Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 209: Cổ xà




     Tô Đình dừng động tác lại, hỏi: "Làm sao?"

Tiểu tinh linh hít sâu hai lần, nói rằng: "Ngươi để ta bình phục tâm tình đã."

Tô Đình lườm nàng một cái, tiện tay khẽ vỗ, trên pháp khí kia nhất thời tản ra một lỗ thủng.

Thân thể tiểu tinh quái cứng ngắc, căng thẳng đến tột đỉnh.

Tô Đình cũng có chút chờ mong.

Sau một chốc, chỉ nghe thấy tiếng hí hí, một đầu rắn dò ra.

Cái đầu rắn kia lớn như trứng ngỗng, toàn thân đỏ đậm, ánh mắt lạnh lẽo, chính là một Cổ Xà trong rất nhiều con lúc trước.

Tô Đình sớm có dự liệu, trong lòng thở dài.

Tiểu tinh linh lại hét lên một tiếng, tức giận nói: "Ta muốn giết ngươi!"

Tô Đình bận bịu là ngăn cản, nói: "Chậm đã chậm đã. . ."

Tiểu tinh linh không nói lời gì, chính là một đao đao gió, bổ tới Cổ Xà kia.

Tô Đình còn không ngăn trở kịp nữa, đã thấy đầu rắn kia bị đao gió trảm đi.

——

Tình cảnh nhất thời có chút yên tĩnh.

Tô Đình há miệng, nhất thời không nói gì.

Mà tiểu tinh linh nhìn về phía Tô Đình, trong ánh mắt tràn đầy mùi vị nguy hiểm, giống như đang rất nóng lòng muốn thử, muốn thuận tay cũng cho Tô Đình một đạo gió vậy.

Tô Đình phản ứng lại, bỗng kêu thảm một tiếng, khóc không ra nước mắt, nói: "Xong rồi, ta thật vất vả mới dưỡng ra Cổ Xà hung hãn, còn không kịp phát uy đã ngỏm rồi?"

Hắn chỉ cảm thấy tràn đầy tâm huyết trôi theo dòng nước, thật là quá đau lòng, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy quái lạ, nói: " Cổ Xà này hẳn là có thể địch lại Thượng nhân mới đúng, làm sao một đạo đao gió đã chém được thế? Cổ Xà này làm sao lại yếu thế chứ?"

Đang nghĩ như vậy, từ trong lồng lại có một cái bóng trắng bắn ra, trong nháy mắt đã nuốt chửng đầu rắn màu đỏ đã rơi xuống đất kia, sau đó chợt quay lại, ánh mắt ôn hòa.

Tiểu tinh linh ngẩn ra, chợt hoan hô lên một tiếng, bay qua.

Trong lòng Tô Đình rùng mình, bắt lấy tiểu tinh linh.

Tiểu tinh linh cả giận nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Tô Đình cau mày nói: "Chờ một lát."

Hắn nhìn kỹ tiểu bạch xà kia.

Tiểu bạch xà này lúc đầu chính là ẩn trong cơ thể Đinh lão phu nhân, rút lấy huyết tính mà sống, sau tới tiếp xúc Chân khí của Tô Đình, có thể ấp ra, trở thành Cổ Xà.

Dù làm Cổ Xà, nhưng nó mảnh như sợi tơ, trắng như ngọc thạch, nhìn vó vẻ khá hiền lành.

Mà bây giờ sau một phen chém giết, giết hết rất nhiều đCổ Xà hung mãnh, đồng thời nuốt hầu như không còn, theo đạo lý thì sau một phen giết chóc này, nhất định phải có sát khí còn sót lại, hung uy lẫm lẫm, nhưng Cổ Xà này vẫn có vẻ hiền lành như cũ.

Vậy thì hơi không thể tưởng tượng nổi.

"Cổ trùng trải qua một phen giết chóc, lúc này mới vừa ra khoit bồn chứa, vẫn rất hung ác."

