Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 220: Trong bức tranh




     Đây là một vị trí yên tĩnh.

Nơi này có phong thuỷ rất tốt, có lợi cho tu hành.

Nơi này ban đầu có một con tinh quái, vô cùng hung hãn, hầu như đã thành yêu, có thể so với Thượng nhân, nhưng bị Tô Đình tiện tay đuổi đi rồi.

Chính bởi vì một đầu tinh quái này nên trong vòng ba, năm dặm xung quanh, đều không tinh quái nào khác, cũng không hấp dẫn người tu hành khắp nơi tới đây.

Dù nơi này lợi cho tu hành, nhưng người tu hành đến đây tham dự thịnh hội, ngoại trừ Tô Đình ra, hầu như không có người khác có thể an tâm tu hành ở thế giới này.

"Mặc kệ bọn hắn quyết đấu sinh tử, chỉ có ta khám phá hư vọng, bình yên tu hành."

Tô Đình cảm thán một tiếng như thế, dù sở học chính là Lôi Bộ chân truyền của Đạo môn, nhưng cũng có vẻ của đắc đạo cao tăng, vì thế nên trong lòng tự cảm thán chính mình hắn một tiếng.

Thế là hắn lại lần thứ hai nhai một miếng hà thủ ô hình người, nhắm mắt tĩnh thần, bắt đầu tu hành.

——

Mà ở bên ngoài.

Có một con chim nhỏ màu xanh đang giương cánh bay cao, nhìn ra bát phương.

Mà bên dưới chim nhỏ dường như mang theo một quả trứng chim màu trắng, nhưng nhìn kỹ lại giống một hạt châu, kề sát ở bụng chim.

Bên dưới vuốt chim lại là một con rắn nhỏ, toàn thân trắng nõn, không khác gì chất ngọc.

Một con chim xanh bay lượn trên không trung, còn ôm lấy một bạch xà.

Đây là kiểu săn mồi không thể bình thường hơn được.

Có lẽ trứng trắng dán vào bụng chim có vẻ hơi quái dị, nhưng ở trong mắt người tu đạo, cũng không coi là chuyện hiếm lạ gì.

Con chim xanh này chính là tiểu tinh linh biến thành, còn trứng trắng dưới bụng chính là phong châu, mà dưới vuốt của nó chính là tiểu bạch xà.

Lúc này Tô Đình đang bế quan, mà tiểu tinh linh đang thay hắn tìm hiểu tin tức khắp nơi, tránh việc sau khi Tô Đình xuất quan lại không nắm rõ thế cuộc.

Lúc trước khi Tô Đình dặn dò, tiểu tinh linh đã tức giận tới cực điểm, chỉ nghĩ Tô Đình bụng đầy ý nghĩ xấu kia muốn dùng nàng đi dò đường.

Nhưng Tô Đình giải thích một phen, lại thổi phồng một phen, ngược lại cũng khiến nàng cảm thấy Tô Đình nói không sai.

"Tô Đình nói cũng đúng, thật vất vả mới nói được một lần nói thật."

Tiểu tinh linh nhớ tới mấy câu nói trước đó của Tô Đình kia, vẫn tràn đầy đồng cảm, hết sức hài lòng.

——

"Tiểu nha đầu, ngươi vốn là tinh linh do thiên sinh địa dưỡng, từ nhỏ đã có hai cánh, bản thân vốn bay được, mà phong châu cũng có thể mang ngươi bay lên, như vậy những người trẻ tuổi tu hành cả một đời cũng không dễ bắt được ngươi."

"Chỉ có nhân vật đạt cấp bậc như Vân Tích đạo nhân mới có thể cưỡi mây đạp gió, nhưng ông ấy có thể bay lên trời, cũng chưa chắc đã bắt được người thông minh lanh lợi như ngươi, đúng không?"

