Huyện Cảnh Tú.
Thời gian gần đây, trong huyện phi thường náo nhiệt.
Sinh nhật của thần sông, buổi lễ mừng đã tới.
Cho dù là người kiếm ăn bên ngoài Huyện Cảnh Tú, cũng đều vội trở lại quê hương, mổ heo thịt dê để tế thần sông.
Lễ hội tế thần thế này, ở cảnh nội Đại Chu có chút phổ biến.
Lễ hội thế này được bố trí đầy đủ, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, nhưng cũng hao phí một tiền khổng lồ, mà khoản tiền tài này đều trưng thu từ bách tính trong huyện.
Ngoài trưng thu của bách tính trong huyện, nhà nhà còn chuẩn bị mổ heo thịt dê, chuẩn bị rượu ngon món ngon, cũng có hương hỏa ngọn nến, tất cả những vật này cũng tốn một khoản chi tiêu không nhỏ.
Dù lễ hội vô cùng náo nhiệt, tràng diện cũng khiến người phải sợ hãi thán phục, nhưng đối với rất nhiều bách tính nhà nghèo thì đây chính là gánh nặng cực lớn, thường thường đều giết một con lợn, mấy nhà chia nhau để tế thần.
Chỉ có gia đình phú quý mới có thể xa xỉ.
"Đúng là rất náo nhiệt."
Đỗ Hằng đứng chắp tay, nhìn đám người đông nghìn nghịt, nhìn dòng sông chuyển động, trong ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, dù hắn ta đứng lẫn trong đám người, nhưng tự nhận bản thân đã không phải người thường.
Dáng vẻ này có vài phần gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
"Nghe nói những quan văn trong trong triều kia đã nhiều lần thượng tấu, đều cho rằng trong cảnh nội, Đại Chu các phương đều cử hành tế thần, mỗi lần tế thần đều hao tốn của, hao tốn công người."
Đỗ Hằng vừa cười vừa nói: "Kỳ thật chuyện này cũng không sai, bách tính nhà mình đều không tốt, vì tế thần mà tốn bao nhiêu tiền tài, nhà nhà phải đập nồi bán sắt mới có vốn liếng để tế thần, đây cũng không phải một chuyện tốt."
Sau lưng hắn, một Thượng nhân đã tu thành Âm thần thấp giọng cười nói: "Bây giờ công tử có đạo hạnh cao thâm, ngày sau có hi vọng tu thành Dương thần, bản lĩnh càng cao hơn thần chỉ, ngày sau trong mười hai huyện, các loại thần chỉ đều sẽ bị lật đổ, lập tượng thần của công tử, tụ tập hương hỏa, nghe nói cũng có thể nhờ vào đó để tu hành."
Đỗ Hằng hơi lắc đầu, nói ra: "Tuy nói trong trần thế rất hiếm thấy thiên thần hiển linh, nhưng tu sĩ chúng ta đã tu hành đến hoàn cảnh Thượng nhân, cũng không phải là đám người tu hành dưới tầng ba kia, phải biết rằng trên chín tầng trời thực sự có thần linh. . . Nếu lật đổ thần miếu của bọn hắn, khó tránh khỏi sẽ khiến chư thần nổi giận, gây bất lợi cho ta."
Dừng một chút, hắn ta dường như lại nhớ tới cái gì, lại vừa cười vừa nói: "Chỉ là đợi sau khi ta tu thành Dương thần, chính là thần linh ở tại thế, cho dù đối mặt với chư thần trên trời, cũng có thể không sợ, đợi đến lúc đó, bách tính trong mười hai huyện chúng ta, tất cả đều tôn ta òa thần, kỳ thật cũng có thể."
Sau lưng hắn, ba Thượng nhân cũng mỉm cười gật đầu.
——
Bên ngoài Huyện Cảnh Tú.
Một cỗ xe ngựa song kéo đi dọc theo quan đạo, chầm chậm mà tới.
Hai con ngựa này đều là tinh quái, cả hai đều vô cùng thần tuấn, ngang nhiên khí thái.
Con ngựa nâu kia vốn hơi kém một bậc, nhưng sau khi trở thành tinh quái cũng dần dần trở nên có khí thái hơn, dần dần tương đương cùng bạch mã.
Mà bạch mã vốn là tuấn mã bảo câu nhất đẳng, sau khi thành tinh lại càng thêm bất phàm.
Xe kéo song ngựa vô cùng vững vàng.
