Những người còn sót lại ở đây đều là Thượng nhân, mà người nào cũng bị thương.
Đỗ Hằng vốn chiếm uy thế, nhưng lúc trước bị Tô Đình đánh lén làm hắn ta trọng thương, bản lĩnh lúc toàn thịnh thì nay chỉ có thể phát huy ra ba, năm phần, nên cũng thành thế yếu, đành phải liên hợp lại cùng năm Thượng nhân thuộc phe hắn mới có thể miễn cưỡng chống đỡ khắp nơi.
Mà Đông Phồn tăng nhân có phật pháp cao thâm, lại có năm con yêu vật bên người nên hết sức lợi hại, nhưng cũng bởi vậy mà bị áp chế khắp nơi, tuy rằng lúc này thương thế của hắn không nặng, nhưng mấy con yêu vật giúp đỡ hắn, ngoài hai con Yêu Hùng ra thì mấy con còn lại đều đã bị đánh giết tại chỗ. Dù sao lệnh bài của Ty Thiên giám chỉ bảo vệ Đông Phồn tăng nhân chứ không thể bảo vệ những yêu loại vốn là con mồi.
Còn những phe khác cũng đều là Thượng nhân, ví dụ như vị đạo sĩ tuổi trẻ đánh lén Tô Đình kia, hoặc như mấy vị Thượng nhân tầng năm vây công Đỗ Hằng, cũng có mấy người liên hợp lại cùng nhân vật tầng bốn.
Nhưng có một vị khác, đạo hạnh cũng ở tầng bốn đỉnh phong, lại có thể chính diện tranh đấu cùng Đỗ Hằng, đủ thấy bản lĩnh đấu pháp của người này rất bất phàm.
Trận thế như vậy, so với hỗn chiến cuồn cuộn lúc trước thì đã có vẻ yếu bớt.
Dù sao phần lớn người đều đã bị loại bỏ ra ngoài.
Mà những người còn lại này, tuy rằng đạo hạnh đều cao thâm, nhưng cũng đều bị thương khắp người, tiêu hao rất nặng.
Đấu đến giờ đã cực kỳ trầm trọng.
Cũng may đây cũng không phải trận chiến sinh tử, còn có lệnh bài hộ thể.
"Đáng chết!"
Đỗ Hằng cắn răng.
Nếu không phải do Tô Đình, hắn ta còn có thể giữ lại mấy thủ đoạn, như vậy những người trước mắt này chỉ cần một mình hắn ta đã có thể quét ngang qua.
Đáng tiếc Tô Đình làm hắn ta bị thương nặng, những pháp môn vốn có thể miễn cưỡng triển khai, lúc này cũng không triển khai được.
Trước mắt tuy rằng chú thuật lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng một lần, đối mặt với rất nhiều cường địch như thế, hắn ta cũng không biết nên diệt kẻ nào trước.
Còn Đông Phồn tăng nhân lại ngồi khoanh chân, thầm niệm phật pháp, bên người có hai Yêu Hùng hộ vệ, dáng vẻ vẫn bình thản không gợn sóng, giống như vô bi vô hỉ.
Mà đạo sĩ tuổi trẻ lúc trước đập Tô Đình hai nhát cũng đã cất gạch từ lâu, trong tay cầm một thanh pháp kiếm, ánh mắt trầm ngưng.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, vốn là muốn đợi đến thời khắc cuối cùng sẽ một bước lên trời.
Nhưng sau khi Đại Ngưu đạo nhân xuất hiện, trong lòng hắn lại thấy vô cùng bất an.
Nếu không diệt Đại Ngưu đạo nhân, nhất định sẽ bị Đại Ngưu đạo nhân phát hiện trước, trái lại hắn sẽ không tránh được một ánh đao kia.
Dù lúc này đã không còn chiếm được ưu thế, nhưng đạo sĩ tuổi trẻ này vẫn không hối hận.
Ở trong lòng hắn, Đại Ngưu đạo nhân càng làm người bất an hơn so với Đỗ Hằng.
Cũng may đã diệt Đại Ngưu đạo nhân trước đi.
