Trong Ty Thiên Giám.
Trải qua mấy ngày luyện hóa, mười vạn cân tinh thiết đã bị Tô Đình luyện thành một khối pháp ấn, hung uy tuyệt luân, so với cục gạch lúc trước thì lợi hại hơn rất nhiều.
Đồng thời, khối pháp ấn này có thể thay đổi thể tích lớn nhỏ.
Khi lớn thì như một căn phòng, nặng như núi, cứng rắn hơn cả thép.
Đến lúc nhỏ lại thì nhẹ như lông hồng, tựa như. . . Cánh cửa.
"Phong cách này không đúng rồi."
Sắc mặt Tô Đình hơi đen, nhưng với đạo hạnh hiện tại của hắn, tối đa cũng chỉ có thể luyện chế đến mức này, chỉ có thể đợi đạo hạnh của hắn tăng lên rồi dần dần luyện hóa, mới có thể càng ngày càng nhỏ , tùy tâm tùy ý.
Tuy nói bây giờ cõng lên người cũng không nặng nề gì.
Nhưng vác một khối tinh thiết lớn như thế ở sau lưng, không khỏi quá nổi bật.
Lúc đầu Tô mỗ hắn vốn muốn luyện mười vạn cân tinh thiết này thành một khối pháp ấn có thể cầm trong tay, đến lúc ném ra thì đón gió lớn lên như núi ép xuống. . . Đương nhiên, ngẫu nhiên lấy ra từ phía sau lưng gõ hai lần cũng được.
Nhưng hôm nay một khối pháp ấn này có vẻ lớn hơn so với trong suy nghĩ lúc đầu của hắn mấy phần, hoặc là mấy chục lần. . .
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải vì tinh thiết này có chất lượng quá tốt, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng xấu hổ này.
"Quốc sư không phải cố ý lừa ta chứ? "
Tô Đình thầm nghĩ: "Ta muốn tinh thiết trải qua bách luyện, ông ta lại cho ta tinh thiết trải qua ba năm trăm lần luyện. . . Ông ta không giống như người phục vụ chu đáo như thế, theo ta thấy nếu không phải đám người trên triều đình kia hạ nghiêm lệnh cho công tượng, như vậy thì chính là quốc sư tự mình hạ lệnh, thật sự là quá độc ác."
Trong lòng của hắn vô cùng tức giận, nhưng cũng biết bản thân không thể luyện pháp ấn này nhỏ hơn nữa nên cũng liền ngừng cố gắng, thu thập một phen, nhận tin tức mà Vân Tích đạo nhân đưa tới.
Đây là tin tức liên quan tới tung tích hiện nay của hai vị Thượng nhân có đạo hạnh tầng năm.
——
Đỗ Hằng, sinh ra ở phía đông Đại Chu, gia cảnh bình thường, cũng không nghèo khó, cũng không phải phú hộ, thuở nhỏ đọc sách, từng muốn tham gia khoa khảo để tiến vào triều đình.
Nhưng hắn ngẫu nhiên đạt được phương pháp tu hành, cũng bởi vì học chữ, dần dần phân tích ý nghĩa trong đó, từ đó bắt đầu đặt chân vào con đường tu hành.
Người này có thiên phú rất cao, thời gian ngắn ngủi đã tu thành đạo hạnh tầng hai, tự nhận là có bản lĩnh cao, cho nên ức hiếp khắp nơi, thu nhận cự tài, âm thầm dùng pháp thuật giết người, đoạt kỳ tài giàu, tổng cộng 172 người, đều là thương nhân phú hộ, cũng đều không oán không cừu.
Sau đó, bằng vào tiền tài cùng bản lĩnh, hắn ép mua thiếu nữ có mỹ mạo nhà nghèo, nhờ vào đó cấu kết cùng quan phỉ, hắc bạch hai đạo đều có lui tới, ở trong mười hai huyện này có thể một tay che trời, được người khác xưng là Đỗ Hằng công tử.
