Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 193: Lẽ nào xuất sư bất lợi




     Hống!

Trên nửa đường đột nhảy ra một con hổ lớn sặc sỡ, ánh mắt tàn bạo, nhe răng trợn mắt, có vẻ hung uy nghiêm nghị.

Dù con hổ này còn khai linh trí, chưa từng tu hành, nhưng hung uy cũng mạnh, đủ khiến tinh quái tầm thường phải run lẩy bẩy.

Hai con con ngựa kinh hoảng không gì sánh được, năm con tiểu quá nấp dưới xe ngựa cũng sợ hãi tới cực điểm.

Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, lẳng lặng nhìn trước mắt.

Tình cảnh dường như rơi vào yên tĩnh, giống như một bức tranh.

Một con hổ lớn lớn chặn nửa đường.

Một chiếc xe ngựa song kéo không dám nhúc nhích.

Thiếu niên ngồi trên xe dường như đang sững sờ.

Oanh một tiếng!

Gió theo hổ thổi tới!

Con hổ nổi giận gầm lên một tiếng, nhào tới, mang theo một cơn gió mạnh.

Vẻ mặt Tô Đình không thay đổi, tiện tay vung lên!

Xèo một tiếng!

Ánh đao lóe lên, nháy mắt đã qua!

Con ác hổ hung mãnh đột nhiên ngã nhào xuống đất, cuốn lên một đám bụi.

Máu nóng đỏ tươi từ dưới thân con hổ tràn ra, còn mang theo khí nóng.

Tô Đình nhảy xuống ngựa, rút ra một thanh kiếm đến, đi đến con hổ.

Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Tô Đình cũng không quay đầu lại, nói rằng: "Da hổ là đồ tốt, trải ở trong xe ngựa, còn có thể sưởi ấm, hơn nữa nghe nói hổ cốt có thể pha rượu, thịt hổ cũng không tệ, càng quan trọng hơn chính là đuôi cọp cùng pín hổ, nghe nói rất bổ. . ."

Tiểu tinh linh khẽ run lên, nói: "Giết thì giết, ngươi còn phân thây nó như thế, không khỏi quá ác đi?"

Tô Đình cả giận nói: "Nếu ta không có bản lĩnh thì đã bị nó cắn nát người rồi, sau đó nhai từng mảnh. . . Lại nói, ngày hôm qua ta bắt được con cá, cắt cá thành mảnh nướng ăn, tại sao ngươi không nói tàn nhẫn?"

Tiểu tinh linh hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa.

Tô Đình phân thây con hổ này, tách ra từng cái, bỗng nhiên trong lòng nhảy một cái, thầm hô không đúng.

"Lần này đến kinh thành, trên đường làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?"

"Khi ta từ Lạc Việt quận đến Khảm Lăng, trên đường đi luôn gió êm sóng lặng."

"Dù là người bình thường đi tới kinh thành, trong thời thái bình thịnh thế này, cũng không thể xảy ra nhiều chuyện như vậy. . . Huống hồ ta là người tu hành, người bình thường có chút nhãn lực, đều bị khí thế vương bá của ta dọa chạy, còn đám yêu ma quỷ quái, căn bản không dám gần người."

"Nhưng một đường này đến, giặc cướp cũng có, người tu hành cũng có, tinh quái dã thú cũng có, chặn đường cũng không ít."

"Nếu không phải kẻ đến đều là đám tôm tép nhỏ, không phải đại nhân vật gì, ta còn tưởng chuyện Long Hổ Huyền Đan bị truyền đi, dẫn tới không ít chuyện."

Trong lòng Tô Đình luôn cảm thấy có chút quái lạ, hắn quay đầu nhìn lại một cái, nhìn vào trong buồng xe một chút, trong lòng thầm nghĩ: "Hơn nữa, nếu ta mang theo biểu tỷ, có người gặp sắc nảy lòng tham nên xuất hiện tranh chấp thì cũng thôi, nhưng ta hiện tại mang theo một con chim, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?"

Hắn sờ sờ cằm, thầm nghĩ: "Lẽ nào ta đi từ Khảm Lăng tới kinh thành, lần thịnh hội này sẽ xuất sư bất lợi?"

. ..

Xử lý xong con hổ này.

Tô Đình lên xe ngựa, vận dụng Chân khí nhiễm pháp ý, giúp hai con ngựa yên ổn, rồi mới để chúng nó tiếp tục lên đường.

Còn tiểu tinh linh, sau khi tốn công mất sức giặt sạch mùi máu tanh trên da hổ đi rồi, Tô Đình rải ở trong xe, nó ngồi ở bên cạnh cảm thấy hết sức thoải mái, cũng khá là ấm áp, nên rất thoả mãn.

"Tiểu nha đầu, ta có ít chuyện, cảm thấy nên thương lượng cùng ngươi một chút."

"Thương lượng chuyện gì?" Tiểu tinh linh cũng không ngẩng đầu lên, đùa nghịch tiểu Bạch xà.

"Cân nhắc đến tiểu nha đầu ngươi là thần thai, không chừng trong kinh thành sẽ có người có thể nhận ra ngươi, đến lúc đó sẽ gây bất lợi cho ngươi, mà tuy rằng ta lợi hại phi phàm, nhưng muốn tham gia thịnh hội, chỉ sợ không lo được cho ngươi."

"Đây là ý gì?" Tiểu tinh linh ngẩng đầu lên, nói: "Ngươi muốn đuổi ta đi? Vậy ta có nên chào từ biệt cùng ngươi hay không?"

"Chào từ biệt cái cái gì?" Tô Đình giận dữ nói: "Ý của ta là lần này vì an nguy của ngươi, chúng ta không vào kinh nữa."

