Giữa trưa.
Tô Đình làm xong mọi chuyện trong nhà xong, lúc này mới đi ra ngoài, đi quanh chung quanh, tìm kiếm thương cơ.
Dù hắn ốm đau nhiều năm, ít khi ra ngoài, thế nhưng hắn là ma bệnh dựa vào biểu tỷ nuôi sống, tiếng tăm ở gần đây cũng không nhỏ. Hàng xóm láng giềng, cô ba cậu sáu biết hắn cũng không hề ít, Tô Đình đi trên đường, không thiếu người nhận ra hắn, sau khi kinh ngạc qua đi, tất cả đều thân thiện lên tiếng chào hỏi.
Tô Đình không thất lễ, cũng đáp lễ từng người.
Rất nhiều người kinh ngạc vì ma bệnh là hắn bị bệnh nằm liệt giường nhiều năm, bây giờ thân thể lại có thể khôi phục, có thể đi ra ngoài dạo quanh.
Rốt cuộc ngày đó người gặp hắn ở bên trong tòa thần miếu cũng không có bao nhiêu, hơn nữa cũng có một số người bị chuyện về biểu tỷ của hắn hấp dẫn chú ý, quên đi một số chuyện.
Một đường đi tới, gặp được không ít người.
Có người ngay mặt chúc mừng là thật sự chúc mừng, cũng có người chúc mừng xong, sau khi quay đầu đi lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau lưng tiếng chê cười, tiếng nghị luận, đủ loại cách nói đều không gạt được Tô Đình bây giờ vốn có ngũ giác nhạy cảm.
Trong chốn hồng trần, vô số vụn vặt.
Nhìn thấu thế sự mới có thể xuất thế.
Tuy rằng Tô Đình còn chưa tới mức độ nhìn thấu thế sự, nhưng cũng không thèm để ý mấy lời của những người không liên quan này, hắn chỉ thầm tính toán những chuyện mà hắn có thể làm trong đầu.
"Không nói tới chuyện lâu dài, không nói tới chuyện làm giàu, nhưng trước mắt phải kiếm việc gì làm, tích góp lại tiền lương mấy ngày, tình thế lúc này đã là lửa xém lông mày rồi."
Tô Đình từ từ thở dài một hơi.
Hắn cuối cùng cũng coi như hiểu rõ vì sao từ cổ chí kim, người tu tiên luyện đạo đa số đều có xuất thân không tầm thường.
Rốt cuộc người có xuất thân nghèo khó không thể đọc sách biết chữ, không thể đọc hiểu kinh văn, cũng sẽ không hiểu công pháp.
Ngoài ra, nhân vật ở tầng dưới chót luôn sinh hoạt khốn khổ, bọn họ chỉ cầu một ngày ba bữa, ngay cả việc ăn cơm đều không thể đảm bảo, làm sao có thể an tâm tu hành?
Bụng ăn không no, như vậy tu luyện chưa thành cũng đã chết đói trước rồi.
"Cái gọi là nghèo văn phú võ, hạng người như ta tu tiên càng là như vậy."
Tô Đình cũng có cảm khái như vậy: "Thực sự là không tài không đủ để dưỡng đạo."
Chỉ là hắn còn chưa biết con đường tu hành của hắn không giống người ngoài.
Người tu đạo nói: Pháp, lữ, tài,.
Ở phương diện "Tài" này, nhu cầu của hắn lại càng kinh người.
Điều này cũng càng làm người ta khổ não.
. ..
Tô Đình đi cả nửa ngày, đối với việc kiếm tiền, mơ hồ đã có hai phần manh mối.
Hắn đang định về nhà làm chút chuẩn bị, thì lại phát hiện con đường này nhìn vô cùng nhìn quen mắt.
Hắn trầm mặc một chút, nhìn về phía trung tâm đường phố.
Con đường này khá náo nhiệt, mà ở trung tâm đường phố lại có một cửa hàng đóng chặt cửa.
Ở trên đường phố này, cửa hàng ở khu vực này xem như là không tệ, dù buôn bán mặt hàng gì cũng sẽ không kém, nhưng cửa hàng kia lại đóng cửa không mở, nhìn dấu vết thì hình như đã rất lâu rồi chưa từng mở cửa.
Đó chính là tiệm thuốc năm đó của Tô gia.
"Trước đó biểu tỷ đã nói, Tôn gia đoạt cửa hàng của Tô gia, mấy năm qua lại chưa từng mở cửa."
Tô Đình khẽ nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: "Đoạt cửa hàng, cũng không phải vì kinh doanh, trái lại còn đóng cửa? Hành động như vậy, hoặc là do Tô gia đã đắc tội với Tôn gia, động tác này chính là trả thù. . . Hoặc là, Tôn gia có mưu đồ khác."
Hắn không biết Tôn gia là vì lý do gì.