Tô Đình thấp giọng nói: "Tiểu bạch xà này từ nhỏ đã khác thường, giỏi về ẩn giấu, mặt ngoài có lẽ không thấy được sát khí, nhưng không chắc nó đã đè hung ý xuống, ngươi đợi lát đã, chờ hung ý của tiêu tan."

Tiểu tinh linh tránh thoát khỏi tay hắn, hừ nói: "Nó mới không làm thương tổn ta đâu."

Vừa dứt tiếng, tiểu tinh linh đã bay qua.

Tiểu bạch xà thoáng cúi đầu.

Rồi tiểu tinh linh ngồi v tiểu bạch xà.

Hai gia hỏa nho nhỏ, rơi vào trong mắt Tô Đình, trong lúc hoảng hốt lại giống như một tiểu tiên nữ ngồi trên người một Bạch Long.

"Tên này ăn hết Cổ Xà bên trong, lại không có bị hung ý trong đó ảnh hưởng, vẫn như cũ?"

Tô Đình thầm giật mình, có vẻ kinh dị đối với tiểu bạch xà này.

Nhưng cũng may tiểu bạch xà này cũng không hung ác, giống như cũng đã bị tiểu tinh linh hàng phục.

Bất kể nói thế nào, chí ít tiểu bạch xà này trở thành Cổ Vương cũng tốt hơn là để Cổ Xà khác làm, chí ít Tô Đình muốn thuần phục nó cũng đơn giản hơn rất nhiều.

Chỉ là không biết tiểu bạch xà sau khi trải qua một trận ác đấu này, thoát thai hoán cốt trở thành Cổ Vương, rốt cuộc có bản lĩnh cao bao nhiêu?

Tô Đình sờ sờ cằm, thầm nghĩ: "Tô mỗ cũng nên chăm chỉ tu hành một phen, sớm ngày đột phá giới hạn nhân thân, trở thành Thượng nhân, ngưng tụ Âm Thần pháp lực. . . Nghĩ tới con rắn này vừa mới nở ra không lâu đã trở thành Cổ Vương, có thể địch lại Thượng nhân, quả thực là người không bằng xà, sau này không thể lại lười nhác, dù Tô mỗ có phong thái khoáng thế, cũng cần phải đổ mồ hôi mới có thể thành đại sự."

Mới nghĩ như vậy, còn không chờ Tô Đình muốn tìm hiểu rõ bản lĩnh của tiểu bạch xà này, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh.

"Tô sư thúc có ở trong không?"

Thanh âm kia cung kính nói: "Đệ tử Vân Tích, đến đây bái kiến."

Tô Đình bỏ qua suy nghĩ để tiểu bạch xà thể hiện bản lĩnh, quay đầu nhìn ra phía ngoài, hắc một tiếng, thấp giọng nói: "Quả nhiên vẫn đến rồi."

——

"Sư thúc."

Thấy Tô Đình, Vân Tích đạo nhân khom người thi lễ, nói: "Lần trước vừa chia tay, không ngờ sư thúc cũng vào kinh thành, đúng là trùng hợp."

Tô Đình ha ha hai tiếng, nói rằng: "Đúng là rất trúng hợp, lúc trước sư thúc ta vốn định mượn gió của ngươi cùng đi kinh thành, chỉ là tai ngươi không tốt lắm, không nghe thấy lời sư thúc."

Sắc mặt Vân Tích đạo nhân hơi cứng ngắc, nhưng cũng chỉ đành nhận là tai không tốt, chỉ khụ một tiếng, nhìn về phía Tô Đình, nói rằng: "Lần trước nghe đệ tử vô dụng của ta nói đã tiếp dẫn sư thúc đến Ty Thiên giám, mới biết hắn nhận sai thân phận sư thúc, coi như tán tu trẻ tuổi, thực sự đã thất lễ."

