Từ biệt Tùng lão, rời đi thần miếu.
Thanh Bình lễ nghi chu đáo, tiễn hắn đến cửa.
Tô Đình xoay người lại thi lễ, nói tiếng cám ơn rồi muốn rời khỏi.
Đúng lúc này lại nghe thấy Thanh Bình lên tiếng hỏi thăm: " Vương công tử luôn đi cùng ngươi kia, thân sinh mẫu thân của hắn là em họ gia chủ Tôn gia."
Tô Đình dừng lại, quay đầu nhìn Thanh Bình.
Sắc mặt Thanh Bình không hề thay đổi, tiếp tục nói: "Tôn gia chính là nhà năm đó đoạt cửa hàng nhà ngươi."
Tô Đình cười nói: "Gần đây hình như ngươi khá là quan tâm ta."
Thanh Bình thoáng lắc đầu, nói rằng: "Ngươi không nên hiểu lầm, ta cũng không phải giám sát ngươi, mà là lần theo tung tích do cao nhân Cổ đạo kia lưu lại, thế mà lại hướng về Tôn gia."
"Tôn gia?" Con ngươi Tô Đình co rụt lại, trong lòng chấn động.
"Manh mối còn khá cạn, tạm thời không tiện kết luận." Thanh Bình nói thế rồi trầm ngâm dặn dò: "Nhưng trước đó, ngươi tốt nhất nên cách xa Vương công tử kia một chút, để tránh rơi vào bẫy của người khác."
"Đa tạ lão huynh nhắc nhở." Tô Đình gật đầu, chợt lộ ý cười, nói: "Chỉ có điều, ngươi có từng gặp qua, trong số người tu hành chúng ta, có ai rơi vào tay một tên công tử bột thế tục không?"
Thanh Bình hơi biến sắc, cẩn thận đánh giá Tô Đình một phen, trầm giọng nói: "Ngươi quả thật đã đặt chân lên con đường tu đạo này?"
Tô Đình chỉ mỉm cười, coi đó là ngầm thừa nhận.
Trong lòng Thanh Bình không khỏi có chút chấn động, ánh mắt thay đổi, có vẻ không bình tĩnh lắm.
Tô Đình lẳng lặng nhìn.
Hồi lâu sau, Thanh Bình mới coi như từ từ hòa hoãn lại, chỉ khẽ gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Lúc này, Tô Đình cúi chào hắn, đang muốn rời khỏi nhưng lại chợt nhớ tới cái gì, lại lên tiếng hỏi: "Thanh Bình lão ca, không biết trong mực nước vẽ bùa của thần miếu này có một loại nào có thể từ từ mờ đi sau khi viết một thời gian không?"
Thanh Bình nghe vậy, khẽ nhăn trán một cái, do dự một cái, nói: "Loại mực nước này cũng có, nhưng vô cùng hiếm thấy, hiện nay thần miếu cũng không cất giữ."
"Ồ?" Tô Đình hơi hơi trầm ngâm, kỳ thực thứ này không tính là việc khó, ở đời trước có một loại bút ma thuật có công dụng tương tự, nhưng hiện tại, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
"Thanh Bình huynh, ở chợ nơi này của chúng ta, có thể có loại cá trong biển không?" Tô Đình quen thuộc sách cổ, có không ít ý tưởng, lập tức nhớ tới những phương diện khác.
"Cá trong biển?"
Thanh Bình lắc đầu nói: " Nơi này chúng ta chỉ có cá trong sông suối, còn hải ngư thì phải tới Đông Biên, nơi đó mới gần biển."
Tô Đình hơi tiếc nuối, nói: "Cũng được, ta lại nghĩ cách khác."
Thanh Bình không phải người hay nói, nhưng hắn đối thoại vài câu cùng Tô Đình, sau khi dần quen thuộc cũng không giấu nghi hoặc ở trong lòng như lúc trước nữa, không khỏi hỏi: "Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"
Tô Đình ghé sát vào tai hắn, thấp giọng cười nói: "Trong biển có một loại cá, được xưng là mực, bên trong có một túi đen, có chứa mực nước, có thể dùng để viết. . . Thế nhưng, sau khi viết không lâu, mực nước sẽ từ từ bốc hơi, biến mất không còn tăm hơi. Mà loại mực nước này, thường bị người có tâm lợi dụng, dùng để làm chút chuyện xấu, bởi vậy, mới gọi là con mực."
Thanh Bình ngẩn ra, dường như hiểu ra mấy phần, nói: "Ngươi này. . . Không khỏi. . ."
Tô Đình cười ha ha, quay đầu rời đi.
Thanh Bình nhìn bóng lưng hắn rời đi, trầm ngâm không nói.
. ..
"Thiếu niên kia là ai?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có âm thanh truyền đến.
Thanh Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên, chậm rãi đi tới, bước tiến vững vàng, diện mạo đoan chính.
Thấy rõ người đến, Thanh Bình nhẹ nhàng cúi chào, nói: "Tham kiến đại nhân."
Người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt mỉm cười, phất tay cười nói: "Chúng ta cũng coi như có quen biết, không cần khách khí."
Vẻ mặt Thanh Bình không thay đổi, vẫn nghiêm túc nói: "Lễ nghi không thể phế."
Người đứng trước mắt hắn này, không phải người khác mà chính là quan phụ mẫu ở Lạc Việt quận, Huyện lệnh Phương Khánh, Phương đại nhân.
Tòa thần miếu này cực kỳ linh nghiệm, xa gần có tiếng, Phương gia từ bậc cha chú của Phương Khánh tới nay, đều thường tới đây xin xâm giải nạn.
