Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 242: Tô Đình bị đánh lén




     Ánh mắt Đỗ Hằng nghiêm nghị, hắn ta đồng thời phải đối đầu với hai vị Thượng nhân, đều là cao nhân tầng năm, hai bên giằng co mãi không xong.

Nhưng hắn ta vẫn còn có dư lực, thấy con gấu lớn kia vô cùng hung hãn, không kiêng dè gì, nó đánh cho mấy người thuộc phe hắn ta liểng xiểng, khiến hắn ta hơi hốt hoảng.

Lúc này thứ tự của hắn ta là cao nhất, tinh khí trong lệnh bài cũng nhiều nhất.

Cây lớn thì đón gió to, lợi ích che mờ mắt, tuy rằng bản lĩnh của hắn ta đứng đầu nhưng nếu đám người hợp lực với nhau, cũng chưa chắc đã không bắt được hắn.

Thế nên những trợ lực bên người này, thực sự không thể lơ là.

Đỗ Hằng hít sâu một hơi, đẩy lui hai người, sau khi được nhàn rỗi thì lập tức rời xa hai vị Thượng nhân trước kia đã nương nhờ mình, trầm giọng quát lên: "Hai vị trước tiên bỏ qua đối thủ, hợp lực chém con hùng yêu này đã."

Sau một tiếng quát này, đối thủ của hắn ta lại lập tức hợp lực quấn tới.

Mà hai người kia xem như tâm phúc của Đỗ Hằng lại liếc mắt nhìn nhau, lậ tức bỏ qua đối thủ, rồi nhào tới hùng yêu.

Hùng yêu nổi giận gầm lên một tiếng, tiến lên nghênh tiếp, lấy một địch hai.

Dù hùng yêu rất hung mãnh, có thiên phú dị bẩm, nhưng Thượng nhân có tầng tầng lớp lớp đạo thuật, hơn nữa còn có hai người phối hợp, nên ép con gấu yêu kia tới mức thở không nổi.

Hai người từ hai phía đông tây cùng xông lên thảo phạt.

Thượng nhân ở phía đông đánh đạo thuật ra ngoài.

Hùng yêu mạnh mẽ chống đỡ, chưa kịp thở một hơi.

Thì vị Thượng nhân ở phía tây kia đã đánh tới một tia lửa.

Mắt thấy hùng yêu này sắp bị đạo thuật đánh nổ!

Nhưng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên lại có thêm một con gấu lớn xông ra, đánh tới khiến ngọn lửa kia rơi xuống trên đất, bụi bặm lượn lờ, mùi khét tràn ngập ra.

Lại có một con gấu lớn khác?

Hai vị Thượng nhân đều trợn mắt há mồm!

Đỗ Hằng cũng không khỏi cả kinh.

Những người tu hành còn lại cũng không khỏi kiêng kỵ.

Tô Đình ẩn ở trong bóng tối lại tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhìn con gấu lớn bên trái kia, toàn thân màu nâu đậm, còn con gấu lớn bên phải kia, toàn thân lại có màu nâu nhạt, hình như đều là gấu đực.

"Đông Phồn tăng nhân!"

Đỗ Hằng khẽ quát một tiếng!

Ở phía tây, bụi trần nổi lên bốn phía.

Có một con hổ, một con lợn rừng, có một con báo, từ ba hướng chạy ra.

Mà ở phía tây, có một hòa thượng tuổi còn trẻ lại từ từ đi đến, hai tay tạo thành chữ thập, thì thầm: "Nam mô A di đà phật, tiểu tăng cũng đến không muộn."

Thấy hòa thượng này, tình cảnh nhất thời có chút im lặng.

Đông Phồn tăng nhân, một thân một mình.

Nhưng hắn có thể dùng phật pháp để hàng phục năm con yêu vật này, biến chúng thành thuộc hạ của mình, so với Chu Ôn thì càng khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Phe Đông Phồn tăng nhân có lẽ có thể ngang hàng cùng Đỗ Hằng.

Các tán tu khác vốn định hợp lực đánh bại đám người Đỗ Hằng, rồi lại dựa vào bản lĩnh của mình để giành lấy vị trí đứng đầu thịnh hội, nhưng bây giờ lại có một"Thế lực" không thể coi thường tới nữa rồi, thế cuộc lại thay đổi, trong lòng từng người đều có tính toán.

——

"Ồ?"

Tô Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía hai con gấu kia một chút, rồi lại nhìn tới hòa thượng đầu trọc kia, thấp giọng nói: "Tổ hợp này nhìn cực kỳ quen mắt, nhưng ta không nhớ ra được. . ."

Nghĩ như vậy, hắn lắc lắc đầu, nói: "Không nhớ ra được thì thôi, ngươi hái xong hoa chưa, nhanh chóng bay lên trời đi, thắt vòng hoa cho ta."

"Sắp hái xong."

Tiểu tinh linh lưu luyến nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở chỗ kia, nghĩ tới bản thân là công thần khiến trận hỗn chiến này xảy ra, không khỏi tràn đầy cảm giác tự hào, vừa hái hoa, vừa nhìn tình cảnh đấu pháp đặc sắc ở bên kia.

"Hái xong thì nhanh chóng lên trời!"

"Đợi lát nữa đi mà."

"Nhanh lên một chút đi, Đông Phồn tăng nhân đã đến rồi, những người khác không đáng nói, người trong chỗ tối cũng hầu như đều đi ra rôid, nhân vật chính là ta sắp xuất hiện, để tránh liên lụy đến ngươi, tia sáng chói mắt sẽ sáng mù ngươi."

"Được rồi. . ."

Tiểu tinh linh lưu luyến, bay lên trời cao.

