Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 301: Nói cho cùng thì ngươi chính là kẻ gây họa




     Bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoáng có mây trắng bay qua.

Chợt có gió táp nổi lên, cuốn lấy mây trắng trên trời thành một đoàn, nhanh chóng xẹt qua không trung.

Nhưng còn chưa bay được trăm dặm, đã thấy tầng mây kia đột nhiên run lên, sau đó rơi xuống.

Đoạn đường chạy trốn từ Mộ Dương thành tới sông Cảnh Tú, sau đó vượt qua vô số dòng sông, chạy tới Ly Giang, chống lại uy thế của Yêu Tiên, trốn đến dãy núi này, dù Tô Đình có pháp lực hùng hậu, cuối cùng cũng đã tới lúc kiệt quệ.

"A. . ."

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng khắp nơi.

Tô Đình từ trên không trung rơi xuống, khi rơi tới gần mặt đất, phong châu bỗng dưng đẩy ra một luồng gió, đỡ hắn một chút rồi mới rơi xuống đất.

Chỉ nghe một tiếng ầm!

Trên mặt đất hiện ra một hố to hình người.

Mà mặt đất xung quanh cũng xuất hiện vô số vết rạn.

Nếu không phải có tiểu tinh linh thi triển phong châu, ngăn cản một chút thì Tô Đình sẽ thành Thượng Nhân đầu tiên ngã chết từ xưa đến nay. . . Tiếp theo sẽ thành công được ghi vào sử sách tu đạo, xếp vào danh sách mười kiểu chết đa dạng.

——

Nửa ngày trôi qua.

Bụi mù lượn lờ.

"Ta cứu được ngươi rồi." Tiểu tinh linh ôm phong châu, ngồi trên thân tiểu bạch xà, mà tiểu bạch xà lại cuộn người trên mặt đất.

"Ta biết." Tô Đình từ dưới đất miễn cưỡng đứng lên, may là không gãy tay gãy chân gì, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ta cứu được ngươi rồi. . ." Tiểu tinh linh lẳng lặng nhìn Tô Đình, yếu ớt nói.

"Tạ ơn." Tô Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta biết ngươi có thể cứu ta, không cần ngươi cường điệu nhắc nhở! Mà nếu không phải biết ngươi biết thi triển phong châu, ta cũng sẽ không liều chết bay đi, tốt xấu gì sẽ lưu lại chút sức lực để rơi xuống đất. Hiện tại ta đồng ý với ngươi, món nợ nần mà ngươi thiếu ta lúc trước kia được xóa bỏ. . ."

"Tốt!" Tiểu tinh linh lộ ra vẻ hớn hở, vốn cho rằng nợ nần chỉ giảm một nửa đã tốt lắm rồi, không ngờ Tô Đình lại hào phóng như thế, trực tiếp xóa bỏ.

"Ha ha. . ."

Tô Đình liếc mắt nhìn nàng một cái rồi không để ý đến nàng nữa.

Với sự âm hiểm xảo trá của Tô mỗ, không cần tới mười ngày nửa tháng, đảm bảo tiểu gia hỏa này lại thiếu nợ thôi.

Trước khi không trả hết nợ nần, còn phải tiếp tục làm lao động trẻ em cho Tô mỗ.

Rống!

Ngay lúc này, trong núi đột nhiên có một con hổ lớn nhảy ra, hung uy nghiêm nghị.

Lúc này là lúc Tô Đình đã hao hết pháp lực, khí tức suy yếu, hơn nữa vì để tránh thu hút các phương chú ý nên hắn đã vận dụng thuật liễm tức, tựa như một phàm nhân.

Con hổ lớn kia không thể phát hiện ra nội tình của Tô Đình, chỉ nghĩ hắn là người bình thường, lập tức vọt tới, há to miệng cắn một cái!

Hưu!

Một đao gió đột nhiên bổ vào trên đầu con hổ!

Con hổ kia cứng đờ lại một chút, đầu hổ chợt rơi xuống, máu nóng phun ra, vừa vặn phun trúng Tô Đình.

"Đậu!"

Cả người Tô Đình đầy máu me, sững sờ nửa ngày.

Ngay cả lúc trước bị Tần Tông chủ truy sát, hắn đều không chật vật như vậy.

Hiện tại thế mà lại rơi vào tình trạng cả người đẫm máu tươi?

Nhưng lúc này, lại nghe tiểu tinh linh yếu ớt nói: "Ta cứu được ngươi rồi. . ."

Vẻ mặt Tô Đình cứng ngắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cám ơn ngươi!"

Âm cuối cùng, hắn nhấn rất mạnh.

Tiểu tinh linh hết sức hài lòng, lại nói: "Lúc trước ta cứu được ngươi, ngươi miễn đi số nợ của ta, hiện tại ta lại cứu được ngươi, đến lượt ngươi thiếu ta nhiều ngân lượng như vậy. . . Mà nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi sẽ trở thành Thượng Nhân bị một lão hổ còn không thành tinh ăn hết, trở thành một nỗi sỉ nhục nhất trong sử sách. . . Đây là vấn đề tôn nghiêm, so với tính mệnh còn quan trọng hơn, cho nên ngươi phải thiếu ta gấp đôi."