Sau khi hắn tu tới Thượng nhân cảnh, tầm mắt cũng rộng hơn, bắt đầu lui tới với người tu đạo các phương, biết được Ty Thiên Giám nên mới từ từ thu liễm.
Ty Thiên Giám thẩm tra việc này, hạ lệnh đặc lệnh tru diệt, cũng bắt đầu xử lý nạn quan phỉ cấu kết trong mười hai huyện.
——
"Kẻ này ác độc như vậy "
Tô Đình sờ sờ mặt, thầm nghĩ: "Vốn cho rằng Tô mỗ đã đủ tâm ngoan thủ lạt, ở Lạc Việt Quận đầu tiên là tạo quan hệ với Phương Khánh, ở Khảm Lăng huyện cũng phong sinh thủy khởi, không nghĩ tới vị Đỗ Hằng công tử này còn mạnh hơn cả ta. . . So với ta cũng tâm ngoan thủ lạt hơn, ăn sạch cả hai đạo hắc bạch, một tay che trời, trong mười hai huyện lại do hắn làm bá chủ, quả thực là có khí thế kiêu hùng, khó trách hắn có thể thu phục rất nhiều thủ hạ trong thịnh hội như thế! "
Sau một phen cảm khái, Tô Đình thở dài, nói: "Đáng tiếc, Tô mỗ xuất thủ, mặc kệ ngươi có lòng dạ thâm trầm, bản lĩnh cao thâm, biết bày mưu nghĩ kế, lợi hại vô tận, cuối cùng cũng khó thoát cái chết."
Nghĩ như vậy, hắn lại nhìn xuống phía dưới.
Kẻ phía dưới này là một người khác bị Ty Thiên Giám xếp vào phạm nhân bị tử hình.
Người này Tô Đình cũng nhận ra, chỉ là có chút quá ngoài ý muốn.
Đúng là một tên hòa thượng!
Đông Phồn tăng nhân nhìn như mặt mày hiền lành!
Ở trong ấn tượng của Tô Đình, người của Đạo gia tùy tính mà làm, tâm cầu tu hành, có lẽ có chính khí lương thiện, nhưng cũng có một số kẻ sinh lòng nghĩ khác, cho nên mới lạc lối.
Nhưng phật môn giáo nghĩa là dùng đạo hướng thiện, độ hóa chúng sinh làm chủ, cho nên phần lớn người đều có mặt mũi hiền lành, Đông Phồn tăng nhân kia tuy nói là tán tu không môn không phái, nhưng công pháp tu hành có nhiều giáo nghĩa, cho nên tán học tăng chúng ở cảnh nội Đại Chu, cho dù là khổ hạnh tăng độc lai độc vãng, cũng ít khi gặp ác tăng.
Về phần Đông Phồn tăng nhân, kỳ thật tướng mạo thanh tú, nhìn cũng có phần thuận mắt, nhưng không ngờ gia hỏa này lại là giả nhân giả nghĩa.
Nhưng trong ghi chép của Ty Thiên Giám, cũng chưa nói tới người này giả nhân giả nghĩa.
Ty Thiên Giám gọi hắn là: Quỷ Tăng!
——
Trong lần thịnh hội này, Đông Phồn tăng nhân giỏi về khống chế tinh quái yêu vật, dựa vào vài đầu yêu vật, cũng thành một phương thế lực không thể coi thường.
Mà sau đó Ty Thiên Giám xếp hạng, Đông Phồn tăng nhân cũng lọt vào top mười người đứng đầu.
Nhưng trong ghi chép trên đây, bản lĩnh của Đông Phồn tăng nhân không chỉ gianr là khống chế tinh quái yêu vật, mà còn có thể khống chế âm linh quỷ vật.
Người chết thì về nhập địa phủ, dựa vào công tội khi còn sống rồi đi qua Lục Đạo Luân Hồi.
