Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 169: Ngàn cân treo sợi tóc




     Bên ngoài nơi Yêu Hổ bế quan.

Thần sắc Kiếm Thủ Liễu thị trầm trọng.

Sắc mặt trận sư rất khó coi, bởi vì hắn thử phá trận đến lúc này mới có mấy phần manh mối, nhưng trong nửa canh giờ vừa rồi, đã có ba đợt người tu đạo đi tới toà động phủ Yêu Hổ nơi này.

Bởi vì vừa nãy, Ngũ Kiếm Liễu thị này đã cảm giác được uy hiếp, suýt nữa đã không còn kiên trì nữa, muốn ra tay diệt khẩu hắn, không khỏi làm hắn sợ mất mật.

"Tiến triển thế nào rồi?" Kiếm Thủ Liễu thị hỏi.

"Đã có manh mối." Trận sư nói như vậy.

"Ba canh giờ, ngươi đã tốn hai canh giờ rưỡi rồi mà mới có chút manh mối, ta thấy dù ngươi có tốn thêm ba canh giờ, cũng chưa chắc có thể phá trận?" Kiếm Thủ Liễu thị trầm giọng nói.

"Còn lại nửa canh giờ, ta nhất định sẽ phá trận." Trận sư cắn răng nói.

"Ngươi chưa chắc đã còn mạng trong nửa canh giờ này." Kiếm Thủ Liễu thị nói với ngữ khí nặng nề, có ý muốn ám chỉ gì đó.

"Ta hiểu rõ."

Sắc mặt trận sư không ngừng thay đổi, cắn răng nghiên cứu, một lòng suy tư cách phá trận, không dám phân tâm gì.

Mà Kiếm Thủ Liễu thị lại nhìn ra bên ngoài.

Bốn vị huynh đệ kia, trước sau đã giết ba đợt người tu hành, một lần cuối cùng đã giữ lại một người để hỏi rõ tình thế ở toà Bạch Kham sơn này.

Bây giờ, trong Bạch Kham sơn đều là người tu đạo, đa số đều là tầng hai, không thiếu người tầng ba, nhưng cũng may tạm thời không có dấu vết của Thượng nhân.

Thu hồi ánh mắt, trong lòng Kiếm Thủ Liễu thị trầm ngâm suy nghĩ.

Thời gian càng kéo dài, người đến sẽ càng nhiều.

Một nhóm người bọn hắn này xem như cách Khảm Lăng khá gần, có thể đến sớm cũng là ưu thế.

Chỉ là, kéo dài tới hiện tại, người tu hành cách Khảm Lăng hơi xa một chút, cũng đã nghe được tin tức, dần đuổi tới Bạch Kham sơn.

"Tin tức lưu truyền càng xa, phạm vi này càng mở rộng, người tu đạo tự nhiên sẽ càng nhiều."

"Lại thêm một thời gian nữa, bên trong Bạch Kham sơn nhất định sẽ càng có nhiều người, huynh đệ năm người chúng ta cũng khó mà ứng phó được."

"Hơn nữa, sau khi tin tức truyền ra, không biết tin này có truyền tới tai Thượng nhân, thậm chí Chân nhân hay không."

"Thượng nhân thậm chí là Chân nhân, nhân vật như vậy, một khi nghe được tin tức, muốn lên đường tới đây, nhất định sẽ nhanh như gió, tốc độ tới cực nhanh."

"Thời gian quả nhiên không còn nhiều."

Ánh mắt Kiếm Thủ Liễu thị hơi co lại, hắn cũng từng nghĩ có nên trực tiếp gọi để thiếu niên bên trong kia mang Long Hổ Huyền Đan ra, sau đó đám người bọn hắn có thể tha cho hắn một đường sống.

Trong khi hắn nghĩ như vậy, trận sư đột nhiên kinh hỉ kêu lên: "Xong rồi!"

Tay cầm kiếm của Kiếm Thủ Liễu thị đột nhiên siết chặt, ánh mắt hơi co lại nhìn về phía trận sư.

