Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 25: Sát niệm




     Tô gia.

Trong phòng đã tắt đèn.

Chỉ là bên trong vẫn còn có động tĩnh, dường như chủ nhân bên trong còn chưa nghỉ ngơi.

"Tô Đình bị bắt, nàng chỉ là nữ lưu, lại đang ốm yếu, bôn ba gần nửa ngày mà vẫn không thể tìm được cách để cứu Tô Đình, tối nay làm sao ngủ được?"

Vương công tử cười nói: "Nhưng như thế cũng tốt, tối nay ta làm bằng hữu vì muốn tốt cho Tô Đình, nên đến để an ủi một phen. Nếu nàng thức thời, tìm tới chỗ ta nương nhờ, có lẽ ta còn có thể để nàng đi gặp Tô Đình một lần cuối."

Hắn thu quạt giấy lại, trong tiếng cười là vẻ vô cùng vui sướng.

Hai tên sai vặt đi phía sau chỉ có thể phụ họa cười làm lành, không dám nhiều lời.

Một đường đi tới, chờ đến khi dừng lại thì đã ở ngoài tường viện nhà họ Tô.

"Hai người các ngươi đứng đây, ta đi vào thăm tỷ tỷ của bạn tốt."

Vương công tử nở nụ cười, sau đó phất tay ra hiệu cho hai tên sau vặt lui ra.

Hai gã sai vặt nhìn nhau, chỉ có thể lùi tới ngoài cửa viện Tô gia đứng gác.

Vương công tử chưa từng tập võ, nhưng tường viện không cao, hắn ta có thể dễ dàng bò qua.

Đùng một tiếng.

Hắn ta lảo đảo rơi xuống đất, vỗ vỗ quần áo, trên mặt lộ ra ý cười.

Nhưng đúng lúc này, khi hắn ta đang muốn đi về phía trước, lại phát hiện ánh trăng đột nhiên tối sầm.

Ánh trăng hôm nay hệt như ngân sa, có thể nhìn mọi vật rõ ràng, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng âm u.

Vương công tử hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên tường viện có một người đang đứng, dáng người khôi ngô cường tráng, giống như tháp sắt gò núi vậy.

Ở dưới ánh trăng, không thấy rõ diện mạo người này, nhưng dường như được dát lên một tầng ánh bạc.

Trong nháy mắt, dường như thời gian cũng ngưng trệ.

"Ngươi. . . Là ai?"

Vương công tử kinh sợ thối lui một bước.

Oanh một tiếng!

Người kia nhảy một cái, mang theo kình phong rơi xuống trước mặt Vương công tử.

Đến tận lúc này, Vương công tử mới ngơ ngác thấy rõ, người trước mắt này cũng không phải là thân thể máu thịt, toàn thân do đất đá ngưng tụ thành.

"Ngươi. . ."

Thấy rõ dáng vẻ như yêu quái này, Vương công tử như bị sét đánh, trong đầu đột nhiên trống không.

Sau một khắc, hắn mới giật mình tỉnh lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Vương công tử trợn mắt há mồm, không ngừng lùi lại, run rẩy không ngớt.

Chỉ vừa đối mặt mà hắn đã mất phong độ, cả người hoảng hốt lùi về sau té ngã.

"Nhỏ giọng một chút." Trong miệng lực sĩ kia đột nhiên truyền tới một giọng nói nặng nề, chợt cất bước, theo một tiếng vang trầm thấp, đi tới trước mặt Vương công tử.

Không đợi Vương công tử sợ hãi xin tha, lực sĩ đưa tay che lại, nắm chặt lấy cằm Vương công tử, chợt nhẹ nhàng sờ một cái, tiếng gãy răng rắc vang lên.

Vương công tử đang muốn kêu lên thảm thiết, chỉ thấy lực sĩ lại dùng tay kéo đầu lưỡi của hắn, nhất thời làm đầu lưỡi đau xót, mở miệng nhưng không thể nói gì.

"Ai?" Trong phòng truyền tới giọng nói thanh thúy của một cô nương, lại tràn ngập cảnh giác.

Lực sĩ không chần chờ, nhấc Vương công tử lên, phóng qua tường viện.

Sau một chốc, cửa phòng mở ra, một cô nương lặng lẽ đi ra nhìn bốn phía chung quanh.

Cô nương này vóc người cao gầy, ngũ quan thanh lệ, có dung mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ là trên mặt vẫn còn nước mắt, dưới ánh trăng lộ ra vẻ vô cùng đáng thương.

Nàng cầm chặt kéo trong tay, đưa mặt nhìn khắp trong viện, thấy trong viện không có người mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là nhớ tới Tô Đình, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng lại tràn ngập sầu lo.

"Tiểu Đình."

. ..

"Để tiểu tử ngươi đừng mở miệng, dọa tới tỷ ta."

Lực sĩ cười nhạt tiếng, đưa tay vặn một cái, lập tức bẻ gãy một cánh tay của Vương công tử.

Vương công tử há miệng, âm thanh ú ớ không rõ, con mắt trở nên trắng dã, đã sắp bất tỉnh đi.