Mà bản thân Phương Khánh làm người đọc sách, từ nhỏ là không tin quỷ thần, nhưng sau đó con đường làm quan bị kẹt, chính là được Tùng lão chỉ điểm, gặp gỡ châu phủ đại nhân, mới có thể có quan chức như bây giờ.
Từ đó về sau, Phương đại nhân kính thần miếu như núi cao, cũng kính Tùng lão như trưởng bối.
"Thiếu niên kia nhìn có hơi quen mắt?" Phương Khánh liếc mắt một cái, lộ ra kinh ngạc.
"Người này tên là Tô Đình, là tiểu thiếu gia tiệm thuốc Tô thị lúc trước." Thanh Bình đáp.
"Ồ?" Phương đại nhân hơi cảm thán, nói: "Vụ án tiệm thuốc Tô thị lúc trước là ta xử lý, vẫn còn ghi nhớ, Tô gia xem như là bị thiệt lớn, sau đó Tô đại phu cũng bị khinh bỉ, mới ốm chết. Còn Tô Đình này có người nói hắn là ma bệnh, hắn dựa vào biểu tỷ phương xa kia nuôi sống, sẽ không sống được lâu, làm sao hôm nay nhìn thì không thấy giống lời đồn đại?"
Thanh Bình lạnh nhạt nói: " Người bị bệnh quấn quanh lâu, nhưng bệnh cũng là sẽ có thể chữa trị."
Phương đại nhân gật đầu nói: "Nói thế cũng có lý."
Thanh Bình hơi hơi nghiêng người, nói: "Phương đại nhân tới gặp Tùng lão đi, Tùng lão còn chưa nghỉ ngơi đâu, lúc này rất đúng dịp, đi theo ta nào."
Phương đại nhân khẽ gật đầu, theo hắn đi vào miếu.
Hai người tiến vào thần miếu, đi dọc theo hành lang.
"Phương đại nhân."
Thanh Bình không biết nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi: "Ở Lạc Việt quận chúng ta, thuộc về Đông Biên tri phủ quản hạt, thủ hạ của ngài thường đi tới Đông Biên sao?"
Phương Khánh gật đầu nói: "Không sai, những chuyện to nhỏ ở địa phương, sau khi xử lý thu dọn thì đều phải trình lên đi, hôm nay đúng là ngày trình báo tháng ngày, đợi đến sau giờ ngọ, ta còn phải trở lại thu dọn một phen."
Thanh Bình vẫn giống như bình thường, bình tĩnh nói: "Có người nói Đông Biên có một loại cá biển, ta cũng muốn kiến thức một phen."
Phương Khánh chợt cảm thấy thú vị, cười nói: "Loại cá biển gì?"
"Mực." Thanh Bình nói rằng: "Nếu như không phiền, mong đại nhân thông báo cho mấy vị bộ khoái, giúp ta mua về mấy con?"
"Được." Phương đại nhân liếc hắn một cái, gật đầu đồng ý, nhưng ông ta lại dừng một chút, nói: "Nhưng ta có chuyện này, còn muốn hỏi ngươi. . ."
Thanh Bình dừng chân lại, nhìn ông ta rồi nói: "Chuyện gì?"
Phương đại nhân chậm rãi nói: "Người bí ẩn kia đến từ phương bắc, từng có liên hệ với Tôn gia, gần đây ta tra được phương hướng tiệm thuốc Tô thị, hôm nay lại thấy tiểu tử Tô gia tới đây, không biết trong chuyện này phải chăng có liên quan?"
Thanh Bình im lặng chốc lát rồi nói: "Có."
Hắn đi theo bên người Tùng lão, đối với rất nhiều chuyện, cũng có thể phân rõ nặng nhẹ.
Liên quan với việc này cũng không tính là cơ mật, nếu đã giao cho Phương đại nhân đi thăm dò, thì nói từ góc độ nào đó, việc này cũng không cần thiết giấu giếm Phương đại nhân.
Phương đại nhân thấp giọng nói: "Quả là thế."
Âm thanh hạ xuống, ông ta liếc mắt nhìn tới cửa thần miếu, nói rằng: " Tiểu tử Tô gia này không phải tới gặp ngươi, cũng không phải đến thần miếu cầu phúc phải không?"
"Đây là Tùng lão để ta mời tới." Thanh Bình đáp.
"Mời?"
Con ngươi Phương đại nhân ngưng lại.
Chữ "Mời" này rất đáng nghiên cứu.
Mà có thể khiến Tùng lão tự mình hỏi đến, lại để Huyện lệnh đại nhân như ông ta, vì Tô thị mà đi thăm dò Tôn gia, đi thăm dò người thần bí kia, như vậy tính ra, chữ này lại nên chú ý thế nào?
Phương đại nhân trầm giọng nói: "Tô Đình này có gì bất phàm sao?"
Thanh Bình liếc hắn một cái, trầm mặc không nói, không trả lời.
Nhưng mà đúng lúc này, phía trước truyền tới giọng nói của Tùng lão.
"Tô thị tiểu bối chính là người đồng đạo cùng lão phu."
Một lão nhân thân thể còng xuống đang ở phía trước quét dọn tro bụi, đầu cũng không nhấc.
Chỉ là Phương đại nhân đã là ngơ ngác ở nơi đó.
Một lúc lâu sau, ông ta mới dần dần tỉnh táo, chỉ là trên mặt có cảm xúc vô cùng phức tạp.
Người đồng đạo?
Chẳng lẽ lại là một vị có thể xem cát hung, có thể nhìn phong thuỷ, có thể định sinh tử, thần tiên cao thâm huyền bí?
Lạc Việt quận tại sao lại sinh ra một nhân vật không thể trêu chọc như vậy?
"Chỉ là thiếu niên kia nhìn hơi non nớt?"
Phương đại nhân hơi nín hơi, trong lòng mơ hồ có tính toán.