Nhưng hiện tại hắn cũng không muốn nghĩ đến chuyện này.
Việc quan trọng nhất trước mắt chính là kiếm tiền ăn cơm.
Tốt nhất là kiếm được một khoản lớn, có thể không lo cơm áo trong một khoảng thời gian, để hắn có thể an tâm tu hành, không còn phải phát sầu vì củi gạo dầu muối.
Tô Đình liếc mắt nhìn chằm chằm một lúc rồi muốn xoay người rời đi.
"Trước tiên về nhà một chuyến, chuẩn bị mấy thứ."
Nhưng mà hắn còn chưa xoay người, đã phát hiện ra điểm khác thường.
Tô Đình có cảm giác nhạy cảm, khi chuyên tâm ngưng thần, trong phạm vi hơn mười bước quanh thân, gió thổi cỏ lay gì đều không gạt được hắn, dù cho giờ khắc này hắn đang nghĩ tới chuyện khác, nhưng có người tới gần thì hắn cũng không phải không hề có cảm giác.
Hắn khẽ đảo tay, nắm chặt lấy cổ tay một người.
"Làm gì?"
Tô Đình nhìn người trước mắt này, cười lạnh nói: "Trộm đồ vật?"
Đây là một người trung niên có vóc người nhỏ gầy, bị Tô Đình nắm chặt cổ tay thì thẹn quá thành giận, muốn giãy ra tránh thoát.
Nhưng đúng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay đánh vào mặt người trung niên kia.
Người trung niên kia ngã ngửa ra, lăn trên đất.
"Cuối cùng cũng coi như tìm được ngươi."
Một người trẻ tuổi mặc quần áo bảnh bao, chỉ vào người trung niên kia, tức giận nói: "Mang xuống đánh hắn một trận cho ta, dám trộm túi tiền của Vương lão gia nhà ngươi, đúng là không có mắt."
Vừa dứt lời, sau lưng hắn đã có hai cái gã sai vặt lập tức tiến lên kéo người trung niên kia vào trong ngõ hẻm, sau đó là từng tiếng kêu rên truyền đến, có vẻ thê thảm bi ai.
Tô Đình chỉ lui một bước, thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng vị công tử kia lại ghé sát vào đến, cười nói: "Vị huynh đệ này, hẳn là cũng chịu thiệt vì kẻ này?"
Tô Đình liếc mắt nhìn, chỉ thấy người này chừng hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, vành mắt đen nhạt, nhưng trong ý cười mang theo vẻ thân cận.
"Không có chuyện gì."
Tô Đình thuận miệng đáp một tiếng, quay người muốn rời khỏi.
Nhưng công tử kia lại đưa tay tới, muốn kéo Tô Đình.
Chỉ thấy Tô Đình hơi nghiêng người tránh đi, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Công tử kia cười nói: "Huynh đài khi nãy cũng muốn đập cho kẻ vô liêm sỉ kia một trận đúng không?"
"Đúng thì sao?" Tô Đình khẽ cau mày buồn bực, Tô tiểu gia ta có muốn đánh người hay không, liên quan rắm gì tới ngươi?
"Vương mỗ cũng muốn đánh hắn một trận, nhưng lo lắng phong độ, tự mình không thể xuất thủ, nhưng là đối với những người dám nghĩ dám làm thì vô cùng thưởng thức."
Công tử kia cười nói: "Bổn thiếu gia họ Vương, chính là con trai độc nhất Vương gia, đang muốn tới Thúy Ngọc lâu uống trà, bây giờ gặp huynh đài thấy vô cùng hợp mắt, không bằng cùng nhau đi?"
Vẻ mặt Tô Đình rất quái lạ.
Cách tiếp cận người khác của kẻ này có vẻ hơi vụng về.
Thủ pháp tiếp cận người khác ở đời trước của chính mình không biết cao minh hơn đối phương bao nhiêu lần.
Nói đi phải nói lại, họ Vương này không có chuyện gì lại tiếp cận hắn làm gì?
Hay hắn thích chơi long dương, phích đoạn tụ?
Tô Đình rùng mình, đang muốn từ chối, nhưng trong lòng không biết tại sao lại chợt thấy bất an, ánh mắt của hắn ngưng lại, trong lúc hoảng hốt dường như phát hiện ra cái gì rồi chợt gật đầu.
"Cũng được."
. ..
Thúy Ngọc lâu.
Nơi này trang trí rất hoa lệ, dù là cách trang trí hay màu sắc cách điệu, hoặc là thái độ của gã sai vặt đều khiến người ta cảm thấy thư thái, thật sự được xem như trà lâu tốt nhất trong chu vi mấy chục dặm, cũng xứng với giá tiền đắt đỏ ở đây.
Tô Đình uống một ngụm trà, chỉ cảm thấy trong miệng đầy hương thơm, không khỏi tán thưởng một tiếng.