Vẻ mặt trận sư cũng khó tránh khỏi đầy vui mừng, gật đầu nói: "Ta đã tìm được cách, trong vòng nửa canh giờ, nhất định có thể phá được trận pháp này!"

Kiếm Thủ Liễu thị hơi trầm ngâm, gật gật đầu.

Để tránh xuất hiện sai lầm, hắn bắt đầu truyền âm gọi bốn vị sư đệ.

Trước tiên phải chặn lại tất cả đường về trong động phủ Yêu Hổ.

Sau đó, bốn người lập tức trở về, năm người huynh đệ bọn hắn hội hợp mới có thể phát huy ra kiếm trận cường đại nhất, ngăn chặn mọi biến cố phát sinh, có thể chắc chắn đoạt lấy Long Hổ Huyền Đan vào trong tay.

. ..

Trong trận.

Tiếng sấm vẫn vang động nặng nề như cũ.

Tô Đình vẫn ngồi khoanh chân không nhúc nhích, chỉ là Lôi Quang bên người lại mơ hồ truyền ra cả tiếng rồng ngâm hổ gầm.

Tiếp theo, có ánh lửa, có hơi nước, có sinh cơ, rồi lại có cả u ám tĩnh mịch.

Các loại biến hóa khiến tiểu tinh linh nhìn mà sợ mất mật.

Giờ khắc này, thân ảnh Tô Đình vẫn mơ hồ không rõ như cũ, nhưng tia sáng xán lạn chói mắt, khí tức càng ngày càng mạnh mẽ.

Mặc dù tiểu tinh linh không nhìn ra được pháp môn mà hắn tu luyện, nhưng cũng biết, lúc này Tô Đình đã tu hành đến bước ngoặt quan trọng, chính là thời điểm lĩnh ngộ.

"Hai canh giờ rưỡi rồi."

Tiểu tinh linh nhìn cảnh tượng hiện ra trên tường.

Hai canh giờ rưỡi đã trôi qua, trận pháp vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, trận sư kia bận việc nửa ngày, mà cũng chưa phá giải được một chút nào.

Thấy thế, trong lòng nàng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe trận sư kia nói đã tìm ra manh mối phá giải.

Trong lòng nàng đột nhiên thắt lại, rồi lại không ngừng trấn an chính mình.

"Hai canh giờ rưỡi trước, trận pháp không hao tổn gì, dù lại cho hắn hai canh giờ rưỡi để phá trận, có lẽ cũng không phá được một nửa."

Tiểu tinh linh thầm nghĩ: "Có thể Tô Đình nói đúng, kẻ này chỉ vì mạng sống, nên mới khoác lác. . . Dù sao lúc trước xây dựng động phủ cho con hổ kia, tốt xấu gì cũng là Thượng nhân, không phải một kẻ tầm thường là có thể phá giải được."

Nàng nghĩ như vậy rồi nhìn về phía Tô Đình.

Lúc này Tô Đình vẫn đang lĩnh ngộ.

Trước tiên ngộ ra pháp ý, lại ngưng tụ thành pháp ý!

Chỉ cần hiểu được, chỉ cần ngưng tụ thành, như vậy Tô Đình chính là người tu đạo tầng ba!

Lấy bản lĩnh của Tô Đình khi ở tầng hai đã có thể so với tầng ba, sau này hắn lại tới tầng ba, có lẽ bản lĩnh cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, chí ít có thể tự vệ được.

"Theo tình huống bây giờ, thêm hơn nửa canh giờ nữa thì hắn có thể công thành viên mãn."

Trong lòng tiểu tinh linh hơi thả lỏng một chút, nhưng cũng không khỏi có chút cảm thấy hoảng sợ đối với Tô Đình, thầm nói: "Chẳng trách kẻ này ngạo khí như thế, quả nhiên thật sự có thiên phú."

Ba canh giờ lại có thể hoàn thành một hồi tu hành, có thể đột phá một Đại cảnh giới, thực sự khiến làm người cảm thấy thán phục.

Phải biết rằng người tu đạo tầm thường dù có tích lũy đầy đủ, khi bắt đầu ngưng tựu pháp ý, mà bất luận có thể thành công hay không cũng cần bế quan một thời gian rất dài.

