói hai câu.
"Sát khí trong lao ngục chính là tích lũy không khí dơ bẩn, vô cùng âm tà, dù lão phu ở nơi đó một đêm, cũng sẽ bị tổn hại mấy phần."
Tùng lão nói rằng: "Nếu là người khác vừa bước vào tu hành như ngươi mà ở trong đó một đêm, chỉ sợ Chân khí bị tổn, đạo hạnh bị hủy sạch, lại thành phàm nhân. .. Còn phàm nhân, ở lại một đêm, ngược lại cũng không bị hại nhiều, nhưng nếu ở lâu một thời gian, bị sát khí vào thể, cũng sẽ lưu lại nguồn bệnh, cả đời khó trừ."
"Ngươi ở trong đó đánh tan đi sát khí, sau này trong lao ngục chuyện tù nhân vô cớ chết đột ngột chắc chắn sẽ giảm đi."
"Đây chính là đã giúp Phương Khánh một việc không nhỏ, phải biết rằng hắn chính bởi vì việc này nên con đường làm qua mới gặp khó khăn, mấy năm qua không được lên cấp. Bây giờ ngươi thay hắn loại bỏ đi trở ngại, có lẽ một khoảng thời gian nữa, hắn có thể sẽ thăng quan."
"Chẳng trách Phương Khánh coi ngươi như phụ mẫu tái sinh, thay ngươi cản không ít chuyện."
Nói tới đây, Tùng lão giơ tay lên, rất có vẻ tán thưởng.
Tô Đình cười hắc hắc nói: "Quá khen quá khen, chỉ là chuyện tiện tay dễ như ăn cháo mà thôi."
Phương Khánh một lòng đều ở trong quan trường, nhưng con đường này từ nhỏ lại không thuận, sau đó được Tùng lão chỉ điểm, mới giúp con đường làm quan thông suốt, bây giờ tuy rằng chỉ là tiểu quan một phương, cũng đã qua tuổi bốn mươi, nhưng ông ta vẫn còn hùng tâm tráng trí, mới có thể quản lý Lạc Việt quận xuất sắc như vậy.
Lần này, Tô Đình thay ông ta xóa bỏ trở ngại trên con đường làm quan, đối với người say mê quan trường như Phương Khánh thì đây thực sự là có ân rất lớn.
"Dễ như ăn cháo?"
Tùng lão lạnh nhạt nói: "Muốn xóa được sát khí cũng không phải chuyện dễ, lão phu còn không dễ làm được, trừ phi là nhân vật ngưng tựu pháp ý đến tầng thứ hai, mới có thể dễ dàng xóa bỏ sát khí."
"Nếu không có ngươi có lôi đạo truyền thừa, sao có thể đơn giản như vậy?"
"Nhưng lần này, ngươi cũng coi như nhân họa đắc phúc, luyện hóa sát khí để bổ ích tự thân, giúp Chân khí tăng thêm, ngược lại cũng đúng là chuyện may mắn."
Ngữ khí của Tùng lão hơi thấp, âm thanh cũng hơi trầm xuống.
Tô Đình mỉm cười nói: "Đúng là nhân họa đắc phúc, tuy rằng mất đi một tia Chân khí, nhưng tu hành trong lao lại dường như tiên sơn phúc địa, đạt được không ít bổ ích. Nếu không phải trong nhà có tỷ tỷ cần chăm sóc, mà Lạc Việt quận này cũng chỉ có một toà nhà giam, chỉ sợ, Tô mỗ ta còn phải thường thường phạm một số chuyện, thay đổi nhà tù, tình cờ đi vào ở mấy ngày, làm một kẻ tái phạm thích ăn cơm quan gia."
Tùng lão nghe vậy, sắc mặt có vẻ không dễ nhìn, nói: "Tiểu tử ngươi chớ có đắc ý vênh váo, tuy rằng Chân khí lôi đạo chí dương chí cương, nhưng với chút đạo hạnh nông của người thì không thể tùy ý làm bậy. . . Phải biết rằng khi sát khí vào thể, tuy ngươi có thể luyện hóa, thân thể không bị tổn hại, Chân khí có thể tăng thêm, thế nhưng lại có thể ăn mòn hồn phách, bằng không cũng không đến nỗi có thật nhiều phạm nhân ở trong lao ngục quan lâu mà phát điên."
Tô Đình khẽ mỉm cười, nói: "Đa tạ Tùng lão giáo huấn."
Đối với điểm này, Tô Đình tự nhiên không sợ.
Lục Áp truyền thừa ở trong biển ý thức của hắn, hóa thành một cái Trảm Tiên Hồ Lô, có thể nói là vạn tà bất xâm.
Ngay cả Âm Thần của thượng nhân đều thất bại ngay trong óc hắn, huống hồ chỉ là một chút sát khí?
Tô Đình nghĩ như vậy, nên cảm thấy nhẹ như mây gió.
Nhưng Tùng lão là người từng trải cỡ nào, sao có thể không nhìn ra tiểu tử này chỉ cười qua loa, lúc này dặn dò: "Xem ra tiểu tử ngươi cũng không để ở trong lòng, ngươi nghĩ khi đến nơi khác, còn muốn đi nhà giam khác một chút, coi như tiên sơn phúc địa để tu hành?"
Tô Đình gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
"Ngươi cũng thật sự không bớt lo."
Tùng lão lắc lắc đầu, thở dài nói rằng: "Cũng được, ta cũng không muốn nhiều lời cùng ngươi, sợ sẽ khiến lòng dạ của ngươi bị áp chế, sẽ bất lợi tơi chuyện tu hành, nhưng nếu mặc ngươi hồ đồ như vậy cũng không ổn."
Tô Đình chấn động, chợt cảm thấy bất an, không khỏi cười khổ: "Lão nhân gia ngài nói thế thật sự quá doạ người, không biết ngài cảm thấy vãn bối nên làm sao?"
Bởi vì hắn phát hiện thần thái cùng ngữ khí này của Tùng lão hết sức quen thuộc.
Lần đó, khi tro tàn của con bướm rơi vào mắt, ngay đêm đó một tia Âm Thần của thượng nhân xâm lấn.
Mà lần này, lại là dấu hiệu gì?
Dường như có gì đó không thích hợp?