Lúc này tranh cướp vị trí người đứng đầu bằng bản lãnh của mình, không ai có thể mưu lợi!
——
Trên tầng mây.
Tiểu tinh linh nhìn về phía bạch xà, hỏi: "Lấy bản lãnh của ngươi, có thể ra tay đối phó với đám tàn huyết phía dưới kia không?"
Tiểu bạch xà lắc lắc đầu, ra hiệu không thể.
Nó là Cổ Xà từng chém giết trong pháp khí đi ra, tuy nói nó vô cùng hung hãn, có thể so với yêu vật, nhưng cũng chỉ có thể so với yêu vật tầng bốn. Mà những Thượng nhân ở phía dưới kia, không chỉ có rất nhiều người, cảnh giới cũng đều cao hơn nó một tầng.
Cái gọi là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, mấy kẻ tàn huyết này làm sao có thể dễ dàng bị thu được?
Nhưng sau khi nó đáp lại như vậy, lại nghĩ tới Tô Đình.
Tuy rằng đạo hạnh của Tô Đình cũng ở tầng bốn, nhưng bản lĩnh đấu pháp lại hết sức lợi hại, không thể dùng lẽ thường để tính được.
Nếu như Tô Đình đợi tới lúc này mới hiện thân, có thể thu hết tinh khí trong lệnh bài của những người trước mắt này hay không?
Chỉ đáng tiếc là Tô Đình quá mức nôn nóng, hấp tấp xuất hiện, cuối cùng bị người đập một viên gạch, hơn nữa còn chết lạnh rồi.
"Có lẽ còn phải chờ một chút."
Tiểu tinh linh thầm nói, trong lòng mơ hồ cũng hiểu rõ một ít.
——
Trong Ty Thiên giám.
Dư Nhạc đạo nhân nhìn tàn cục, nhớ tới tình cảnh lúc trước, càng nghĩ càng thấy quái lạ.
Nhân vật như Tô sư thúc tổ, đường đường là trưởng lão Nguyên Phong sơn, đường đường là Chân nhân Dương Thần, dù cho có tự phong ấn tu vi, nhưng không thể bị đánh lén.
So sánh với những người trong bức tranh kia, hắn không có tham dự trận hỗn chiến trong đó, thân là người ngoài cuộc, tâm tình cũng không giống, cũng không vội vàng gì, chỉ vận chuyển Âm Thần, nhớ tới tình cảnh ngay lúc đó lại trầm ngâm không nói.
Vân Tích đạo nhân hiểu ra nhanh hơn hắn, sắc mặt quái lạ tới cực điểm, cũng khó coi tới cực điểm, cực kỳ phức tạp.
Mà ở trong chỗ ở của quốc sư.
Trung Quan Chính trầm mặc một lúc lâu, nói rằng: "Đều đến lúc này rồi, hắn vẫn có thể tiếp tục chôn?"
Quốc sư thở dài, nói rằng: "Làm người cẩn thận mà."
Ông khoát tay áo một cái, có vẻ bất đắc dĩ.
Nói dễ nghe là cẩn thận, mà nói khó nghe chút chính là con hàng này quá nhát gan, chỉ cầu ổn thỏa.
Trung Quan Chính cười khổ nói: "Lần thịnh hội này, quả thực là một lần loạn nhất từ khi Ty Thiên giám tổ chức thịnh hội tới nay."
Quốc sư trầm mặc không nói, tràn đầy đồng cảm.
——
Trong bức tranh.
Đỗ Hằng liếc mắt ra hiệu cho người ở phía sau.
Người ở bên trái phía sau này mới là tâm phúc chân chính của hắn ta.
Còn bốn người khác đều là Thượng nhân sau khi hắn ta đi tới kinh thành mới mời chào, mỗi người một ý, không thể tin tưởng được.
Lúc này thì hắn ta vẫn là một phương có thực lực mạnh nhất, dù sao bên phía Đông Phồn tăng nhân bên kia cũng chỉ còn lại hai con Yêu Hùng, nhưng trên thực tế, hắn cũng biết, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, phòng bị đao đâm sau lưng càng bó tay bó chân.