"Không vào kinh? Tại sao?"

"Chủ yếu là vì ngươi, nhưng trên thực tế, kỳ thực vào kinh cũng chơi không vui, dù sao cũng chính là ở trước mặt mọi người, tỏ rõ chút bản lĩnh, ở trên thịnh hội lại uy phong một hồi, cùng lắm là quyết đấu sinh tử với người ta mà thôi."

Tô Đình nghiêm nghị nói rằng: " Tô mỗ ta luôn khiêm tốn biết điều, cũng không thích khoe khoang với người khác, xưa nay không màng danh lợi, tuy rằng một khi lên sân khấu, người đứng đầu thịnh hội này nhất định phải vào ta tay, thế nhưng ta cũng không muốn quá nổi bật, hơn nữa còn lo lắng tới an nguy của ngươi, nên sau khi suy nghĩ, ta cảm thấy lần này vào kinh không thích hợp."

"Nhưng không phải ngươi bắt buộc phải lấy được khen thưởng cho người đứng đầu sao?"

"Cái hồ lô kia nhất định là của ta, nhưng ta cảm thấy chúng ta không cần làm từng bước, đi kinh thành tham dự thịnh hội, lại quyết đấu sinh tử người ta, mới có thể lấy được hồ lô, có thể đổi cách khác."

"Đây lại là học vấn gì?" Tiểu tinh linh kinh ngạc nói.

"Việc này gọi là giết người đoạt bảo." Tô Đình nghiêm túc giải đáp, nói: "Tuy rằng ta còn chưa thử qua, nhưng có lẽ có thể thử cách này. Chúng ta không tham gia thịnh hội, nhưng chúng ta mai phục sẵn, chờ người đứng đầu thịnh hội kia cầm hồ lô đi ra, ta sẽ đẩy ngã hắn, đoạt đồ vật rồi chạy."

"Không phải gọi là giết người đoạt bảo sao? Tại sao không giết người?"

"Từ đâu tới nhiều tại sao như vậy?" Tô Đình giận dữ nói: "Cách gọi là cách gọi, nhưng có giết người hay không, còn phải xem tình huống, ngươi không biết ta luôn luôn là người có tâm địa thiện lương sao?"

"Ngươi nhìn giống như sợ ấy?" Tiểu tinh linh chần chờ nói.

"Sợ? Tô mỗ sẽ sợ? Ta sợ cái gì?" Tô Đình tức giận nói: "Nói hưu nói vượn!"

"Ngươi sợ ở trong kinh thành đánh không lại người ta, cho nên muốn đánh lén người ta?"

"Đánh rắm! Tô mỗ là nhân vật cỡ nào? Ta có công pháp cao cường, truyền thừa bất phàm, lại ngưng tụ thiên ý, lấy đạo hạnh tầng ba đã đạt được đãi ngộ trưởng lão của Nguyên Phong sơn mà vốn phải đạt đến chân nhân Dương Thần mới có!"

Tô Đình cười ha ha, khinh thường nói: "Đừng nói một đám tán tu, dù phóng tầm mắt tới các đại thánh địa hiện nay, phóng tầm mắt tới nhị sơn Đạo môn, hiện nay bàn về người đứng đầu, ngoài ta còn ai?"

Tiểu tinh linh gật đầu nói: "Tốt lắm, chúng ta vào kinh đi."

. ..

Phương nam.

Trên vòm trời.

Bên trong xe kéo.

Nữ tử áo đỏ vẫn là bóng mờ, nhưng đã ngưng tụ hơn không ít, nàng nói vài câu cùng Tô Duyệt Tần, động viên cô nương này không cần hoảng sợ, rồi chợt lấy ra lệnh bài của chính phụ thân mình, vận chuyển pháp lực, truyền ra một tin tức.

Đúng lúc này, ông lão từ bên ngoài đi vào.

"Khuê nữ, con là làm gì?"

"Ở bên ngoài nhiều năm, nhớ nhung sư huynh, thuận tay mượn lệnh bài của ngươi, báo bình an cho hắn."

"Ngươi cũng quá vội rồi, lại không lâu nữa, chúng ta sẽ trở về Nguyên Phong sơn, còn phải nói với tên khỉ con cái gì?"

"Cũng chỉ ôn chuyện một chút, mặt khác, ta cũng thuận miệng nói ra chuyện lão gia ngài nhận một huynh đệ, mà người này còn đang đi tới kinh thành. Có người nói sư huynh có mấy đệ tử, đang tu hành ở kinh thành, thám thính phong vân khắp nơi, vừa vặn có thể chăm nom vị sư thúc này."

"Ngươi. . ."

Sắc mặt ông lão liên tục biến đổi.

Cái gọi là huynh đệ kết bái, ông ta chưa từng có để ở trong lòng, chỉ là tạo ra một cản trở vì bối phận cho khuê nữ, tránh để khuê nữ cùng tên tiểu tử vô liêm sỉ kia phát triển ra cái gì.

Mời chào thiếu niên Tô Đình có tiềm lực cực cao này, ban tặng cho hắn thân phận ngoại môn trưởng lão của Nguyên Phong sơn, cũng không phải giả, nhưng cái gọi là quan hệ huynh đệ, ông ta căn bản không hề coi là thật, càng chưa từng nghĩ tới việc công khai tầng quan hệ này.

Hiện tại khuê nữ của chính mình lại truyền việc này ra. ..

Ông ta há miệng, ngón tay khẽ run.

Kết bái huynh đệ cùng một tiểu tử hậu bối, chuyện này truyền ra ngoài, ở trước mặt lão hữu cùng với kẻ thù cùng thế hệ, chẳng lẽ không mất hết thể diện?