Bây giờ khoảng cách tới Huyện Cảnh Tú chỉ còn hai, ba dặm đường, nhưng sự náo nhiệt ở Huyện Cảnh Tú, tiếng ầm ĩ đã mơ hồ truyền tới đây, đối với hạng người tu hành thì cũng hiện ra vô cùng rõ ràng.
"Oa. . ."
Tiểu tinh linh bay lên không trung, từ xa xa nhìn lại, thấy người đông nghìn nghịt, thấy vải đỏ kết hoa được treo khắp nơi thì sợ hãi than: "Đúng là náo nhiệt."
Tô Đình cười nói: "Đây là tự nhiên, cảnh nội Đại Chu, lẽ tế thần thế này, bách tính đều thành tâm."
Nói đến đây, hắn không khỏi nhớ tới kiếp trước, hắn đi khắp sơn hà tốt đẹp, thấy tập tục các nơi, nghiên cứu văn tự các đời, biết được không ít chuyện xưa, cũng hiểu biết phong tục các nơi.
Văn hóa truyền thừa năm ngàn năm, bách tính luôn tin tưởng vào thần tiên, các nơi đều tổ chức lễ tế thần, rất hao tổn của cải, dù ở thời đại kiếp trước của hắn thần tiên quỷ quái đều bị trách là phong kiến mê tín, nhưng tập tục các nơi vẫn tồn tại, mỗi khi gặp tế thần, đều là lễ hội to lớn.
Huyện Cảnh Tú bây giờ, đối với Tô Đình chi tương đương với thời kỳ cổ đại mà hắn nghiên cứu ở kiếp trước.
Xe ngựa dần dần tới gần, tiến vào Huyện Cảnh Tú.
Tiếng huyên náo càng rõ ràng.
Bên trong tiếng chiêng tiếng trống rung động.
Lại có vô số tiếng người ầm ĩ.
Có người ca hát, có người khiêu vũ, có người biểu diễn tiết mục đập nát tảng đá lớn trên ngực, cũng có người diễn xiếc khỉ, còn có người diễn kịch kịch.
Còn có một nhóm người khác mới vừa đón tượng thần từ bên trong miếu ra.
Mà ở bên ngoài đám người, ở hai bên đường còn có không ít người bán hàng rong, bày biện các loại sự vật, ăn uống, chơi đùa, cái gì cần có đều có.
"Nơi này hình như còn muốn náo nhiệt hơn cả kinh thành."
"Chuyện này không tiện so sánh." Tô Đình hơi lắc đầu, nói ra: "Kinh thành lúc nào cũng náo nhiệt như vậy, mà nơi này đã sớm chuẩn bị mấy tháng, cho tới hôm nay là sinh nhật thần sông, mới có mấy ngày náo nhiệt."
"Ồ. . ." Tiểu tinh linh nói ra: "Vậy về sau chúng ta cứ đi tới những nơi có lễ hội thể này để chơi được không? "
"Được cái rắm." Tô Đình nói: "Chúng ta đến giết người, không phải đến vui đùa, ngươi tranh thủ thời gian bay lên trời, nhìn kỹ một chút, xem tên hỗn trướng Đỗ Hằng kia đứng ở đâu? Nơi này có quá nhiều người, khí tức quá tạp, mà tượng thần bày ở chỗ này, người người lễ bái, sinh ra hương hỏa nguyện lực, Âm thần của ta không tiện hiện ra bên ngoài, cũng không tiện thả ra cảm giác."
Tiểu tinh linh ồ một tiếng, nhìn về phía những nơi náo nhiệt giữa sân thêm vài lần.
"Chờ một lúc lại nhìn."
Tô Đình thúc giục nói: "Ngươi phải nhìn kỹ một chút, xem tên khốn kia có vì không có việc gì mà ở chỗ này làm mưa làm gió, giết người phóng hỏa không? Trước khi lão quốc sư kia đi cũng đã nói rồi đấy, nếu Đỗ Hằng tái phạm, đều sẽ ghi vào món nợ của ta."
Sau khi nói xong, trong lòng Tô Đình cũng có phần ngưng trọng.
Đỗ Hằng làm chuyện ác, là món nợ tội nghiệt, món nợ cùng cái phù bút nhỏ kia là không thể so được.
"Nhanh lên một chút đi."
Tô Đình nhảy xuống xe ngựa, chỉ lên trên trời một cái.
Tiểu tinh linh lưu luyến không rời, bay lên trời, rồi nhìn xuống dưới, chợt phát hiện so với đứng trong đám người thì bay lên trên cao còn dễ nhìn hơn, thế là lại nhìn về phía những nơi náo nhiệt kia thêm mấy lần, sau một lúc lâu, phát hiện sắc mặt của Tô Đình trên đất đã đen lại, mới vội vàng cẩn thận tìm kiếm.
