Tô Đình nhất thời đoán sai uy năng của cục gạch, hoặc là nói đã đánh giá cao nhục thân của người tập võ này, nên mới tạo thành cảnh tượng hung tàn máu tanh trước mắt như thế.
Những tên tặc phỉ kia bị dọa đến mức tè ra quần, chỉ sợ đến già vẫn có bóng ma.
Nữ tử kia lại không hề rời đi, chỉ là ánh mắt nàng nhìn Tô Đình lại mơ hồ có chút quái dị, cũng hơi xa lánh, không dám tới gần.
Dù sao thủ đoạn của hắn quá hung tàn.
Tô Đình cũng không có vì thế mà không thích, đừng nói là nhìn thấy cảnh tượng hung tàn này, mà dù không có tình cảnh này, hai người mới vừa gặp gỡ, cũng không có khả năng thân cận cỡ nào.
Nói đến chuyện vừa gặp gỡ, Tô Đình hơi nghi hoặc, hỏi: "Mà nha đầu ngươi là ai, sao lại biết Tô mỗ ?"
Nữ tử này mặc quần áo bình thường thuận tiện để động võ, cũng lộ ra tư thế hiên ngang, nàng đứng nghiêm, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn dính vết máu, nhưng nàng giống như không hề phát hiện ra, chỉ thu kiếm vào vỏ, thi lễ với Tô Đình rồi nói: "Ta xuất thân từ Lưu gia kinh thành, gia phụ là Lưu học sĩ của Thiên Chương Các. . ."
"Khảm Lăng?" Tô Đình bỗng nhiên mở miệng, không đợi nữ tử này nói xong, đã nhớ lại một chút đầu mối, nói: "Ở Khảm Lăng, trong buổi sĩ tử tụ hội kia, Tô mỗ văn ép toàn trường, lực chấn tám hướng, lúc đó vị quan viên kinh thành và Huyện lệnh Đinh Nghiệp đều ở đó để nhìn, bên trong còn có ngươi?"
"Ây. . ."
Nữ tử họ Lưu lộ ra vẻ cổ quái, dường như kinh ngạc vì lúc ấy Tô Đình có thể phát hiện ra dấu vết của mình.
Nhưng nhớ lại khi nãy Tô Đình xuất thủ, thế đại lực trầm, một chiêu vung lên giống như có thể khai sơn liệt địa, vô cùng hung hãn thì cũng là thoải mái.
Chỉ là nàng khá kính nể đối với trí nhớ của Tô Đình, thời gian đã trôi qua khá lâu, thậm chí hai người còn chưa thật sự gặp mặt một lần, nàng có thể nhớ kỹ Tô Đình là bởi vì Tô Đình cho nàng ấn tượng cực sâu, mà Tô Đình có thể nhớ kỹ nàng, thật sự khiến người kinh ngạc.
Nhưng khiến nàng không nói thành lời là tám chữ: "Văn ép toàn trường, lực chấn tám hướng" này.
Dù cẩn thận nghĩ lại thì tám chữnày cũng là không tính là sai, nhưng từ miệng Tô Đình nói ra, lại khiến người ta cảm thấy không thích hợp.
"Hóa ra là biết ta từ khi đó, ta còn tưởng là do ta tham gia thịnh hội đã truyền ra thanh danh, rất nhiều người kính ngưỡng ta."
Tô Đình hơi tiếc nuối, lại nhìn thoáng qua tiểu tinh linh, có phần đắc ý.
Sao tiểu tinh linh có thể không hiểu ý của hắn được.
Ánh mắt Tô Đình đầy thâm ý, chính là đang cường điệu lúc trước hắn "Văn ép toàn trường, lực chấn tám hướng ".
Tiểu tinh linh liếc mắt, lầu bầu nói: "Còn vang danh trên thịnh hội, dù có truyền ra, đó cũng là Đại Ngưu đạo nhân, chứ không phải Tô Đình."
