Trong lao ngục, âm u ẩm ướt.
Một đêm chớp mắt đã qua.
Tô Đình ngồi khoanh chân, chưa từng nhúc nhích mảy may.
Nhưng hắn cũng không có triêu chứng tứ chi cứng ngắc, huyết khí không thông.
Dù đêm qua đánh tan một tia Chân khí, tiêu hao một tia tâm huyết, cả đêm qua ở này trong lao ngục là nơi sát khí ngưng tụ nhưng khí sắc của hắn dường như càng tốt hơn hôm qua.
Hắn mở mắt ra, trong mắt loé ra hàn mang, lộ ra vẻ trầm ngâm, âm thầm suy nghĩ.
" Tô Đình ta hai đời làm người, hồn phách dung hợp, luận về sức mạnh tinh thần thì người thường không thể so với. Ngoài ra, ta lại từng chém giết một tia Âm Thần của thượng nhân, bồi bổ thần hồn. Mà ở trong đầu hắn còn có Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, ngưng thành một cái hồ lô, kết thành Trảm Tiên Phi Đao, có thể bảo vệ ta vạn tà bất xâm."
"Còn thân thể, ta tu hành tiên pháp lôi đình là chí dương chí cương, vô cùng mạnh mẽ, sau khi sát khí nhập thể thì toàn bộ đều bị luyện hóa, sau một đêm, đạo hạnh không giảm mà lại tăng."
Tốc độ tu hành của hắn khá là kinh người, dù tu hành không lâu nhưng đã luyện được ba sợi Chân khí.
Đêm qua tiêu hao một tia, nhưng vì ở trong lao ngục này, hắn mượn sát khí tu hành, vận dụng lôi pháp luyện hóa, dĩ nhiên lại tu thành ba sợi Chân khí, cùng với lúc trước kết hợp lại đã có đủ năm đạo.
"Nghe đồn khi ngưng tụ thành mười ba sợi Chân khí, coi như là đỉnh phong ở cảnh giới này, mà ta mới ngưng tụ ra năm sợi Chân khí, đã đi được non nửa đường."
Tô Đình nghĩ tới đây, bỗng nhiên có chút tiếc nuối, thầm nói: "Lao ngục đối với người tu đạo mà nói chính là cấm địa tổn hại đạo hạnh, nhưng đối với ta là người được lôi pháp truyền thừa thì nơi này là một toà linh vận. Chỉ là, sát khí trong lao ngục này chính là khí âm tà sau nhiều năm giam cầm phạm nhân tích lũy xuống, đã bị ta luyện hóa hết sạch, sau này không biết cần bao lâu mới có thể khôi phục."
Sát khí trong lao ngục đều đã bị luyện hóa hết không còn, không còn có lợi cho tu hành nữa, Tô Đình không khỏi có chút thất vọng, chỉ là cũng không quá tiếc hận.
Dù sao trong nhà hắn còn có tỷ tỷ, cũng không thể cứ ở trong lao ngục, không ngừng tiềm tu?
Nghĩ như vậy, Tô Đình lập tức đứng dậy, hoạt động gân cốt một lúc.
Kỳ thực hắn có Chân khí trong người, khí huyết thông thuận, đương nhiên sẽ không tích tụ, nhưng sau khi ngồi lâu một chỗ, tình cờ động đậy một chút cũng không phải chuyện xấu.
"Đêm qua ta tiêu hao tâm huyết, lại đang ở nơi âm u ẩm ướt đầy sát khí này, đổi lại là người thường thì thân thể vốn nên suy yếu, thậm chí bệnh nặng một hồi, nhưng ta có Chân khí hộ thể, ngược lại vẫn tỉnh táo khỏe mạnh như cũ."
Tô Đình hoạt động một phen, gõ gõ cửa lao, hơi nhắm mắt, thầm tính toán: "Theo đạo lý thì sau khi chuyện này truyền ra ngoài, vị Phương đại nhân kia cũng phải đến thả ta."
Mới nghĩ đến đây, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi tới.
Phương Khánh bước nhanh tới, mặt lộ vẻ kính nể, khom người nói: "Tô tiên sinh đợi lâu."
"Không lâu, không lâu."
Trên mặt Tô Đình lộ ra nụ cười xán lạn.
...
"Chuyện ngọc bội mất trộm này đã thẩm tra, hoàn toàn không có can hệ gì cùng Tô tiên sinh." Phương Khánh dừng lại một chút, cường điệu nói: "Chứng cứ xác thực , dựa theo luật pháp, cũng không nên tiếp tục nhốt tiên sinh."
"Như vậy rất tốt, dù sao vẫn phải chứng minh được sự trong sạch, mới có thể ra khỏi nhà lao này." Tô Đình cười mà không phải cười, nói: "Nếu không rõ ràng lại phá quy củ thì làm sao cho phải?"
"Tiên sinh nói rất có lý." Phương Khánh nói một câu như vậy, rồi lại có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuôi cùng vẫn nghĩ thông suốt chuyện gì, buông tiếng thở dài, nói: "Việc đêm qua có quan hệ cùng tiên sinh sao?"
"Việc đêm qua?" Tô Đình khẽ mỉm cười, nói: "Đêm qua Tô mỗ ở trong phòng giam này, ở một đêm, bên trong nhà tù âm u ẩm ướt, làm ta cảm thấy nhức eo đau lưng, còn chuyện bên ngoài thì có có quan hệ gì cùng ta đâu? Hơn nữa, ta ở đây, chuyện bên ngoại cũng không có người nào báo cho, sao ta có thể biết được? Đại nhân nói lời này, thật sự là khiến người không hiểu gì."
