Kiếm sơn!
Kiếm Các đã sụp đổ!
Nhưng nơi này vẫn còn sót lại mấy phần ý vận, trải qua mấy trăm năm nhưng vẫn không biến mất, chỉ là phần ý vận này đã biến thành vô cùng nhỏ bé, người có đạo hạnh càng thấp, càng khó phát giác, đạo hạnh càng cao thì càng sợ hãi thán phục.
Lần trước Tô Đình ngộ được kiếm ý, rồi rời khỏi nơi đây, lúc đó cũng không phát giác ra cái gì.
Bây giờ hắn đã tu thành Âm thần, trở lại chốn cũ, ngược lại đã nhận ra khí tức lăng lệ sắc bén như có như không kia.
"Tám trăm năm đi qua mà vẫn có mấy phần ý vận."
Đỗ Hằng chầm chậm đi tới, thở ra một hơi, nói: "Đây là nơi Đại Chân Nhân Cổ Kiến Uyên của Thục quốc vẫn lạc ngày xưa, không hổ là nhân vật gần đạt tới đẳng cấp bán tiên."
Từ sau khi tu hành, hắn ta cũng có chút để ý tới rất nhiều truyền thuyết về thần tiên, không ít truyền ngôn chốn chợ búa trước kia nghe được.
Dù đạo hạnh còn ở Thượng nhân cảnh, cũng chưa tiếp xúc đến cấp bậc kia, nhưng cũng có thể hiểu được một chút mánh khóe.
Mà hắn ta đã từng nghe qua mấy lần về vị Cổ Kiến Uyên này.
Nghe đồn người này là một vị Đại Chân Nhân ở Thục quốc tám trăm năm trước, có danh xưng là dưới tiên nhân, kiếm ra là vô địch, cuối cùng lại bị người vây giết mà chết, dường như trong số những người vây giết còn có nhân vật cấp Bán Tiên tầng chín.
Mà sau khi Cổ Kiến Uyên chết, được liệt vào hàng đấu bộ chính thần- Đông Đẩu tinh quan.
"Đáng tiếc, ta không thể luyện pháp ấn thành kích cỡ tương đương cục gạch, nếu không lúc này ra tay đúng là cơ hội thật tốt."
Tô Đình đi ở phía sau, chắp hai tay sau lưng, đi chậm rãi, trong lòng có chút tiếc nuối.
Làm nhân vật chính, tuyệt đối không thể cho đối thủ cơ hội đánh lén từ phía sau.
Làm người thắng cuối cùng, bình thường cần ra sân cuối cùng.
Cho nên hắn đi cuối cùng.
Chỉ là mặc dù đám người Đỗ Hằng đi ở phía trước, kì thực vẫn luôn dè chừng Tô Đình, khiến hắn không thể khởi hành chạy đi.
Về phần Tô Đình vẫn luôn nóng lòng muốn động, muốn đánh lén từ phía sau lưng, tiếc là không làm gì được tên khốn Đỗ Hằng đi ở đằng trước này, mà đổi thành ba tên Thượng nhân đi ở sau lưng của hắn ta, đồng thời đều vô cùng cảnh giác Tô Đình.
——
Đi tới kiếm sơn, đã từng là nơi đặt Kiếm Các.
"Ngươi coi như cũng có gan đấy."
Đỗ Hằng xoay người lại, chầm chậm nói ra: "Chỉ tiếc ngươi không nhìn rõ tình thế, không biết bản thân sắp chết đến nơi, còn dám thật sự đi theo ta đến đây, vậy ngươi cứ chuẩn bị xuống Hoàng Tuyền Lộ đi. . . Kỳ thật đối với kẻ không biết cao thấp, tâm không sợ gì như ngươi, ngược lại cũng là người có phúc, sẽ không run như cầy sấy trước khi chết."
Vừa nói, hắn ta vừa bước về phía trước, khí tức cuồn cuộn, quát: "Chịu chết đi!"