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt Tô Đình lập tức đen đi, không nói chuyện với nàng, chỉ quay sang nhìn nữ tử kia rồi hỏi: "Đường đường là thiên kim đại quan ở kinh thành, lúc này đáng lẽ nên ở trong khuê phòng đợi gả, làm sao lại chạy ra bên ngoài du lịch, còn lẻ loi một mình, suýt nữa gặp độc thủ?"
"Ai nói nữ tử chỉ có thể đợi trong khuê phòng thêu thùa?"
Lưu cô nương có phần không cầm lòng, tay cầm chuôi kiếm khí thế ngang nhiên, nói ra: "Ta tập võ từ nhỏ đấy. Ngươi phải biết rằng gần đây ta hành tẩu bên ngoài, luôn hành hiệp trượng nghĩa, lập được không biết bao nhiêu công tích, lần này vốn muốn tới tru diệt ổ tặc phỉ kia, không ngờ nhất thời chủ quan, bị bọn hắn mai phục một lần, mới suýt nữa khó mà thoát thân thôi."
Tô Đình và tiểu tinh linh liếc nhau, ánh mắt cổ quái.
Chỉ nghe Tô Đình tốt bụng nhắc nhở: "Không phải suýt nữa khó mà thoát thân, là căn bản không thể thoát thân."
Sắc mặt Lưu cô nương cứng đờ, cũng không nhiều lời, chỉ nhìn Tô Đình rồi nói: "Ngày đó thấy ngươi làm một bài thơ mà đắc tội với tài tử cả sảnh đường, cuồng ngạo không bị trói buộc, hơn nữa cũng không sợ bị người đánh chết, hóa ra ngươi thật sự có võ nghệ. Chỉ là ngươi học võ nghệ gì mà lợi hại như thế, hơn nữa còn không nhìn ra dấu vết rèn luyện, ngay cả vết chai trên tay cũng không có?"
Tô Đình khoát tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Bí truyền chi pháp, không đáng nhắc tới, quả thực không đáng nhắc tới."
Lưu cô nương cứng ngắc nở nụ cười, lại nói: "Dùng công phu của ngươi, nếu ra tay trừ bạo giúp kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa, tất nhiên có thể trở thành đại hiệp danh truyền thiên cổ, bằng không cùng ta. . ."
"Không được!"
Tô Đình buông tay nói: "Thế gian này có vô số chuyện bất bình, đừng nói nhân sinh khổ đoản, dù ta là thần tiên tại thế, có thể trường sinh bất lão, cũng không quản hết chuyện bất bình trên thế gian. . . Nếu rơi vào trên tay của ta thì ta quản, nhưng không đụng vào tay ta, nếu ta cả ngày ở không đi gây sự, còn muốn sống hay không?"
Nói đến đây, Tô Đình sờ cằm, bất đắc dĩ nói: "Nói đi cũng phải nói lại, lúc này ta đúng là thật sự đang trên đường đi hành hiệp trượng nghĩa, có một đại ma đầu đụng vào tay của ta."
"Đại ma đầu?"
Nữ tử kích động.
Tô Đình vừa nhìn đã hiểu ý nàng, khoát tay nói: "Ta không muốn vướng víu."
Nữ tử lập tức khó thở, nhất thời không biết nói gì.
Tô Đình chắp tay nói: "Chân trời góc biển, hữu duyên gặp lại."
Nữ tử bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn đi đâu đây?"
Tô Đình nói ra: "Thành Mộ Dương."
Hai mắt nữ tử sáng lên, nói: "Ta cũng đi chỗ đó."
Tô Đình run lên, nói: "Ngươi còn muốn dính vào ta? Ta cho ngươi biết, ta sẽ không dẫn ngươi đi chịu chết. . ."
Nữ tử tự nhận là có võ nghệ cao thâm, nhưng dù sao bị Tô Đình gièm pha như thế, trong lòng cũng tức giận, nhưng lại vừa được chứng kiến bản lĩnh của Tô Đình, nên vô cùng bất đắc dĩ, đành giải thích nói: " Ta đã dò rõ ràng bảo tàng vàng bạc của ổ tặc phỉ này, nên muốn đi Thành Mộ Dương tiếp tế cho bách tính cùng khổ."