Phương Khánh liếc mắt nhìn, chỉ thấy thiếu niên có vẻ như non nớt này lại càng có vẻ sâu không lường được, chỉ thấp giọng than thở: "Đêm qua bộ khoái Triệu Ốc đã giết nhầm công tử nhà họ Vương."
"Ồ?" Tô Đình hờ hững, không có vẻ kinh ngạc gì, hiển nhiên là đã sớm biết, hắn chẳng muốn che giấu, chỉ ung dung nói: "Thiện ác có báo, đây là chuyện đương nhiên."
Phương Khánh vốn đang tập trung cao độ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nối gì, chỉ là nghĩ tới Tô Đình đang ở tronglao ngục, lại có thể khiến hai người ở bên ngoài tự giết lẫn nhau, quả nhiên là khiến người cảm thấy sợ hãi không gì sánh được.
"Đại nhân." Tô Đình bỗng nhiên mở miệng.
"Tiên sinh mời nói." Phương Khánh không dám thất lễ.
"Ta thấy trong lao ngục này âm u ẩm ướt, khí hậu không lành, địa thế không được, ở một đêm đã có chút không khỏe, nghĩ đến phạm nhân ở trong lao này, thường có chuyện ngoài ý muốn?" Tô Đình hỏi.
"Chuyện này..." Phương Khánh nghe vậy, càng cảm thấy ngơ ngác, càng không dám thất lễ, vội thấp giọng nói: "Trong địa lao vốn không phải nơi tốt lành, đúng là có thật nhiều phạm nhân ở trong lao lâu, thì sẽ hoặc là bị bệnh quấn người, hoặc là đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hay phát điê, dù cho là quản ngục trông coi, phần lớn cũng sẽ mắc bệnh phong thấp."
Dừng một chút, Phương Khánh than thở: "Nếu là tử tù cũng thôi, nhưng trong lao này cũng không phải chỉ nhốt tử tù, thường thường có một số người phát điên, thậm chí có người chết bất đắc kỳ từ, những chuyện này đều là tội lỗi của ta, truyền tới phía trên cũng thường bị trách cứ."
Nói tới đây, Phương Khánh lộ ra vẻ tự giễu, nói: "Bản quan vì chuyện này mà đã nhiều lần bị trách phạt, thậm chí bởi vậy mà bị người công kích, khó có thể thăng chức, thực sự là ảnh hưởng con đường làm quan."
Tô Đình nghe vậy cũng có mấy phần kinh ngạc.
Pháp luật kỷ cương ở Đại Chu đối với phạm nhân trong lao ngục dĩ nhiên cũng bắt đầu để ý, không thể ngược đãi, không thể để tự nhiên chết bất đắc kỳ tử, không thể phạm sai lầm... Ở trong mắt Tô Đình, như thế đã xem như là bắt đầu để ý tới an nguy của phạm nhân.
Xem ra Đại Chu dựng quốc nhiều năm đến nay, pháp luật kỷ cương cũng thực sự đã hoàn thiện không ít, cũng không phải còn là một triều đình phong kiến cổ đại có pháp chế không trọn vẹn.
Nghĩ như vậy, Tô Đình khẽ gật đầu, chợt vỗ vỗ vai Phương Khánh, nhẹ giọng nói: "Đêm qua ta đã thay ngài nghĩ cách, đánh tan tà khí bên trong lao ngục, lần này ngài đến, cũng không cảm thấy lạnh lẽo âm u nữa đúng không?"
"Lạnh lẽo âm u?" Phương Khánh nghe vậy thì ngẩn ra.
"Trong mấy năm nữa thì chuyện như vậy sẽ không xuất hiện." Tô Đình tiếp tục nói.
"Đa tạ tiên sinh." Phương Khánh nghe thế thì cực kỳ vui mừng, nếu thật sự là như thế, thì sau này hắn sẽ tránh được chuyện bị lên án khi đi lên phía trên báo cáo, sau này con đường làm quan sẽ càng thông thuận.
"Không cần khách khí, đại nhân đối với ta như tân khách, lễ nghi chu toàn, chăm sóc chu đáo, Tô mỗ cũng không thể quên." Tô Đình vỗ vỗ vai của ông ta, nói rằng: "Việc này cứ như vậy thôi, sau này có chuyện gì khác còn phải làm phiền Phương đại nhân chăm nom."
"Chuyện của Tô tiên sinh, Phương mỗ nhất định sẽ tận tâm." Phương Khánh cúi người hành lễ.
"Vậy thì đa tạ." Tô Đình giơ tay, thuận tay lại vỗ vỗ, đối với loại thủ thế của trưởng bối làm với vãn bối này vẫn có chút lưu luyến, nên hắn lại vỗ hai lần.
Mà trong lúc chuyện trò, hai người đã đi tới cửa phòng nhà lao.
Mà vài tên ngục tốt ở phía trước đã ngây ngốc từ lâu ngốc.
Bọn họ đang nhìn thấy cái gì?
Bọn họ nhìn thấy Phương đại nhân của Lạc Việt quận đi cùng tiểu công tử Tô gia có diện mạo non nớt.
Nhưng vị Phương đại nhân đã qua tuổi bốn mươi, khí độ bất phàm, từ trước đến nay luôn nghiêm túc chính trực, thế mà trên mặt lại nở nụ cười làm lành, thân thể hơi cúi thấp, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Mà thiếu niên kia nhìn tuổi tác dường như chưa đến mười sáu lại ý cười doanh doanh, nói nói cười cười, thường thường đưa tay vỗ vỗ vai của Phương đại nhân, giống như trưởng bối khen hậu bối vậy.
Chuyện này không khỏi quá khó tin!
Thân phận của hai người, độ tuổi của hai người, bối phận của hai người dường như đang đảo ngược.
"Thủ lĩnh, chúng ta hoa mắt à?"
"Không, nhất định là uống nhiều rồi."