Tô Đình tay giơ lên, nói: "Đợi đã!"
Đỗ Hằng trầm giọng nói: "Ngươi muốn cầu xin ta tha mạng cho sao?"
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Tuy nói lấy sức một mình ta, muốn ra tay giết bốn Thượng nhân các ngươi cũng không phải việc khó gì, nhưng nếu ngươi đã nói phải quyết ra nhân vật chính của thời đại này, như vậy có vẻ không công bằng nhỉ?"
Vẻ mặt Đỗ Hằng rất lãnh đạm, nói: "Ta vốn muốn tự tay giết ngươi, sẽ không để bọn hắn xuất thủ."
Tô Đình lắc đầu nói: "Nhưng bọn hắn ở chỗ này thay ngươi trợ trận, khí tức như có như không, thỉnh thoảng cứ nhìn ta chằm chằm, ta lại phải cố kỵ bọn hắn có xuất thủ hay không, tự nhiên không công bằng."
Đỗ Hằng nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Tô Đình khua tay nói: "Nếu ngươi chịu thiệt thòi một chút, như vậy thì thối lui ngàn bước, ta làm nóng người một phen trước, giết ba người bọn hắn trước, dùng đầu người để làm nóng tay ta. Nhưng ta cảm thấy, ta không nên chiếm tiện nghi của ngươi, cũng không cần làm nóng người, ta chịu thiệt một chút, ngươi để bọn hắn xuống núi, chúng ta ở đây đơn đả độc đấu!"
Ba người kia nghe vậy thì đều tức giận, khí tức đều phồng lên, muốn xuất thủ.
Đỗ Hằng khua tay nói: "Dừng lại!"
Hắn ta nhìn Tô Đình, trầm giọng nói: "Ba người bọn hắn có đạo hạnh cũng không tính là kém, hợp lực lại chỉ sợ ngươi sẽ chết trên tay bọn hắn. Ta để bọn hắn xuống núi, ngươi cùng ta ở đây quyết chiến!"
Tô Đình gật đầu nói: "Rất tốt, coi như ta nhường ngươi."
Đỗ Hằng bật cười thành tiếng, khua tay nói: "Xuống dưới đi!"
Ba người này vội kêu lên: "Công tử chớ chủ quan."
Sắc mặt Đỗ Hằng lạnh lẽo, nói: "Các ngươi thật sự nghĩ bản công tử không phải là đối thủ của hắn à?"
Ba người kia nghe vậy thì không dám nhiều lời, đành phải đi dọc theo đường cũ để lui ra.
Tô Đình giang tay ra, thở ra một hơi.
Đỗ Hằng bình tĩnh nói: "Ta biết suy nghĩ của ngươi, ngươi muốn ta một mình tranh đấu cùng ngươi, thiếu đi ba đối thủ, có thêm cơ hội chạy trối chết, nhưng đối với ta thì muốn giết ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, tự nhiên cũng sẽ không cần bọn hắn động thủ. Đương nhiên, không thể phủ nhận, ngươi đúng là có chút bản sự, ba người bọn hắn hợp lực, nếu như quá chủ quan, có lẽ cũng sẽ chịu thiệt trên tay ngươi, bây giờ tuy nói ta có tích lũy hùng hậu, nhưng ba Thượng nhân cũng đủ để dao động căn cơ của ta ở mười hai huyện, không thể dùng bọn hắn để mạo hiểm, ta đành phải đích thân đến giết ngươi!"
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn ta lấp lóe, hai tay vỗ vào nhau, lập tức một vầng sáng bắn ra, hóa thành một cự chưởng, thần uy nghiêm nghị!
"Cái gì?"
Ánh mắt Tô Đình nhìn thẳng, trong lòng bỗng chấn động.
"Nguyên linh cầm nã thủ!"
Đỗ Hằng giận dữ quát một tiếng, lập tức xuất thủ!