Sắc mặt Tô Đình tái xanh, lại bị máu tươi che lại, hắn giơ tay lên, run rẩy chỉ tới tiểu tinh linh, nói: "Rất tốt, thanh xuất vu lam. . ."

Hắn đứng dậy, lau mặt cười lạnh nói: "Không phải chỉ một chút ngân lượng sao, Tô mỗ nhân trả lại cho ngươi."

Tiểu tinh linh yếu ớt nói: "Chúng ta đã ném một xe vàng bạc châu báu đi rồi."

Thân thể Tô Đình cứng đờ, thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Tiểu tinh linh chợt bắn ra một luồng gió, thổi đi vết máu trên đầu Tô Đình, sau đó chợt bay lên, rơi trên đỉnh đầu hắn, nói ra: "Trướckhi ngươi trả hết nợ thì phải thay ta làm việc a."

Tô Đình vốn đang rất suy yếu, lúc này suýt nữa bị nàng chọc tức chết, đang muốn đưa tay vỗ nàng xuống, lại phát hiện toàn thân bất lực, căn bản không đánh lại tiểu gia hỏa này.

Về phần tiểu bạch xà, tên phản đồ chết đã sớm thành tọa kỵ của tiểu tinh linh.

——

Tô Đình không biết đây là dãy núi nào, nhưng ở đây linh khí dư dả, bớt đi rất nhiều trọc khí.

Hắn không biết trong núi này có thần núi không, có tông môn nào lập phái ở đây, lại có vị cao nhân nào ẩn cư ở đây hay không. . . Nhưng lúc này hắn suy yếu bất lực, cũng không phải lúc hiện thân đi bái phỏng người ta.

Thế là hắn tìm một huyệt động, chui vào bên trong, bắt đầu vận công khôi phục.

Tiểu tinh linh thấy Tô Đình muốn ngồi xuống, bay khỏi đỉnh đầu của hắn, để không quấy rầy, nhưng cũng nhớ tới cái gì, buồn bực nói: "Mấy chuyện gần đây sao chẳng giống những gì ngươi nói thế?"

Tô Đình thuận miệng hỏi: "Cái gì không giống?"

Tiểu tinh linh giơ đầu ngón tay út lên, cẩn thận tính nói: "Ngươi nói ngươi độ hóa những âm linh quỷ vật kia, có công đức gia thân, khí vận vô cùng tốt , theo đạo lý nói thì ngã sấp xuống đều có thể lấy được một bà nương về nhà. . . Kết quả bây giờ ngươi ngã sấp xuống một lần, gặp được lão quỷ có đạo hạnh tầng sáu đỉnh phong, bị người ta đuổi một đường, suýt nữa lại bị Yêu Tiên ăn. Vừa rồi lần thứ hai ngã sấp xuống, lúc lúc cả người yếu ớt, lại đụng phải một lão hổ, nếu không phải ta giúp ngươi, ngươi đã bị lão hổ ăn hết rồi."

Tô Đình bị nàng nói trúng chỗ đau, sắc mặt âm tình bất định, nhất thời không trả lời.

Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Có phải là vì trước kia ngươi làm nhiều chuyện xấu rồi, công không chống đỡ được tội hay không? Hay là lúc đầu ngươi bị tội ác quấn thân, về sau sẽ chết cực kì thê thảm, hiện tại công đức tới, trước tiên giúp ngươi giảm bớt một số, hiện tại bày ra kiếp số, để ngươi vượt qua kiếp số?"

Tô Đình nghe vậy, cảm thấy loại thuyết pháp thứ hai đúng là có chút đạo lý, nhưng sau khi lấy lại tinh thần thì xì một tiếng đầy khinh miệt, mắng: "Ta đâu có tội ác quấn thân? Tữ xưa đến nay, Tô mỗ luôn luôn làm việc thiện tích đức, quét rác sợ tổn thương sâu kiến. . . Mặc dù ta không. . ."

Hắn lảm nhảm hai tiếng, cuối cùng đã nhận ra khác biệ trong đó t, không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Chắc là ta nghĩ sai một đoạn."

Tiểu tinh linh nghi ngờ nói: "Nghĩ sai cái gì?"

Tô Đình thở dài: "Lúc trước ta nói cho ngươi là người có số phận tốt, té một cái đều có thể lấy được bà nương về nhà, kỳ thật không có nghĩa là người có số phận tốt thì sẽ là người tốt. . .Hiện tại ta là người tốt, nhưng số phận không được tốt."

Nói đến đây, Tô Đình ngửa mặt nhìn trời, thở dài một hơi, nói: "Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm a. . . Ta làm người tốt một lần, lại không ngờ suýt nữa đã mất cả mạng luôn."

"Nhưng ngươi không chết mà."

Tiểu tinh linh giật mình nói: "Ngươi rốt cuộc vẫn là kẻ gây họa?"

Lần này Tô Đình không nói gì nữa, trực tiếp cầm lấy một tảng đá, ném tới nàng.

Ba!

Phong nhận như đao, vạch một cái, tảng đá vỡ thành hai mảnh!

——

Sâu trong Lê sơn.

Thanh niên mặc áo bào đen kia lẳng lặng nhìn tình huống trong huyệt động kia, nhếch miệng khẽ cười.

"Hai người này có tính tình đều thú vị như vậy?"