Giữa núi rừng.
Lực sĩ bằng đất đá như gò núi đứng sừng sững.
Người áo xanh đằng trước kia từ từ đến gần.
Ánh mắt Tô Đình hơi co lại, nắm chặt thần đao trong tay, một tay khác đã ngưng tụ thành Thiên Lôi Kiếm Chỉ.
Mà tiểu tinh linh ghé vào lỗ tai hắn, giận dữ nói: "Đáng tiếc trước mắt đều là hạng người tầng hai tầng ba, chưa đạt đến cảnh giới Thượng nhân, không đủ để ta thể hiện sở trưởng, tiếc thay tiếc thay. . . Lúc này là được rồi nhé, Thượng nhân đến rồi, xem ngươi làm sao bây giờ?"
"Tên này vốn nấp ở bên cạnh, lẽ nào ta không nói thì hắn không đến sao?"
Tô Đình nói nhỏ: "Ta đều đã tinh tướng như thế, không thấy mười mấy người tu đạo kia cũng bị ta dọa cho chấn động rồi, nhưng hắn thì không dọa được. . . Ai biết tầm mắt hắn như thế cao, nếu thật sự cho rằng ta đã dùng Long Hổ Huyền Đan, thì chắc hắn sẽ lập tức từ bỏ việc đối địch với cao thủ lợi hại như ta."
"Hơn nữa, vừa nãy ta đã nói rồi, ta là truyền thừa chính thống Đạo môn- Lôi Bộ chân truyền, nhưng hắn nghe thấy thế còn muốn cướp Long Hổ Huyền Đan, xem ra là giết người đoạt bảo, muốn diệt khẩu."
"Thần tiên đấu pháp, phàm nhân gặp xui xẻo, bản lĩnh của ngươi quá thấp, nhanh chóng trốn về sau, ta đến ứng phó hắn."
Ngữ khí của Tô Đình trầm thấp, chất chứa pháp lực, buộc thành một đường, truyền tới bên tai tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh rầu rĩ nói: "Ngươi thật sự đánh thắng được hắn sao?"
Tô Đình đáp: "Ta lại chưa từng đấu thắng Thượng nhân chân chính, làm sao biết đánh được hay không? Nhưng ngươi yên tâm, lúc trước ta nói lời kia, ngược lại cũng không hoàn toàn là khoác lác, ta có thiên phú tuyệt đỉnh, truyền thừa bất phàm, bàn về bản lĩnh đấu pháp thì ngay cả Ngũ Kiếm Liễu thị đều không phải đối thủ của ta, không chừng sẽ đấu lại được nhân vật Thượng nhân cảnh đấy."
Tiểu tinh linh thấp giọng nói: "Bằng không ta trốn xa một chút? Nếu ngươi xuất hiện dấu hiệu bị đánh bại, ta sẽ lập tức đào tẩu, nhưng lúc đó ngươi phải dùng mệnh cố gắng ngăn cản hắn, tranh thủ cho ta cơ hội thoát thân."
"Phi!"
Tô Đình nói: "Tranh đấu sinh tử, ta nhất định thắng."
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Không thắng cũng phải thắng!"
"Vậy ngươi nỗ lực một chút."
Tiểu tinh linh cổ vũ một câu, sau đó nhanh chóng giương cánh lùi về sau, trốn vào giữa núi, ẩn vào trong rừng cây.
. ..
Tiểu tinh linh bỏ chạy khiến Tô Đình thở phào nhẹ nhõm, hắn ngưng thần tĩnh khí, vận chuyển Lôi Quang trong cơ thể.
Mà người áo xanh kia cũng không có ý muốn lập tức động thủ, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Đình.
Giằng co trong nháy mắt.
Tô Đình bỗng nhiên mở miệng, nói: "Ta rất hiếu kì, sao ngươi lại thấy được?"
Người áo xanh chậm rãi nói: "Ta nhìn ra, ngươi mới miễn cưỡng đột phá, mà một thân bản lĩnh lại không phải hạng người tầng ba Ngưng Pháp tầm thường có thể so với, ngược lại cũng thật sự giống như đã ăn Long Hổ Huyền Đan để đạp phá cảnh giới, đồng thời còn nhận được lợi ích càng kinh người hơn, nội tình thâm sâu, bản lĩnh cao thâm."
Dừng một chút, hắn mới nói: "Lúc trước những vị đạo hữu kia cũng nghĩ tới như vậy, chỉ có điều, tầm mắt của bọn hắn quá thấp, không biết ảo diệu của Long Hổ Huyền Đan."
Tô Đình cười lạnh nói: "Vậy ngươi biết sao?"
Người áo xanh nói rằng: "Ta tự nhiên là biết, tuy nói trước mắt ngươi đúng là có dấu hiệu như đã ăn Long Hổ Huyền Đan vào, rồi đột phá cảnh giới."
"Nhưng Long Hổ Huyền Đan cực kỳ bất phàm, dù lần này luyện đan sai lầm, dược hiệu giảm mạnh, nhưng cũng là bảo bối ngay cả Chân nhân Dương Thần cũng khó có được."
"Ngươi đạo hạnh nông cạn, sau khi dùng, tuy có ích, nhưng không thể luyện hóa hết, chắc chắn có dược lực còn thừa sẽ theo huyệt khiếu quanh người ngươi để tràn lan ra."
"Cũng chính là nói, nếu như ngươi ăn Long Hổ Huyền Đan vào, như vậy giờ khắc này nên bị dược lực đẩy tới tầng ba đỉnh phong, có lẽ bởi vì cảnh giới không đủ, không thể ngưng tựu Âm Thần, do đó cả người tràn lan dược lực, toả ra đan hương huyền diệu."
Hắn chỉ vào Tô Đình, cười nói: "Nhưng trên người ngươi chỉ có mùi máu tanh."
