Trên mặt đất!
Bụi bặm tràn ngập!
Nhưng trong làn bụi bặm, chợt có thân ảnh một tôn người khổng lồ, quét sạch tứ phương!
Nhưng chỉ trong lúc thoáng chốc, đã có thật nhiều tia sáng lập loè ra!
Đó là ánh sáng bảo hộ của lệnh bài!
Khi ánh sáng bảo hộ của lệnh bài lóe lên, như vậy tinh khí trong đó sẽ tản ra, mà người nắm giữ lệnh bài cũng sẽ bị lệnh bài đưa đi, trở thành đá kê chân cho người khác.
Trước mắt những ánh sáng lấp loé này đại biểu cho chuyện rất nhiều người tu hành tuổi trẻ phải rời đi.
Nhưng cũng may trong thịnh hội này, thất bại không có nghĩa là chết đi.
"Là bảo bối này!"
Trong lòng Đỗ Hằng chấn động, ánh mắt sáng lên.
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Đại Ngưu đạo nhân, đó là một bảo bối có thể địch lại Thượng nhân.
Lần trước bảo bối này hóa thành người lửa, lúc này hóa thân ra, sau khi rơi xuống đất lại tụ tập nham thạch bụi bặm trên đất, đã biến thành một người đất!
Mà sau khi hóa thân thành người đất, lại giống như còn mạnh hơn cả người lửa lần trước.
Rất nhiều người tu hành tuổi trẻ đều có bản lĩnh tầng hai tầng ba, nhưng đều dễ dàng bị đánh bại.
Nếu không có lệnh bài hộ thân, như vậy lúc này chỉ sợ dưới đất đã đầy chân tay cụt, máu tươi nhuộm dần.
Sự lợi hại của bảo bối này dường như càng bất phàm so với hắn ta suy nghĩ.
Lấy đạo hạnh tầng ba của Đại Ngưu đạo nhân, là có thể vận dụng được hung hãn như vậy, nếu như bảo vật này thuộc về chính mình thì sẽ như thế nào?
"Bắt lấy!"
Đỗ Hằng vung tay lên, quát lớn: "Không cần liều mạng, mọi người dùng đạo thuật, tạm thời nhốt lại!"
Hắn ta còn chưa dứt lời, đã có Thượng nhân cách lực sĩ đất đá kia tương đối gần, trong tay bắn ra, bao phủ tới người khổng lồ kia!
Nhưng người khổng lồ lại giống như chưa hề phát hiện, vẫn tiến lên đón!
Đạo thuật này có uy lực rất cao, chỉ là sau khi va chạm với lực sĩ đất đá thì lại dê dàng đánh tan.
Mà vị Thượng nhân thi pháp kia lại rên lên một tiếng, vội vã lui về phía sau, sợ bị lực sĩ đến gần, rồi trúng quyền bị loại.
"Quả nhiên, uy năng của bảo bối này hình như đã càng lợi hại hơn so với lần trước hiện ra, chẳng lẽ lần trước Đại Ngưu đạo nhân không dùng tận lực?"
Trong lòng Đỗ Hằng không có kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vốn cảm thấy những thủ hạ này đều là rác rưởi, lúc này ngược lại cũng bỏ hết những suy nghĩ bất mãn này đi, vội vã tiến lên nghênh tiếp, tự mình ra tay!
Nhưng lúc này, lực sĩ đất đá kia lại chỉ liếc mắt một cái, rồi xoay người rời đi.
Tiếng động ầm ầm vang!
Mỗi một bước hạ xuống, mặt đất đều run lên một cái!
Mỗi một bước bước ra, tiếng vang nặng nề như sấm!
Đỗ Hằng đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên phát hiện ra cái gì nên vội vã dừng bước, chỉ lo rơi vào bẫy rập.
Với đạo hạnh và bản lãnh của hắn, cộng với những thủ hạ này, ở vùng thế giới này cũng không cần e ngại bẫy rập gì, nhưng hắn ta luôn luôn cẩn thận, nên cũng không muốn đuổi theo.