"Chư vị. . ."
Đỗ Hằng đột nhiên mở miệng, nói rằng: "Chư vị Thượng nhân chúng ta ở đây đánh đến khó hoà giải, đến cuối cùng chỉ có thể quyết ra một người đứng đầu thịnh hội, thế nhưng đám người tu đạo tầm thường bên ngoài kia trái lại sẽ nhặt được thứ tự còn lại. . . Không bằng, trước tiên diệt hết đám người ở bên ngoại rồi chúng ta lại quyết thắng bại?"
Đạo sĩ tuổi trẻ có viên gạch kia nghe thế, vẻ mặt cũng lấp loé, gật đầu nói: "Rất tốt."
Có hai người khác cũng có ý động.
Chỉ có Đông Phồn tăng nhân, cười nói: "Trong thời gian này, Đỗ công tử có thể mượn cơ hội khôi phục, vị đạo hữu thâm tàng bất lộ này cũng có thể lần thứ hai ẩn lên trên hư không, nhưng bản lĩnh của tiểu tăng hơi thấp, chỉ có thể dựa vào những yêu vật này giúp đỡ, vào thời điểm này, yêu vật trong thiên địa này đều bị chư vị săn giết, tiểu tăng cũng không có yêu vật khác để hàng phục."
Hắn chỉ ra điểm yếu của chính mình, cũng chỉ ra ưu thế của những người khác.
Đặc biệt là Đỗ Hằng, bản lĩnh cao nhất, nếu như khôi phục như cũ, gần như vô địch.
Còn đạo sĩ tuổi trẻ kia có thể ẩn trong hư không, khó dò hư thực, cũng cực kỳ khó chơi.
Đám Thượng nhân đều rùng mình, bầu không khí lần thứ hai trở nên căng thẳng.
"Còn đánh hay không?"
Đang lúc này, một âm thanh tràn ngập tức giận truyền đến, quát lên: "Một đám vương bát đản, không phục thì đánh đi, sợ cái rắm gì? Các ngươi không đánh xong, thịnh hội sẽ kết thúc rồi, Tô gia gia cũng phải chết ngạt ở dưới đáy."
Âm thanh này vô cùng đột ngột, từ dưới mặt đất truyền đến.
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời kinh ngạc.
Đỗ Hằng phản ứng lại đầu tiên, cả kinh nói: "Đại Ngưu đạo nhân?"
Đạo sĩ tuổi trẻ cũng cả kinh.
Lúc trước Đại Ngưu đạo nhân này rõ ràng đã bị hắn đập một nhát quật ngã, hơn nữa chết đến mức không thể chết thêm, làm sao có thể khởi tử hoàn sinh?
"Gay rồi! Hắn muốn làm ngư ông cuối cùng!"
Đỗ Hằng tập trung tâm thần cao độ, lớn tiếng quát lên, vận chuyển bản lĩnh, muốn dùng đất đá bên dưới mặt đất kẹp chết đầu nguồn phát ra âm thanh kia rồi lại dùng đạo thuật đánh giết!
Nhưng hắn mới động thủ, những người khác cũng đã ra tay theo.
Ầm ầm ầm!
Nơi phát ra giọng nói của Tô Đình lập tức liền sụp đổ xuống, tiếp đó lại bị đạo thuật liên tục đánh mười bảy mười tám lần.
Đỗ Hằng thở ra một hơi, nghĩ rằng dù chính mình khi ở lúc toàn thịnh mà ẩn thân ở đây, đối mặt với sự tấn công như vậy, dù không chết cũng phải trọng thương, huống hồ Đại Ngưu đạo nhân chỉ vừa mới đột phá Thượng nhân cảnh?
"Ha ha ha. . . La la la. . . Ta là người thắng lớn cuối cùng. . ."
Một câu hát đầy vẻ đê tiện vang lên ra, trong lúc hoảng hốt, có thể khiến trong đầu người nghe hiện lên hình ảnh một thân ảnh thướt tha vặn eo đong đưa.
"Các ngươi tiếp tục đi, các ngươi tới đánh ta!"