Một chưởng này chính là một trong những bản lĩnh cường thịnh nhất của hắn ta!
Một chưởng này vốn là lực lượng mà hắn ta dùng để quét ngang bát phương trên thịnh hội!
Nhưng sau khi Tô Đình đánh lén làm hắn ta bị trọng thương, thì lại không thể thi triển ra một chưởng này nữa!
Trên thịnh hội hắn ta không có năng lực ép đám người, bại trong tay Tô Đình, hoàn toàn bởi vì bị đánh lén, nên trọng thương làm hắn ta bất lực thi pháp!
Bây giờ hắn ta muốn dùng đạo pháp thuật này để đánh giết Tô Đình, rửa sạch nhục nhã!
"Chết đi!"
Bàn tay lớn này chứa uy thế vô song, quét ngang tới!
Một chưởng này mang khí thế mạnh mẽ, dù cho là một gò núi đều có thể bị đánh nát!
"Phá!"
Tô Đình bước về phía trước một bước, ngón tay chụm vào nhau, điểm tới phía trước.
Bỗng một tiếng sấm vang!
Lập tức nhìn thấy một tia lôi quang phá hư không, trong chớp mắt đã xuyên thấu!
Bàn tay lớn màu xanh kia lập tức bị xuyên thủng!
Tô Đình nhảy lên, xuyên qua từ chỗ bị phá rách kia!
Mà một chưởng này vẫn đánh về phía sau, đánh vào sườn đồi!
Ầm ầm nổ vang!
Sườn đồi lập tức sập xuống, vách đá vỡ vụn, đá vụn bắn tung tóe, rồi lai như mũi tên, bay ra mấy ngàn bước.
Chỉ thấy vô số đá rơi xuống, bụi bặm nổi lên bốn phía.
"Không biết xấu hổ, âm thầm súc thế, thế mà lại đánh lén ta?"
Tô Đình quát: "Ai sợ ai!"
Hắn nắm tay đưa về sau nhấn một cái, muốn vận dụng pháp ấn phía sau!
Nhưng đúng vào lúc này, Đỗ Hằng lại tiến về phía trước, khí tức bùng lên, làm cả ngọn núi run run.
Người có đạo hạnh tầng năm đã có thể thao túng ngoại giới, hoặc là mưa gió, hoặc là thiên tượng, hoặc là địa thế, hoặc là sóng lớn vân vân.
Mà Đỗ Hằng có thể dời đổi địa thế, trong thịnh hội đã từng thể hiện ra!
Ầm ầm vang động!
Toà kiếm sơn này không ngừng rung động, giống như địa thế sẽ dời đổi, nhốt Tô Đình vào giữa!
Nhưng kiếm sơn chỉ là rung động, địa thế lại không dời đổi.
"Ha ha ha!"
Tô Đình chỉ vào hắn ta rồi cười nói: "Ngươi nghĩ ta chọn kiếm sơn chỉ vì tránh đi đám người Huyện Cảnh Tú? Mặc dù ta tự tin, nhưng không tự phụ, nơi này là địa phương nào? Ngươi chỉ dựa vào chút đạo hạnh cỏn con đấy mà muốn di sơn đảo hải nơi này?"
Sắc mặt Đỗ Hằng khó coi, lúc này mới nhớ tới.
Đây là nơi Đông Đẩu tinh quan- Cổ Kiến Uyên vẫn lạc.
Từng có bán tiên bày trận ở đây, lại có cao nhân thiết lập Kiếm Các ở đây, không tầm thường.
Mà Tô Đình biết được càng nhiều hơn hắn ta.
Trước đây không lâu, từng có Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo tự mình nơi đây, lưu lại kiếm ý, lưu lại khí tức.
Địa thế của nơi này cực kì bất phàm.
Trừ phi là Chân Nhân Dương thần đích thân đến, nếu không cũng không lay động được địa thế trong núi này.