Nhưng Tô Đình cũng không hài lòng, lập tức nhẹ điểm vào bụng Vương công tử khiến hắn ta đau đến mật đắng cũng muốn nôn ra, làm hắn ta tỉnh táo một ít.

"Ạch a. . ." Vương công tử co giật tay chân, khóc ròng ròng, không còn vẻ phong độ của ngày xưa nữa, chỉ là thảm trạng thê lương.

"Biết ta là ai sao?" Giọng nói của lực sĩ có vẻ vô cùng nặng nề.

"A. . ." Vương công tử không ngừng lắc đầu.

"Trong số những người mà đời này gặp được, có khí độ tốt nhất, phong độ tốt nhất, tướng mạo đẹp trai nhất." Lực sĩ nhắc nhở.

"Ạch a?" Vương công tử nhìn lực sĩ do đất đá ngưng tụ thành, diện mạo mơ hồ thô ráp này, trong ánh mắt chỉ có thống khổ, ngoài ra chỉ còn vẻ mờ mịt không rõ.

"Tô mỗ mà ngươi cũng không nhận ra?" Trong giọng nói nặng nề của lực sĩ đã có mấy phần tức giận.

"Ế?" Trong mắt Vương công tử lập tức tràn ngập sợ hãi, và khó có thể tin.

Tô Đình?

Tiểu tử nghèo khó ngây thơ tới cực điểm, chưa từng trải sự đời kia?

Tiểu tử bị chính hắn ta đùa bỡn đưa vào lao ngục?

Làm sao lại là hắn?

Làm sao có thể là hắn?

"Sao không thể là ta?"

Tô Đình lặng lẽ nói: "Ngươi cho rằng ngươi có mưu trí cao minh, không biết Tô mỗ đã nhìn thấu tất cả từ lâu, cũng chỉ gặp dịp thì chơi cùng ngươi thôi."

Vương công tử ngoài cảm giác đau đớn thống khổ, còn có vẻ mờ mịt, không thể tin tưởng.

"Vương gia tiểu tử, ngươi cho rằng Tô mỗ ta kiến thức nông cạn, bởi vậy ngươi dùng mưu kế đều có vẻ cẩu thả như vậy, nhưng không biết dù cho ngươi có trí tuệ vô song, có thể so với tướng gia Cát Thượng Minh Thục Quốc từ 800 năm trước, lại có thể tính toán được Tô mỗ ta?"

"Mưu kế chó má gì?"

"Mưu tính chó má gì?"

Lực sĩ nhấc cổ hắn ta lên, kéo đến gần.

Vương công tử chỉ cảm thấy một luồng khí tức đất đá đập vào mặt.

Tô Đình trầm giọng nói: "Ở trước mặt Tô mỗ, những âm mưu quỷ kế vụng về của ngươi, tất cả đều là chuyện cười. . . Mặc kệ ngươi tốn bao nhiêu tâm tư, cũng không chống cự nổi thần thông phép thuật của ta."

Dứt lời, Tô Đình chỉ cảm thấy tâm tình khoan khoái.

Đúng lúc này, hắn hiểu được cảm giác vui vẻ khi Vương công tử đi vào bên trong lao ngục diễu võ dương oai, quả thật khiến cho người ta say mê.

Mà Vương công tử bị từng chữ từng câu của hắn dọa sợ đến mức gần như tâm tình tan vỡ, lộ ra xin tha vẻ, chỉ là trong miệng hắn ta đầy máu tươi, nhìn có vẻ vô cùng khủng bố.

"Hiện tại xin tha không cảm thấy quá muộn sao?"

Tô Đình trầm giọng nói: "Nếu như ngươi chỉ muốn đoạt cửa hàng của ta, Tô mỗ cũng không để ý, đáng tiếc ngươi không chỉ có muốn hãm hại ta vào lao ngục, còn muốn ra tay với tỷ tỷ ta, ta không cho phép ngươi làm việc ác độc như vậy."

Vương công tử nghe vậy, đột ngột sinh ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt chợt chuyển, trở nên cực kỳ hung ác, giống như có tâm uy hiếp.

Rốt cuộc Vương gia cũng coi như có gia nghiệp không nhỏ, mà chỉ có một đứa con là hắn, nếu xảy ra chuyện gì, tỷ đệ Tô Đình tất nhiên không ngừng gặp phiền phức.

Đây chính là cách uy hiếp vô cùng nông cạn của hắn ta.

"Vương gia tiểu tử, xưa nay ngươi không biết, ngươi đang trêu chọc nhân vật nào."

Lực sĩ có khuôn mặt mơ hồ do đất đá ngưng tụ thành, không thấy rõ sắc mặt, ung dung nói rằng: "Bản thân ta đang ở trong lao ngục, hôm nay ngươi chết ở bên ngoài, có quan hệ gì cùng ta đâu? Huống chi, ta giết ngươi còn chưa đủ, còn phải dùng ngươi làm chút văn chương."

Vương công tử đang vô cùng căng thẳng, muốn kêu to lên.