Chỉ là lúc này, vị Thượng nhân vừa mới bị lực sĩ đất đá doạ lui kia lại hô một tiếng hay rồi nói: "Công tử uy vũ, người khổng lồ kia cũng bị ngài dọa chạy, không bằng đuổi theo, bắt giữ nó?"
Sắc mặt Đỗ Hằng không dễ xem lắm, trong lòng biết lúc trước Thượng nhân này bị mất mặt, thế nên lúc này mới thổi phồng chính mình một tiếng, lại không muốn thả người khổng lồ kia rời đi.
Lúc này trong lòng Đỗ Hằng cũng phát hiện ra điểm không đúng, nhưng ánh mắt của hắn ta đảo qua, chỉ thấy đám người đều lộ ra phẫn nộ.
Nhắc tới thì một nhóm người bọn hắn đều do Đỗ Hằng dẫn đầu, mấy vị Thượng nhân làm căn cơ, cộng với rất nhiều nhân vật, thế lực khổng lồ, ở trong thế giới này có thể nói là quét ngang bát phương, chính là những nhân vật tầng năm kia đều đã bị vây giết không ít.
Đây là lần thứ nhất bị người khác xông lại, ra tay "Đánh giết" hơn mười người, rồi lại dễ dàng rời đi.
Vẻ mặt của đám người rõ ràng chính là nếu không đòi lại món thiệt này, chỉ sợ giữa đám người sẽ không quá hòa hợp.
Trong lòng Đỗ Hằng không muốn đuổi theo, nhưng lúc này nhìn thấy trạng thái của đám người, hắn ta hiểu nếu không đòi lại "Công đạo", thì sẽ bất lợi cho địa vị lãnh tụ của hắn ta.
"Một đám ngu xuẩn, ai biết phía trước có phải bẫy rập gì không?"
Đỗ Hằng thầm than một tiếng như vậy, nhưng chợt nghĩ lại thì thấy cũng không đáng để lo.
Một nhóm người bọn hắn có thực lực mạnh nhất, dù gặp phải bẫy rập gì cũng đều có thể dùng lực lượng để phá vỡ.
Huống chi, Đại Ngưu đạo nhân chỉ có đạo hạnh tầng ba thì có thể bày ra bẫy rập gì?
Lần này truy tìm, có thể đoạt lấy bảo bối kia chính là tốt nhất. Còn tên Đại Ngưu đạo nhân kia cũng tiện tay loại bỏ ra ngoài trước khi thịnh hội kết thúc, để tránh để Đại Ngưu đạo nhân này may mắn nhận được chỗ tốt.
"Đuổi theo!"
——
Cách đó mấy chục dặm.
Tiểu bạch xà cùng tiểu tinh linh dựa vào phong châu, xuyên qua mây mù, tìm vềchooxTô Đình.
Lúc này mới hạ xuống, tiểu tinh linh lập tức đánh ra một cơn đao gió xèo xèo xèo, bổ tới trên đầu Tô Đình.
"Làm gì?"
Bây giờ đạo hạnh của Tô Đình đã tiến thêm một bước, pháp lực tiện tay mà đến, thậm chí không cần sử dụng đạo thuật đã có thể dễ dàng đè ép những đao gió vốn có thể đoạn kim cắt ngọc kia xuống, hời hợt nói: "Ta ở đây đang bày mưu nghĩ kế, chỉ điểm giang sơn, xua hổ nuốt sói, không nên quấy rầy ta."
Tiểu tinh linh giận dữ nói: "Còn chỉ điểm giang sơn? Ngươi vừa nãy suýt đã lật thuyền, còn hại chết ta. . . Cái đồ miệng quạ đen của nhà ngươi, nói cái gì mà ngoài người tu đạo tầng sáu, ai cũng không làm gì được ta, vừa nãy ta suýt đã bị người bắn giết."
Tô Đình ngượng ngùng nói: "Không phải không có chuyện gì à? Có bạch xà trợ giúp ngươi, sẽ không xảy ra chuyện, huống chi, ngươi là thần thai đấy, là đứa con của thiên mệnh, làm sao có thể chết được?"