——

Mà ở giữa sân.

Tranh đấu lại nổi lên!

Đỗ Hằng bị vây công.

Đông Phồn tăng nhân cũng không ung dung thoải mái như vậy, cũng bị kiêng kỵ cùng đả kích.

Bây giờ những người mới đến này tuy đều trẻ tuổi, nhưng cũng đều là hạng người thông tuệ, bọn hắn có thể tồn tại đến lúc này thì đều không phải hạng ngu xuẩn, không chỉ bản thân có đạo hạnh cao, mà suy tính cũng chu toàn.

"Đều đến rồi sao?"

Ánh mắt Đỗ Hằng hơi ngưng tụ, trầm giọng nói: "Cho rằng Đỗ mỗ chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao?"

Hắn ta dường như đã phát hiện ra thời cơ sắp tới, lúc này khí tức lộ ra càng cao hơn một tầng, lúc ẩn lúc hiện, dường như muốn đột phá tới tầng thứ cao hơn.

Nhưng tầng thứ này không hề dễ dàng là có thể đột phá.

Hắn ta không đôt phá đến tầng sáu.

Nhưng đạo hạnh của hắn ta ở tầng năm đã đến cực hạn.

Trước đây hắn ta vẫn ẩn giấu bản lĩnh thật sự, chưa dùng hết toàn lực.

Mà vào giờ phút này, khi phát hiện thời cơ đã đến, nên mới đột nhiên bùng ra!

Một Thượng nhân lập tức trúng một đạo thuật của hắn ta, ngay sau đó là ánh sáng lệnh bài bắn ra, Thượng nhân kia cũng biến mất theo.

Một đạo thuật đánh bại một Thượng nhân!

Trong chớp mắt, mọi người đều kinh hãi!

Đỗ Hằng lạnh giọng nói: "Sớm biết trong các ngươi có thật nhiều kẻ nỗ lực chờ đợi ngao cò tranh nhau, muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng ta chính là đang chờ các ngươi. . ."

Khí tức trên người hắn ta cuồn cuộn, mơ hồ có ý sẽ lan sạch tứ phương.

Ngay cả Đông Phồn tăng nhân, trên mặt cũng có vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Mà đang lúc này, một tiếng động vang lên!

Một tia sáng đen kịt từ trong chỗ tối bắn đến, chớp mắt đã tới, lạnh lẽo vô cùng!

Trên người Đỗ Hằng đột nhiên lấp loé tia sáng, đó không phải ánh sáng từ lệnh bài, mà là do hộ thân pháp khí đang lóe lên!

Chỉ nghe một tiếng va chạm chói tai!

Hộ thân pháp khí đột nhiên vỡ toang!

Mà Đỗ Hằng rên lên một tiếng, cũng bị thương nặng.

Hắn ta lảo đảo vài bước, sắc mặt tái nhợt, về sang bên kia.

Chỉ thấy cách đó trăm bước ở sau lưng hắn, một thiếu niên mặc y sam vàng nhạt, ý cười ngâm ngâm, hai tay ôm ngực, cười nói: "Đã lâu không gặp."

Sắc mặt Đỗ Hằng đột nhiên biến, nghiến răng nói: "Đại Ngưu đạo nhân!"

Chính là Đại Ngưu đạo nhân dùng một người khổng lồ dụ bọn hắn tới đây rồi va chạm với đám người Chu Ôn.

Còn chưa kịp chuẩn bị nhiều, lần thịnh hội này đã tiến triển tới bước tranh cướp cuối cùng!

Tất cả đều là do Đại Ngưu đạo nhân!

Bây giờ hắn vẫn núp trong bóng tối, lúc này mới ra tay đánh lén.

"Ngươi đúng là biết nhịn!"

Đỗ Hằng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Đạo hạnh tầng ba, đến nay vẫn có thể lưu lại nơi này, bảo bối hộ thân kia của ngươi quả nhiên là lợi hại. . . Không đúng, ngươi đã đột phá Thượng nhân cảnh?"

Nói tới đây, Đỗ Hằng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ở trong thịnh hội này, người người đều tận lực tranh cướp tinh khí, tranh cướp thứ tự, tranh cướp cơ duyên.

Ai còn có tâm tư thanh thản để bế quan tu hành?

Hơn nữa chỉ một thời gian ngắn ngủi, ở trong thế giới của bức tranh này, Đại Ngưu đạo nhân lại có thể thật sự đột phá Thượng nhân cảnh trong thịnh hội hỗn loạn này?

Những người khác thấy Tô Đình hiện thân, ánh mắt cũng dồn dập nhìn tới Đại Ngưu đạo nhân.

Dù là Đông Phồn tăng nhân, cũng cảm thấy uy hiếp vì Tô Đình có thể đánh lén Đỗ Hằng, tâm thần hắn tập trung cao độ, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ha ha ha."

Tô Đình cười lớn một tiếng, chỉ cảm thấy cảm giác được muôn người chú ý này vô cùng thoải mái.

Hắn bước về trước một bước, chỉ về phía mọi người, nói rằng: " Đại Ngưu đạo nhân gì, đám đá kê chân các ngươi này nên nghe rõ đây, bản tọa chính là tô. . ."

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên hơi ngưng lại, chỉ cảm thấy sau đầu sinh gió.

Hắn đang muốn tránh né, lại phát hiện quanh thân ngưng trệ!

Đùng một tiếng!

Trong hư không có một bàn tay vươn ra!

Trong tay là một viên gạch đen kịt!

Viên gạch này nện vào sau ót Tô Đại Ngưu!

Tô Đại Ngưu không nói tiếng nào, lập tức ngã nhào xuống đất, mặt cắm trong bùn đất.