Tô Đình nghe vậy, mới coi như bừng tỉnh, nói: "Quan sát cẩn thận, không hổ là Thượng nhân đã ngưng tụ Âm Thần, cảm ứng cũng thật sự làm người ta giật mình."
Người áo xanh cười nói: "Lời đã nói đến nước này, ta cũng không muốn làm lớn chuyện, ngươi để Long Hổ Huyền Đan lại, ta tha cho ngươi một mạng."
Tô Đình cười ha ha nói: "Tha cho ta một mạng?"
Người áo xanh gật đầu nói: "Ta nhất ngôn cửu đỉnh."
Tô Đình mỉm cười nói: "Nhưng Tô mỗ nghĩ ngươi đang đánh rắm."
Sắc mặt người áo xanh lập tức lạnh xuống, ý cười cũng biến mất, hàn ý đột ngột sinh ra.
Tô Đình nhẹ nhàng nhảy một cái, từ trên vai lực sĩ nhảy xuống.
Hắn lui về bên cạnh nửa bước, nhìn về phía người áo xanh kia.
"Tô mỗ là người có thiên phú tuyệt đỉnh, lấy bản lĩnh tầng ba quét sạch tứ phương, ngươi không phải hạng người ngu xuẩn, chắc chắn sẽ không thả một đại địch như ta rời đi, để lưu lại dư hoạn."
"Trước đây ta ở trước cửa Yêu Hổ động phủ đã nói, ta chính là nhận được Lôi Bộ chân truyền, là đạo gia chính thống, ngươi cũng rõ ràng, truyền thừa như vậy, sau lưng nhất định có tông môn mạnh mẽ."
"Ngươi dám đến cướp Long Hổ Huyền Đan của ta, trong lòng nhất định đã có quyết định chủ ý, sau khi đoạt bảo sẽ giết người diệt khẩu, thậm chí còn mơ ước tới truyền thừa trên người ta thôi?"
Vẻ mặt Tô Đình đầy ý cười, nói: "Sở dĩ không muốn trực tiếp động thủ, là bởi vì ngươi không chắc chắn, trong chớp mắt có thể giết chết ta, thế nên sợ ta liều mạng phá huỷ Long Hổ Huyền Đan?"
Người áo xanh lạnh nhạt nói: "Lúc trước thấy ngươi ở động phủ Yêu Hổ tùy tiện làm dáng, vốn tưởng rằng ngươi ngông cuồng tự đại, không ngờ chỉ là diễn kịch cho ta xem. Cũng được, chỉ cần ngươi giao Long Hổ Huyền Đan ra, ta không giết ngươi, chỉ gieo xuống đan độc cho ngươi, thu ngươi làm một tùy tùng. . . Ngươi phải biết rằng Long Hổ Huyền Đan này nhất định không phải là của ngươi."
"Hắc. . ."
Tô Đình bật cười thành tiếng, chỉ vào một vòng mâm tròn trong tay hắn, cười nói: "Long Hổ Huyền Đan, bây giờ đã rơi vào tay ta thì chính là của ta. Còn ngươi, chỉ cần giao ra món pháp khí này, cởi bộ pháp y trên người ngươi này, ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng, nhiều nhất chỉ đánh gãy tay chân ngươi, phế bỏ đạo hạnh của ngươi. . . Ngươi cần biết được rằng đồ không phải của ngươi, cuối cùng cũng chỉ là đi xa ngàn dặm đến đưa bảo cho ta thôi."
"Lớn mật! Ngươi dám nói năng lỗ mãng!"
Người áo xanh đột nhiên phất tay, một ánh hào quang chớp mắt đã tới.
Tô Đình khẽ nhấc tay trái, nhất thời Lôi Quang lấp loé!
Thiên Lôi Kiếm Chỉ cùng phép thuật của Thượng nhân kia đụng vào nhau!
Ầm ầm nổ vang, tứ phương chấn động.
Cây cối hai bên không ngừng lay động, lá cây không ngừng rụng xuống.
"Dám đoạt bảo trong tay Tô mỗ, phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!"
Tô Đình duỗi vung tay lên!
Lực sĩ nhào tới!
Núi rừng rung động, lực sĩ quét ngang!
"Chơi trò vô liêm sỉ! Tuy ngươi là Thượng nhân tu thành Âm Thần, nhưng ta không hẳn sẽ thua ngươi. . ."
Tô Đình bộ cương đạp đấu, tứ phương rung động, trong tay hắn khẽ chỉ, lôi đình phun ra!
Oành!
Người áo xanh kia ngăn luân bàn trước người!
Lôi đình đánh vào luân bàn, đột nhiên tán loạn.
Chỉ là sắc mặt người áo xanh biến hóa, hiển nhiên uy lực của lôi đình này nằm ngoài ý liệu của hắn.
" Thượng nhân ngưng tụ Âm Thần, nhân vật ngưng tụ thành pháp lực, quả nhiên lợi hại."
Tô Đình thầm nghĩ: "Ta bộ cương đạp đấu phát ra Thiên Lôi Kiếm Chỉ, uy năng cường thịnh hơn không ít, nhân vật tầng ba tầm thường, không có ai tiếp được, hơn nửa còn gặp nguy hiểm cho tính mạng, mà ngay cả Ngũ Kiếm Liễu thị kia kết thành kiếm trận rồi cũng không thể ung dung như vậy."
"Nhưng kẻ trước mắt này dĩ nhiên chỉ hời hợt đã đỡ được một đòn Thiên Lôi Kiếm Chỉ này?"
"Quả nhiên không thẹn với cái danh Thượng nhân."
Hắn ghi nhớ như vậy, dương tay vung lên.
Ánh đao lóe lên, nháy mắt mà đi!