Cướp phú tế bần?
Tô Đình nổi lòng tôn kính, bớt đi mấy phần khinh thường.
Mà đúng lúc này, tiểu tinh linh nhô đầu ra, nói: "Trong xe của chúng ta cũng có tài bảo, kỳ thật cũng có thể tặng cả gia tài, có thể làm việc thiện."
Ba!
Tô Đình giơ tay đập một nhát khiến nàng bắn trở về.
Lưu cô nương lại nghe thấy được, vui vẻ nói: "Hóa ra ngươi cũng là người lương thiện."
Tô Đình nghe lời nói thật này, cũng không tiện phản bác, chỉ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Từ nhỏ ta đã thích làm việc thiện, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ."
Lưu cô nương bỗng nhiên lại phát hiện ra cái gì, kinh ngạc nói: "Con chim kia của ngươi là chủng loại gì, không giống vẹt, không giống Bát ca, làm sao lại có thể mở miệng nói chuyện?"
Tô Đình nói: "Giống loài khác, không thể trả lời."
Tiểu tinh linh ló đầu ra, vẫn là bộ dáng chim xanh kia, tức giận nói: "Nói nhăng gì đấy, ai là chim của hắn?"
——
Cùng đồng hành.
Tô Đình cũng không thật sự mặc kệ vị hiệp nữ thân thể hư nhược này.
Chỉ là muốn thật sự đi tìm Quỷ Tăng thì tự nhiên không thể mang theo nàng.
Mà cùng nhau đi đường, Tô Đình cũng đã biết tính danh chân chính của nữ tử này.
Nữ nhi của Lưu gia ở kinh thành- Lưu Khê Vân.
"Gần đây ra tạo ra thanh danh không kém ở mấy nơi như Khảm Lăng, Cảnh Tú, Mộ Dương."
Lưu Khê Vân nhìn con chim xanh trước mắt, chậm rãi nói, kể lại sự tích anh hùng của mình, dáng vẻ mười phần đắc ý.
Tiểu tinh linh nghe thì lại lên tiếng nói: "Vậy tên hiệu bên ngoài của ngươi là gì? Tô Đình nhà ta đi ra bên ngoài có tên hiệu là Đại Ngưu đạo nhân."
Lưu Khê Vân nghe được bốn chữ Đại Ngưu đạo nhân, cảm giác hơi kinh ngạc, quay sang nhìn thoáng qua Tô Đình.
Sắc mặt Tô Đình đã đen như than, không nói một lời.
Lưu Khê Vân cảm thấy cái tên hiệu này rất cổ quái, cũng không nhiều lời, chỉ quay sang nhìn tiểu tinh linh, kiêu ngạo nói: "Danh hiệu của ta là Phách Thiên Thần Kiếm."
"Phách Thiên Thần Kiếm?"
Tiểu tinh linh ngây ngốc.
Tô Đình kinh ngạc xoay đầu lại, nhìn nữ tử này, một chút cũng không nhìn ra khí thế của Phách Thiên Thần Kiếm.
"Phách Thiên Thần Kiếm chính là xưng hô của một vị hiệp nữ mấy trăm năm trước, vì ta bị buộc phải đọc thuộc lòng cổ tịch, nên mới phát hiện cổ đại có một vị hiệp nữ như thế."
Nói đến đây, Lưu Khê Vân hít một tiếng, có chút tiếc hận, nói: "Đáng tiếc vị Phách Thiên Thần Kiếm đầu tiên kia cuối cùng không làm việc đàng hoàng, trên đường hành hiệp trượng nghĩa, thế mà lại đi tu đạo cầu tiên."
"Không làm việc đàng hoàng?"
Tô Đình ho hai tiếng, vẻ mặt cổ quái nói: "Cô nương, ngươi có phải có hiểu lầm gì đối với bốn chữ này hay không?"