Hắn liếc mắt nhìn, Vương công tử ngồi đối diện mặt đầy ý cười, cũng nhẹ nhấp một ngụm.
Mấy gã sai vặt đứng hầu ở bên, không dám ngồi xuống.
"Hương vị không tệ."
Tô Đình vừa uống trà, vừa ăn trà bánh nhét, tướng ăn vô cùng hung mãnh, hoàn toàn không có vẻ khách sáo, sức ăn tăng vọt so với khi ở nhà.
"Hương vị không tệ, vậy thì lần sau lại đến."
Vương công tử hơi mỉm cười nói: "Vương mỗ cùng Tô huynh vừa gặp mà đã như quen, thực sự là đáng tiếc vì gặp nhau muộn."
Không đợi hắn tiếp tục mở miệng, Tô Đình đột nhiên khoát tay áo, nuốt xuống đồ ăn ở trong miệng, nói rằng: "Ta cũng tiếc không sớm gặp được lão huynh, nhưng lúc này sắc trời dần muộn, đã tới hoàng hôn, hiện nay nhà ta còn có việc, tạm thời trở về một chuyến, lần sau lại đến nhé."
Lời này nói ra, sắc mặt đám tùy tùng xung quanh đều đều khẽ biến, vô cùng không lành.
Tô Đình giống như không phát hiện ra, tiếp tục uống trà, tiện tay cầm một miếng bánh ngọt đút vào trong miệng.
Sắc mặt Vương công tử không hề thay đổi, cười nói: "Không vội, còn có mấy đĩa trà bánh chưa bưng lên nữa."
Tô Đình ngẩng đầu lên, mặt đầy ý cười, lấy tay vẫy một cái, không hề để ý nói: "Không có chuyện gì, chờ một lúc ta đóng gói mang về."
Vừa nói xong lời này chỉ thấy Vương công tử cũng không duy trì được nụ cười trên mặt nữa, gương mặt trở nên cứng ngắc.
Tô Đình giống như không có nhìn thấy biểu hiện trên mặt hắn, quay ra bên ngoài hô lớn: "Đóng gói xong chưa? Tô thiếu gia nhà ngươi phải đi về."
. ..
Tô Đình không chút khách khí, càng không lo đến mặt mũi gì, đóng gói mang đi, hắn giơ giơ ống tay áo, mang đi một hộp cơm rồi để lại một câu.
"Vương công tử, lần sau chúng ta lại đến ha."
Tô Đình cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống lầu.
Mà ở bên trong phòng trà đã vắng lặng hồi lâu.
Sắc mặt Vương công tử từ từ âm trầm lại.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, có một người đi vào.
Người này không phải người khác, lại chính là tên móc túi khi nãy vừa tới gần Tô Đình đã bị Tô Đình phát hiện, sau đó bị thủ hạ của Vương công tử kéo xuống đánh cho một trận.
"Khổ cho ngươi một trận."
Vương công tử bình tĩnh nói: "Xuống lĩnh hai lượng bạc, lại chuẩn bị mấy ngày, trò hay sẽ chờ mở màn."
Người kia lộ vẻ mặt vui mừng, khom người cúi đầu, lui xuống.
Lúc này, một tên tùy tùng bên cạnh Vương công tử tiến lên, thấp giọng nói: "Công tử, ta thấy Tô Đình kia dường như có vẻ không muốn thân cận với ngài?"
"Phí lời, lần đầu gặp tự nhiên là không thân cận, chẳng lẽ còn có thể coi ta là cha hắn để làm thân à?" Vương công tử khoát tay áo một cái, nhìn cảnh tượng trên bàn , nói rằng: "Cũng không đáng ngại, chỉ là tiểu tử nghèo đói bụng choáng váng, lúc trước vội vã về nhà, chắc là phải mang chút thức ăn cho biểu tỷ kia của hắn, cũng không phải là hắn cảnh giác."
Tên tùy tùng kia cau mày, thấp giọng nói: "Thế nhưng. . ."
"Thế nhưng cái gì?"
Vương công tử khoát tay áo một cái, nói: "Chẳng qua chỉ là thiếu niên chừng mười tuổi, những năm qua bị bệnh nằm liệt giường, tâm trí có khác gì đứa trẻ ba tuổi chứ? Ngươi lại nhìn hành vi cử chỉ của hắn xem, không biết đối nhân xử thế gì, tiểu tử như vậy có thể có lòng dạ gì?"
Nói xong, Vương công tử vỗ tay một cái, nói: "Còn việc ngươi nói không thân cận ấy ? Loại chân đất như hắn, thường xuyên mời hắn ăn hai bữa cơm thì sẽ trở thành thân cận."
Hắn nói bằng ngữ khí hời hợt, tràn ngập xem thường.
Giống như từ lúc vừa bắt đầu, hắn chưa từng đánh giá cao thiếu niên kia.