Ba canh giờ ngăn ngắn này đối với người tu hành chỉ là thời gian để ngủ gật thôi.

Dù có Long Hổ Huyền Đan trợ giúp, nhưng cũng không thể bỏ qua thiên phú của bản thân Tô Đình.

"Coi như ngươi lợi hại."

Trong lòng tiểu tinh linh thầm nghĩ.

. ..

Thời gian dần trôi qua.

Thời hạn ba canh giờ đã sắp tới.

Mà ở ngoài trận pháp, trong nửa canh giờ này, tinh thần trận sư phấn khởi, hắn không ngừng phá trận, ban đầu chầm chậm, sau đó nhất cử nhất động, một lần triển khai cũng đủ khiến bố trí trong trận pháp tán loạn một tảng lớn.

Cho tới lúc này, hầu như đã sắp phá hết trận pháp!

Ánh mắt Ngũ Kiếm Liễu thị cũng từ từ thay đổi.

Trong ánh mắt Kiếm Thủ hiện lên vẻ tán thưởng.

Nhị sư huynh cũng không còn vẻ khinh thường gì nữa.

Trong lòng trận sư đang phá trận ở phía trước, cũng thoáng thả lỏng một chút.

"Là một nhân tài."

Liễu thị Kiếm Thủ thầm nói: "Trước đó nếu trực tiếp giết thì đúng là đáng tiếc."

Năm huynh đệ bọn họ có kiếm thuật ác liệt, muốn giết trận sư này tuyệt đối không phải việc khó, nhưng muốn phá trận pháp này thì đúng là việc khó.

Nhưng trận sư này lại có thể giải quyết được trận pháp mà năm huynh đệ bọn hắn khó mà ứng phó được.

Quả nhiên là ai cũng có chuyên môn của mình!

. ..

Trong trận.

Vẻ mặt tiểu tinh linh đã trắng xám.

Dưới ánh sáng của lôi hỏa tỏa ra, sắc mặt càng có vẻ trắng bệch.

"Xong rồi. . ."

Tiểu tinh linh liếc nhìn Tô Đình.

Nửa canh giờ đi qua, Tô Đình còn chưa Ngưng Pháp thành công.

Mà đối phương phá trận đã sắp kết thúc rồi.

"Tại sao lại như vậy?"

"Hai canh giờ rưỡi trước, trận pháp không bị tổn thương mảy may, làm sao sau đó lại phá trận nhanh như vậy?"

Tiểu tinh linh thất kinh, ngồi trên phong châu đã gấp đến độ xoay quanh.

Kỳ thực trong nửa canh giờ sau đó, một nén nhang trước, tuy rằng trận sư kia bắt đầu phá trận, nhưng tiến triển cũng không quá nhanh, tiêu tốn một nén nhang cũng mới phá được một góc.

Lúc đó tiểu tinh linh còn nghĩ bỏ ra hai canh giờ rưỡi mới tìm được manh mối, một nén nhang mới phá được một góc, sau này tất nhiên sẽ còn tốn thời gian càng lâu.

Nào nghĩ đến, một nén nhang sau, trận sư nàylại phá trận càng lúc càng nhanh.

Tòa trận pháp này giống như núi lở vậy, nhanh chóng tán loạn.

. ..

Ngoài trận.

Nhị sư huynh thấp giọng nói: "Đại ca, hai canh giờ rưỡi đầu tiên, kẻ này hoàn toàn không sử dụng hết sức, sau đó thấy mấy huynh đệ chúng ta không còn kiên trì, hắn lại có thể phá trận?"

Hắn nhìn bóng lưng của trận sư, nắm chặt bảo kiếm, nói: "Tiến triển trước sau của hắn không giống nhau, trước đây chẳng lẽ là muốn kéo dài? Không bằng coi đây là cớ, tiện tay giết?"