Nhưng Đông Phồn tăng nhân khống chế âm linh quỷ vật, đã là làm trái thiên cơ.
Trên ghi chép, Đông Phồn tăng nhân vốn ở trong chùa miếu thuộc một ngọn núi, tăng nhân ở đó đều không có pháp lực, cũng không có công pháp, đều là phàm nhân xuất gia, tị thế quy y, chỉ niệm Phật tụng kinh mà thôi.
Hai hơn mười năm trước, Đông Phồn tăng nhân còn nhỏ tuổi, trong khi đi hoá duyên đã ngẫu nhiên đạt được Xá Lợi của tăng nhân, từ đó lấy được Phật pháp, cũng có thành tựu tu hành.
Sau đó, hắn dùng Phật pháp hàng phục yêu vật, cũng độ hóa âm linh quỷ vật, lúc đầu thanh danh rất tốt, cũng thu phục tinh quái yêu vật trong trăm dặm xung quanh, độ hóa âm linh quỷ vật, giúp trong phạm vi trăm dặm này gió êm sóng lặng.
Nhưng chính là bởi vì gió êm sóng lặng, ít có người tới tiêu tai giải ách, tâm hắn không an, nên lệnh cho quỷ quái làm hại bát phương.
Quỷ vật gây họa cho bát phương, thường có người chết đột tử tử, thẳng đến khi tín đồ đi cầu, Đông Phồn tăng nhân mới là xuất thủ, hàng phục ác quỷ. . . Nhưng mà hàng phục một phương, lại thả ra quỷ quái, họa loạn phương khác.
Cứ thế mãi, thanh danh của Đông Phồn tăng nhân dần dần cao, hương hỏa ở chùa miếu lại cường thịnh, mà hắn dựa vào quỷ quái hại người, người bị hại lại hóa thành quỷ vật, thu ở bên người, dùng để thúc đẩy.
——
"Gia hỏa này còn ngoan độc hơn cả Đỗ Hằng."
Sắc mặt Tô Đình càng thêm khó coi, có chút kinh hãi.
Đỗ Hằng tuy nói là ỷ vào bản lĩnh, trở thành chủ nhân mười hai huyện, một tay che trời, biến thành vô pháp vô thiên, cũng thường làm ác, nhưng cũng không đến mức hại người không lý do.
Còn Đông Phồn tăng nhân lại để quỷ vật hại người, rồi tự mình đi hàng phục quỷ vật, đi ngang qua sân khấu, lừa gạt vô số tín đồ, cũng biến người làm quỷ vật, đúng là càng thêm ghê tởm.
Nhưng nghĩ lại thì kỳ thật hai người này đều giống nhau, không quan hệ đến xuất thân của bọn hắn, chỉ là tự giác bản lĩnh cao hơn người, nên không giữ được bản tính.
Bọn hắn đột nhiên có được bản lĩnh, áp đảo thế nhân, tự cho là thành tựu Tiên Phật, coi thế nhân làm kiến hôi, không có câu thúc, tùy tính mà làm, thậm chí cũng không biết phân biệt thiện ác.
Chính như người thường giẫm chết con kiến, cũng sẽ không tự giác làm ác.
Khi Tô Đình mới bắt đầu tu hành, Tùng lão thường xuyên căn dặn, không thể đánh mất bản tính.
Dù mỗi khi Tô Đình tu hành có thành tựu đều vô cùng đắc ý, nhưng cũng chưa từng chân chính quên mất lời căn dặn của Tùng lão, coi nhẹ thiện ác trong lòng.
Mà hai vị này, hiển nhiên đã bước ra một bước kia, không phân biệt thiện ác, cho nên làm việc lêkhó tránh khỏi cùng hung cực ác.
Có lẽ bây giờ Ty Thiên Giám tồn tại khiến bọn hắn có chỗ thu liễm, nhưng hành động trước kia, tâm tính trước kia, đã không thể trừ tận gốc, chỉ là thu liễm, mà không thể thay đổi.