Lực sĩ khẽ chọc ngón tay, lập tức đánh nát hàm răng của hắn ta, ngón tay thọc sâu vào tận cổ họng.

"Công tử bột ngu xuẩn!"

Tô Đình hừ một tiếng.

Đáng tiếc đạo hạnh của hắn còn nông một chút, chưa đủ đến tầng hai, khó có thể chân chính thi pháp, không thể động chú, bằng không, nhất định sẽ khiến ngươi nếm thử cái gì gọi là chết vô cùng thê thảm!

. ..

Ban đêm.

Triệu bộ khoái hừ hừ một khúc, tưởng tượng chuyện đã xảy ra trong Tô gia.

Nhớ tới cô nương Tô gia kia có khuôn mặt đẹp, trong lòng hắn ta cũng là hừng hực, đáng tiếc tiện nghi cho vị công tử Vương gia kia.

"Gần đủ rồi, chờ một lúc hai tên kia cũng sắp quay về."

Triệu Ốc âm thầm tính toán dưới thời gian, hai bộ khoái khác bị hắn ta kiếm cớ đẩy đi chỗ khác chắc cũng sắp tụ tập tới đây rồi, nhưng hắn ta cũng còn có thể viện cớ lần nữa.

Hắn đứng từ xa nhìn về phía Tô gia, lắc lắc đầu, vỗ vỗ quần áo rồi muốn xoay người rời đi.

Nhưng ngay khi hắn xoay người thì đột nhiên phía sau có một trận kình phong truyền đến.

Triệu Ốc thoáng thay đổi sắc mặt, võ nghệ của hắn ta cũng coi như không tệ, lúc này hắn ta rút đao, chém về phía sau một nhát.

Ánh đao lấp loé, dưới ánh trăng không khác gì một dòng suối trong suốt.

Một tiếng vang giòn!

Không có cảm giác chém vào huyết nhục.

Cũng không tiếng vang khi vũ khí va chạm.

Cảm giác giống như chém vào tảng đá.

Triệu bộ khoái không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một người không có diện mạo đang đứng, dường như do đất đá ngưng tụ thành.

Mà ở trước ngực người đá kia có một đường rãnh sâu hoắm, chính là nơi hắn ta vừa chém lưỡi đao qua.

"Đá. . . Người đá?"

Triệu Ốc thấy thấy lạnh cả người, "Tượng đá thành tinh? Yêu quái?"

Mà người đá kia lại đột nhiên đánh tới.

Triệu Ốc căn bản không dám chống lại, khi thấy rõ quái vật này, thì vô cùng kinh hãi, hắn ta lập tức quay đầu chạy trốn.

Nhưng tốc độ của người đá cực nhanh, đập tới một quyền khiến tiếng gió gào thét.

Triệu bộ khoái giơ đao ra chém tới phía sau, lại là một tiếng vang giòn, giống như chém trên tảng đá.

Hắn ta biết điều này có thể tạm thời ngăn cản người đá kia, nhưng nếu người đá không phải thân thể máu thịt thì làm sao giết chết được?

Triệu Ốc không chần chờ, vẫn quyết định chạy trốn.

Bỗng một tiếng động vang lên!

Phía sau lại bị kình phong bao phủ.

Triệu Ốc cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay chém mạnh xuống.

Một đao này chém xuống, đột nhiên lõm vào.

Đây là cảm giác chém vào huyết nhục.

"Cái gì?"

Triệu bộ khoái lập tức ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, lạp tức sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Chỉ thấy sau lưng hắn, cương đao lại chém vào cổ một nam tử, máu tươi chảy xuống thấm ướt quần áo.

Nam tử kia có sắc mặt dữ tợn, tử trạng thê thảm, tràn ngập vẻ không cam lòng, trợn tròn mắt nhìn mình, trong miệng vẫn hơi động.

"Vương. . . Vương công tử?"

Triệu Ốc há miệng, nuốt một ngụm nước bọt.

Khi nãy truy sát hắn rõ ràng là một người đá.

Làm sao chỉ đảo mắt một cái lại biến thành Vương công tử?

Hắn giết Vương công tử?

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Triệu Ốc trống không.

Hắn ta cũng không phải chưa từng giết người, nhưng chuyện hôm nay quá mức quỷ dị, mà người bị giết chết lại là công tử Vương gia, trong khoảng thời gian ngắn, hắn ta có chút kinh ngạc thất thần nên đã quên mất phải hủy thi diệt tích, quên mất phải tức khắc rời đi, đã quên tất cả mọi thứ.

Sau một lát, hắn mới tỉnh táo lại, tay chân luống cuống.

Nhưng đúng vào lúc này lại có tiếng bước chân truyền đến.

Trong lòng Triệu bộ khoái rùng mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trên đường phố ở phía trước, xuất hiện hai người mặc trang phục quan phủ nha dịch.

Hai người kia nhìn cảnh tượng máu tanh trước mắt thì vô cùng kinh ngạc, ngây ra như gà gỗ.

"Triệu. . . Triệu ca. . ."

"Ngươi giết công tử nhà họ Vương?"

"Không. . . Không phải ta. . . Không phải ta. . ."