"Huống chi, những người tu hành này muốn săn giết chính là yêu quái hung mãnh đã từng làm hại trong triều đình Đại Chu, mà dung mạo ngươi đẹp mắt như vậy, hiển nhiên không phải những yêu quái hung ác kia. . . Những người kia nhìn thấy ngươi, chỉ cần ngươi vận dụng pháp môn liễm tức mà ta truyền cho ngươi, thu lại khí tức, thì những thằng ngu kia cũng chỉ nghĩ ngươi là sinh linh vốn ở nơi này thôi, sẽ không dễ dàng ra tay với ngươi, dù sao nếu giết nhầm sẽ giảm gấp mười lần thành tích, giết sai một con phải đền gấp mười lần, bọn hắn sẽ đến đau lòng biết bao?"

"Huống chi, ngươi lợi hại như vậy, còn có có thể đuổi kịp người ngang hàng vật cưỡi tiểu bạch xà, trừ bỏ Tô mỗ nhân, lại có ai có thể đánh được ngươi?"

"Nếu không phải bì thân phận của ngươi đặc biệt, sinh ra là thần thai, chỉ sợ còn có thể thử tới tranh cướp vị trí người đứng đầu thịnh hội này với Tô mỗ đấy."

"Kỳ thực Tô mỗ ta cũng khá vui mừng vì không làm đối thủ cùng ngươi."

"Nhưng có lẽ ngươi cũng không chịu cô đơn, hôm nay sẽ để ngươi đi ra ngoài, triển lộ phong thái, tìm hiểu rõ tình huống xung quanh trở về khiến ta thán phục một phen?"

——

Chính là mấy câu nói như thế, đã khiến tiểu tinh linh mở cờ trong bụng.

Nhưng không được hoàn mỹ chính là Tô Đình quá không biết xấu hổ, rõ ràng hắn không bằng chính mình, thế mà vẫn phải chết vì sĩ diện gắng gượng so sánh cùng thần thai là mình.

"Nếu ta là người tu hành, Đại Ngưu đạo nhân nhà ngươi mới không tranh thắng được ta đâu."

Tiểu tinh linh thầm nghĩ: "Hơn nữa, cái gì gọi là giết sai thì phải trả giá gấp mười lần? Ta là thần thai sinh ra, ai có thể bồi thường nổi? Huống chi, trong thịnh hội này, ai có thể giết được ta?"

Nàng nghĩ như vậy, lại mô phỏng theo dáng vẻ lúc trước của Tô Đình, khẽ ngửa đầu, hừ một tiếng.

Nàng mới nghĩ như vậy, sau đó lại ồ một tiếng, nhìn về một phía.

Bên dưới hình như lại có động tĩnh.

"Tên kia không phải Túc Sát đạo nhân sao?"

Tiểu tinh linh hơi kinh ngạc, nhìn kỹ lại chỉ thấy cả người Túc Sát đạo nhân kia lạnh lẽo, tràn đầy sát ý, nơi hắn đi qua, giết chóc không ngớt.

Mà ở trên lệnh bài Túc Sát đạo nhân đeo bên hông, đã quấn quanh hai mươi ba tia khí tức khác nhau.

Chuyện này tượng trưng cho việc Túc Sát đạo nhân đã diệt hai mươi ba con yêu quái.

Mà trong đó có một tia vô cùng cường thịnh.

Chủ nhân khí tức này chắc là đã thành yêu.

Cũng chính là nói trước đó Túc Sát đạo nhân đã giết chết một yêu vật!

Trong lòng tiểu tinh linh hơi kinh ngạc, thầm nói: "Lợi hại như vậy? Ngay cả yêu vật đều bị hắn diệt rồi?"

Nàng nghĩ như vậy, móng vuốt lại khẽ siết chặt một chút.

Tiểu bạch xà bị đau, thoáng giãy dụa.

Tiểu tinh linh cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể đánh được hắn sao?"

Tiểu bạch xà tinh tế đánh giá người phía dưới kia, rồi lưỡi rắn không ngừng phun ra nuốt vào, hơi lắc đầu.