Đám người Đỗ Hằng là người ngoại lai, không giống người địa phương, hơn nữa mấy người bọn hắn có khí thái bất phàm, quần áo đồ trang sức đều không tầm thường, giống như hạc giữa bầy gà, cũng không khó phân biệt.
Tiểu tinh linh nhìn lướt qua, sợ bị Đỗ Hằng phát giác, vội vàng chậm lại.
"Thế nào? Đá tìm được chưa? "
"Tìm được rồi! Hắn ta ở phía đông nam."
"Hắn ta đang làm gì? "
"Hắn ta ở trên lầu hai tửu lâu, giống như bao hết một tầng lầu, đang uống rượu xem kịch."
"Tên khốn này đúng là biết hưởng thụ, ta một đường chạy đến, màn trời chiếu đất, thật không công bằng."
"Làm sao bây giờ? Chúng ta đi đánh lén hắn ta? "
"Đánh lén cái rắm ấy!"
Tô Đình liếc mắt, nói: "Hắn ta cũng không phải ẩn nấp trong đám người, bao hết một tầng lầu, cả phòng trống trơn như thế, làm sao mà đánh lén được? Chẳng lẽ muốn ta đẩy đám khách uống rượu bất mãn kia đi lên?"
Hai mắt tiểu tinh linh sáng lên, nói: "Đó là phương pháp tốt."
Tô Đình ha ha hai tiếng, nói: "Đến lúc đó bắt đầu đấu pháp, liên lụy đến kẻ vô tội, quốc sư ngốc kia lại từ Thủ Chính Đạo môn trở về, không phải sẽ chặt ta ra à. Mà lại. . ."
Hắn chỉ chỉ một khối lớn bịt vải đen sau lưng mình, nói: "Cõng theo tấm tinh thiết này, ngươi bảo ta đánh lén thế nào? 'Bảo ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo ' này nếu là cục gạch lớn còn có thể nén đập, hiện tại chỉ có thể gõ cửa."
Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Vậy làm sao bây giờ? Bọn hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, ưu thế này không cần dùng à?"
Tô Đình cười nói: "Vốn không trông cậy vào ưu thế ngoài sáng trong tối này, lần trước ta ở trong thịnh hội, hơi dùng chút thủ đoạn, bản lĩnh còn không được thế nhân tán thành! Lần này ngươi phải nhìn, Tô mỗ nhân nhất định sẽ dùng bản lĩnh thật sự, đánh tên vương bát đản này thành chó ngốc!"
Sau khi nói xong, hắn đi về phía đông nam, hô: "Chúng ta đi tìm tên Đỗ Hằng kia uống rượu, nhìn ta hâm rượu nện Đỗ Hằng!"
Đi nửa ngày, Tô Đình chợt phát hiện tiểu tinh linh không cùng đến, vội quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy tiểu tinh linh cưỡi ngựa xe, mang theo năm con tiểu quái, đi qua một phương hướng giữa đám người khác để xem náo nhiệt đi.
"Ngươi đi trước cùng hắn ta uống rượu đi, chúng ta ở chỗ này xem kịch, chờ một lúc đánh nhau, chúng ta còn có thể ẩn trong đám người, sẽ không bị ngươi liên lụy đến." Tiểu tinh linh từ xa hô lớn.
". . ."
Trong lòng Tô Đình có một vạn thớt ngựa cao to lao nhanh.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, lỡ may đến lúc đấu pháp, tiểu tinh linh trốn không kịp, mà lần tranh đấu này một mình hắn ra tay là đủ.
Hắn mới nghĩ như vậy, đã thấy trước mặt có một bóng người, cao hơn người bên ngoài một đoạn, gioogns như tháp sắt.
Đám người xung quanh vội thối lui, hình như có e ngại.
"Đại Ngưu đạo nhân, công tử nhà ta cho mời."
Đây là một Thượng nhân bên người Đỗ Hằng.
Tô Đình cười nói: "Đỗ Hằng quả nhiên đã nhìn thấy ta."
Sau khi nói xong, hắn nhìn về phía lầu hai tửu lâu bên kia, nhìn thấy Đỗ Hằng đang nhìn tới nơi này.
Dừng một chút, Tô Đình tay giơ lên, bốn ngón tay chợt thu về, chỉ lưu ngón giữa, duỗi ra bên ngoài.
"Gia gia ngươi mới là Đại Ngưu đạo nhân!"