Tiểu tinh linh cẩn thận suy nghĩ một chút, thấy lời này cũng có mấy phần đạo lý.
Tô Đình nhìn nàng có vẻ còn muốn tiếp tục làm khó dễ, lại vội nói: "Đợi đã, ngươi xem vừa nãy ngươi ném xuống Ngũ Hành Giáp, hiện tại đã phát uy, đánh cho đám người Đỗ Hằng mất một ngàn tám trăm người rồi, hiện tại còn dang dẫn bọn hắn tìm đến Chu Ôn. . ."
Trong lòng tiểu tinh linh vui mừng tới cực điểm, cũng không chú ý tới chiến tích một ngàn tám trăm người mà Tô Đình nói tới, chỉ không ngừng lẩm bẩm: "Ta rốt cục cũng thành công hại người khác. . . Ta rốt cục cũng đã thành công hại người khác. . ."
Nói xong, nàng lại lo lắng chiến tích của chính mình không quá khả quan, buồn phiền nói: "Đỗ Hằng có đạo hạnh cao, hơn nữa thủ hạ cũng có đạo hạnh cao, ta sợ đám Chu Ôn không phải là đối thủ, vừa đối mặt đã bị đánh hết."
Tô Đình cười nói: "Trước đó ta cũng nghĩ như vậy, dù sao đạo hạnh của Chu Ôn có hạn, nhân vật được mời chào cũng hạn chế ở bên dưới tầng ba, có lẽ cũng là do hắn có ý định áp chế, bằng không, mời một Thượng nhân tới lại đổi khách làm chủ, hắn sẽ thành tuỳ tùng. . . Chỉ là sau này cảm thấy không đúng, tất cả người bên cạnh hắn đều là từ tầng ba trở xuống, nhưng cũng có thể liên tiếp săn giết rất nhiều Thượng nhân, trong đó có cả mấy người tầng năm."
Tiểu tinh linh hỏi: "Trong việc này có gì không thích hợp sao?"
Tô Đình nói rằng: "Nhân vật tầng năm có pháp môn có thể di đổi sơn thủy, hoặc có thể thay đổi địa thế, hoặc thay đổi thiên thời vân vân, nhân số nhiều ít đã không quan trọng nữa, nhưng bọn hắn liên tiếp đắc thủ, nhất định là vì có chỗ dựa."
Ánh mắt của hắn nghiêm túc, nói rằng: "Chu Ôn cẩn thận, không muốn chính diện gặp phải Đỗ Hằng, nhưng không chắc đã thua kém đám Đỗ Hằng quá nhiều. Mà bản thân Đỗ Hằng có lẽ cũng cẩn thận, nhưng đám thuộc hạ của hắn ta đều có đạo hạnh hơi cao, một đám người tụ tập lại, khó tránh khỏi sẽ có kẻ tâm có ngạo khí, cũng không có gì lo sợ, thế nên bọn họ đuổi lại đây. . ."
Nói xong, Tô Đình vuốt cằm, chà chà nói: "Lần này ta giúp bọn hắn một tay, chính diện tranh đấu, không phải Chu Ôn muốn trốn là được."
Tiểu tinh linh hưng phấn nói: "Vậy chúng ta có thể đến gần một ít để xem sao?"
Tô Đình hơi cân nhắc, nhìn về phía tiểu tinh linh, trong lòng cũng hiểu cho nàng.
Dù sao cũng là khói lửa do bản thân nàng châm ngòi lên, trong lòng kích động một chút, muốn thật cẩn thận nhìn cũng là chuyện thường tình.
Tô Đình suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Cũng có thể."
Ở trong lòng hắn, cũng chưa chắc không có tâm tư như tiểu tinh linh.
Hắn thầm nghĩ nói: "Ẩn ở trong bóng tối quấy phong vân, cảm giác cũng thật thoải mái, chẳng trách những lão gia hoả kia, cả ngày muốn quyền mưu. . ."