"Không nên nói bậy, ngươi không hiểu được trận pháp chi đạo, không biết khó khăn trong đó." Kiếm Thủ Liễu thị khẽ lắc đầu, nói: "Hai canh giờ rưỡi đầu, hắn đang tìm kiếm manh mối, sau đó có manh mối, tốn một nén nhang mới miễn cưỡng phá được một góc trận pháp. Mà trận pháp thiếu hụt một góc, cũng là có khuyết điểm, không còn hoàn thiện, sau đó mới càng dễ dàng phá tan, nên xu thế tan vỡ mới càng ngày càng mãnh."

Nhị sư huynh hơi trầm ngâm.

Lời này giống như đang đào chân tường nhà người ta vậy?

Phía trước đào một lát cũng chỉ đào được một hố nhỏ, nhưng sau đó đào, bức tường kia có lẽ chưa kịp chờ lần cuốc kia xuống đã tự mình đổ nát, giống như núi lở vậy?

"Ba canh giờ, hắn có thể phá trận, chúng ta tạm tha cho hắn một mạng."

Kiếm Thủ Liễu thị nói rằng: "Chỉ có điều, tha một mạng không hẳn là muốn thả hắn."

Nhị sư huynh khẽ gật đầu, đáp: "Người này sau này vẫn có tác dụng."

Mà trận sư vẫn không biết chuyện này, mà còn đang hăng hái phá trận, đã tới lúc kết thúc.

. ..

Trong trận.

Lôi Quang lấp loé, rừng rực không gì sánh được.

Tiểu tinh linh càng nôn nóng.

"Bây giờ nên làm gì?"

Nàng muốn gọi Tô Đình tỉnh lại, nhưng lại nhớ lời dặn của Tô Đình.

Nhưng trận pháp bên ngoài đã bị phá xong rồi, sau một khắc sẽ triệt để tan rã.

Tô Đình còn chưa tỉnh, nhưng đối phương đã đến rồi!

Lần này thật sự sẽ cùng chết sao?

"Liều mạng!"

Tiểu tinh linh cắn răng.

So với chuyện cùng nhau chờ chết, không bằng liều một phen.

Dù bản lĩnh nàng thấp kém, không hiểu đánh nhau, chắc chỉ có thể chịu đựng được một lần hô hấp, nhưng cũng không nên ngồi chờ chết.

Nàng suy nghĩ một chút, điều khiển phong châu, cuốn lên một cơn gió, đi tới bên người Tô Đình, thấp giọng nói: "Không biết xấu hổ, ta đi chống đỡ một nhịp hô hấp."

"Vì cứu ngươi mà lúc này lại chết trước ngươi."

"Nếu lần này ngươi không chết, sau đó nhất định phải báo thù cho ta."

Nàng hít sâu một hơi, điều khiển phong châu, nha một tiếng, cuốn lên một cơn gió, xông ra ngoài.

Nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay bỗng nhiên duỗi ra, bắt thân thể nho nhỏ của nàng, kể cả phong châu vào trong tay.

"Bình tĩnh, chúng ta có thể thắng."

Giọng nói bình thản của thiếu niên truyền vào trong tai tiểu tinh linh.

Tiểu tinh linh nhất thời thở dài một hơi, cả người đều mềm nhũn ra.

"Đến rồi!"

Tô Đình thu bình ngọc lại, ý động thần đao, lại lấy Ngũ Hành Giáp, chậm rãi đứng dậy đến, thần sắc hờ hững, mang theo vẻ lạnh lùng.

Hắn nhìn ra bên ngoài, vầng trán hơi nhíu.

Ầm một tiếng!

Vào đúng lúc này, trận pháp hoàn toàn đổ nát!

Tất cả dấu vết trận pháp đều tán loạn, tiêu tan không dấu tích.

Trong ngoài trận pháp hoàn toàn tiêu tán, ra vào nơi đây lại không còn cách trở.

Ngay khi trận pháp này tán loạn trong chớp mắt.

Sáu bóng người bỗng nhiên vọt tới.

Lưỡi kiếm nhắm thẳng vào! Hàn quang um tùm!

Bầu không khí căng thẳng! Sát cơ lạnh lẽo!

Dường như động một cái là sẽ bùng nổ!

"Chờ chực đã lâu."

Một tay Tô Đình để ở phía sau, hờ hững nói.