Tiểu tinh linh cũng đã đoán trước được chuyện này, dù tiểu bạch xà này giết một đám Cổ Xà đi ra, đã thoát thai hoán cốt, bản lĩnh bất phàm, đã có thể có thể địch lại Thượng nhân, nhưng loại khác thành yêu vật vốn là tương đương với Thượng nhân.

Túc Sát đạo nhân có thể diệt một yêu vật, tương đương với diệt đi một vị Thượng nhân.

Tiểu bạch xà có thể địch lại Thượng nhân, nhưng cũng bị giới hạn là yêu vật, căn bản không thể đấu lại Túc Sát đạo nhân có thể diệt yêu vật.

"Nếu đánh không lại vậy chúng ta đi mau."

Tiểu tinh linh nói một tiếng như vậy, muốn đập cánh rời đi.

Bỗng trong lòng nàng hơi lạnh lẽo, giống như có một mũi kiếm lạnh lẽo đang nhắm vào mình.

Ở giữa núi rừng phía dưới, sau khi Túc Sát đạo nhân diệt một tinh quái xong, dường như phát hiện ra có ánh mắt dò xét thì ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trời xanh mây trắng, giống như không có gì.

Nhưng ánh mắt của người tu hành còn sắc bén hơn so với chim ưng.

Túc Sát đạo nhân vừa nhìn lên trên bầu trời, chỉ thấy có một con chim xanh, cắp lấy một con bạch xà bay qua bầu trời.

Con chim xanh kia có khí tức tầm thường, hơn nữa tướng mạo cũng không kém, không giống như hung thú.

Chủ yếu là vì nó bay quá cao, cũng không dễ bắt.

Túc Sát đạo nhân không để ý tới nữa, sau đó chạy về một phía khác.

——

Tiểu tinh linh thở phào nhẹ nhõm, nhấc tiểu bạch xà, bay lượn chung quanh, quan sát động tĩnh khắp nơi.

Nàng nhìn thấy Đỗ Hằng.

Nàng cũng nhìn thấy Thượng nhân tu thành Âm Thần khác.

Rất nhiều Thượng nhân này hầu như đều một mình tung hoành một phương, không ngừng giết chóc chung quanh.

Nhưng cũng có người giống như Đỗ Hằng, thu nhận thuộc hạ khắp nơi, hợp lực hành sự.

Trong đó không chỉ có Thượng nhân, cũng có một số người có đạo hạnh chưa đạt tới Thượng nhân cảnh, nhưng vẫn tụ tập lại, dựa vào nhân số đông đảo là có thể làm cho Thượng nhân cũng phải kiêng kỵ.

Bố cục khắp nơi cũng đều đang thay đổi.

Không ít nhân vật vốn không đáng chú ý, sau khi thể hiện ra chính mình có bản lĩnh đặc biệt, lập tức trở thành người chói mắt một phương.

Mà con mồi trong núi cũng theo thời gian trôi qua mà đang từ từ giảm thiểu.

Ở trong này, cũng không thiếu người bị "Con mồi" tiêu diệt, kích phát chế độ bảo mệnh của lệnh bài, bị đưa ra khỏi bức tranh.

Trong đó cũng có thật nhiều người vì tru diệt tinh quái mà nổi lên xung đột, đấu pháp kịch liệt, người bại được lệnh bài bảo vệ, có thể không chết nhưng cũng bị đưa ra bên ngoài bức tranh.

Cảnh tượng như vậy, không ngừng phát sinh.

Trong bức tranh, càng hỗn loạn.

Mà Tô Đình vẫn đang bế quan.

Trong bầu không khí căng thẳng của thịnh hội, việc tranh cướp kịch liệt không ngừng diễn ra này, Tô Đình dường như đã trở thành một người duy nhất có thể thanh tĩnh.

Mà tiểu tinh linh nhìn thấy từng chi tiết nhỏ trong những trận tranh đấu, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Ta hiểu rồi, hóa ra Đại Ngưu đạo nhân có ý đồ xấu như thế?"