Nói xong lời này, Vân Tích đạo nhân lại thi lễ, nói rằng: "Hôm nay sư điệt đích thân đến bồi tội, cũng đúng lúc có dịp nhàn hạ, có thể cùng sư thúc đi quanh kinh thành dạo chơi, hoặc là sư thúc đến kinh thành có việc cần làm cũng không nên trì hoãn. Còn nữa, lấy thân phận của ngài, ở trong Ty Thiên giám cũng khiến người ta cảm thấy khá áp lực."

Lời này nói vô cùng dễ nghe, nhưng Tô Đình cũng nghe ra trong lời nói của Vân Tích đạo nhân có ý khác.

Nếu như thực sự là trưởng lão Nguyên Phong sơn nổi hứng thú muốn tới tham dự thịnh hội, nhưng sau khi nghe Vân Tích đạo nhân nói lời này, chắc chắn là sẽ mất mặt, cũng chịu rời Ty Thiên giám, nhưng Tô Đình sờ lương tâm, đặt tay lên ngực tự hỏi, mình quả thật là người trẻ tuổi hàng thật đúng giá, cũng đúng là tán tu không môn không phái, dựa vào cái gì mà rời Ty Thiên giám?

"Ý ban đầu của ta?"

Tô Đình đầy mặt chăm chú, nói rằng: "Ta chính là muốn đến tham dự trận thịnh hội này."

Sắc mặt Vân Tích đạo nhân không dễ nhìn lắm, cười khổ nói: "Ngài là thân phận gì? Lại có đạo hạnh gì? Ngài tham dự thịnh hội này, không nói tới chuyện lấy lớn ép nhỏ, đảo loạn quy củ Ty Thiên giám cũng không tốt đẹp."

Tô Đình nghe vậy, buông tay nói rằng: "Đạo hạnh của ta tuy cao, đối với ngươi mà nói là sâu không lường được, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, thân phận cũng đều phù hợp, làm sao không có thể tham dự thịnh hội?"

Ánh mắt Vân Tích đạo nhân rơi vào lệnh bài bên hông hắn, trong ánh mắt chứa đựng ý nghĩa hết sức rõ ràng.

Tô Đình sờ sờ lệnh bài, chợt thu lại, cất vào trong ngực, giấu đi, sau đó nhìn về phía Vân Tích đạo nhân, ánh mắt thản nhiên.

Vân Tích hít một tiếng, nói rằng: "Sư thúc, nếu ngài vô lại như vậy, vây chờ một lúc quốc sư đứng ra, lúc đó sẽ không dễ nhìn lắm."

Tô Đình buồn bực nói: "Quốc sư đứng ra thì thế nào? Đạo Tổ đến ta cũng không sợ, ta là người trẻ tuổi hàng thật đúng giá."

Vân Tích càng bất đắc dĩ, đang muốn nói chuyện, đột nhiên lại nghe một tiếng la lên.

Chính là đệ tử Dư Nhạc kia của ông ta đang vội vã tới.

"Xảy ra chuyện gì?"

Vân Tích quát lên: "Trưởng bối ở đây, sao lại cuống quít như vậy?"

Dư Nhạc thấp giọng nói: "Là Nguyên Phong sơn bên kia có đáp lại."

Vừa dứt lời, hai tay hắn dâng một tờ linh phù.

Vân Tích tiếp nhận linh phù, có ý định tránh mặt Tô Đình, nhưng này linh phù đến từ chính Nguyên Phong sơn, mà Tô Đình cũng là trưởng lão Nguyên Phong sơn, tránh mặt đối phương khó tránh khỏi có chút không thích hợp.

Ý niệm như vậy chợt lóe lên, ông ta cũng không để ý quá nhiều, chỉ triển khai linh phù kia, tiện tay đốt đi.

Linh phù hóa thành ánh sáng lộng lẫy, hóa ra một phần văn tự.

Vân Tích vận chuyển Âm Thần, nhìn quét một lần, sau đó lập tức sững sờ.