Phía trước có một ngọn núi, thế núi thấp mà phẳng.
Nhưng một ngọn núi nhỏ như vậy lại có kỳ danh là Kiếm sơn.
Cảnh Tú huyện có truyền thuyết rằng nơi này từng là một ngọn núi cao, sau đó thần tiên đến đây đấu pháp, ảnh hưởng lan đến đây, khiến đỉnh núi cao gãy nát tạo thành thế núi thấp. . . Ngày ấy có thần tiên chết ở đây.
Mà xung quanh Kiếm sơn, bao gồm cả Cảnh Tú huyện ở bên trong đều bị ảnh hưởng, vô số người tử thương.
"Căn cứ vào truyền thuyết ở Cảnh Tú huyện, sau lần đó, ngọn núi này đã trở thành tuyệt địa, chim muông không sinh ra, cây cỏ không mọc."
Tô Đình thầm nói: "Từ khi Đại Chu thành lập đến nay đã hơn tám mươi năm, có cao nhân đến đây, xây dựng một tòa lầu, bố trí phong thuỷ, để ngọn núi lớn này không còn là chốn tuyệt địa nữa."
Tô Đình nghĩ có lẽ lúc đó sau khi vị thần tiên kia ngã xuống, kiếm ý lưu lại phi thường ác liệt nên mới thành tuyệt địa.
Mà vị cao nhân sau đó kia chắc chính là xây dựng lầu các, thu lấy kiếm ý lưu lại để tích trữ trong lầu các.
Vậy nên Kiếm sơn này mới không còn là tuyệt địa.
Vậy nên Kiếm các trong núi mới có thể giúp người khai ngộ.
Đinh lão tam chính là ở Kiếm các mấy tháng mới nhiễm phải khí tức ác liệt kia.
. ..
Bên dưới ngọn núi.
Tô Đình ngừng xe xuống ngựa, nhìn lên phía bên trên.
Tô Duyệt Tần nhô đầu ra, nhìn về phía ngọn núi này, nghẹ giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Tô Đình cười nói: "Nghe đồn là nơi thần tiên ngã xuống, cũng chính là nơi giúp Đinh lão tam kia lĩnh ngộ nhiều năm."
Tô Duyệt Tần nghe vậy, lập tức hiểu ý của Tô Đình, nàng hỏi: "Đệ muốn lên đó sao?"
Tô Đình gật đầu nói: "Đã có duyên đi ngang qua nơi đây, vậy thì đi lên tìm tòi một phen."
Nói xong, hắn nhìn biểu tỷ, cười nói: "Có thể nhận được cơ duyên là tốt nhất, không nhận được thì lần sau lại đến, sau một canh giờ, chúng ta sẽ đi Khảm Lăng."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, nói rằng: "Vậy ta ở dưới chân núi chờ đệ nhé?"
Tô Đình lắc đầu nói: "Không được, chỗ này hoang tàn vắng vẻ, để một mình tỷ ở chỗ này, ta không yên lòng, chúng ta cùng đi lên thôi."
Tô Duyệt Tần nhìn về phía ngọn núi kia, nhíu mày nói: "Đệ mang theo ta, làm sao lên núi?"
"Yên tâm, ta tự có biện pháp."
"Vậy xe ngựa của chúng ta thì sao?"
"Cũng sẽ có người trông coi, xe ngựa không mất được."
"Nhưng những vật đáng quý vẫn phải mang theo bên người mới được."
"Cũng được, ta mang hà thủ ô kia ra."
. ..
Để năm con tiểu quái ở lại trông coi xe ngựa.
Dù năm con tiểu quái này không có đạo hạnh cao thâm gì, khó có thể bảo vệ, nhưng ít ra cũng coi như có cơ sở ngầm, một khi bị mất rồi, cũng có thể theo dõi, lưu lại manh mối cho Tô Đình.
Mà Tô Đình dẫn theo biểu tỷ, leo lên núi.
Đi tầm gần nửa nén hương.
Phía trước có một khe núi bị nứt.
Tương truyền khe núi này chính là một thử thách.
Người có bản lĩnh có thể đi ngang qua khe núi.
Người không có bản lĩnh thì đành phải dừng bước thở dài.
Thế nên kiếm các ở bên trên dù có danh tiếng không nhỏ, nhưng chưa từng có thời điểm náo nhiệt nào.
"Tiểu Đình, bây giờ làm sao đây?"
"Ta có biện pháp."
Tô Đình mỉm cười, không có nửa điểm lo lắng.
Chi tiết liên quan tới khe núi này, hắn cũng đã hỏi thăm rõ ràng khi còn ở Đinh gia.
Có người nói vị trí khe núi này từng được dựng cầu nối nhiều lần, nhưng đều đột nhiên bị phá huỷ.
Có vừa nói là sức mạnh thần tiên to lớn, phi thường ác liệt, khiến cầu nối nhanh chóng mục nát, không thể tồn tại lâu dài.
Cũng có người nói là có chút người tập võ, coi Kiếm các là Thánh địa, nên coi khe núi này làm thử thách, chỉ để người có bản lĩnh đi lên, ngăn người không có bản lĩnh xuống. Vậy nên mỗi khi cầu nối được dựng thành, đều sẽ bị người phá huỷ đi.
Ở trong mắt Tô Đình, có thể hai nguyên nhân này đều có khả năng.
"Tỷ chờ chút."
Tô Đình sờ tay vào ngực, lấy Ngũ Hành Giáp ra.
Ầm ầm cuồn cuộn!
Ngũ Hành Giáp lăn một vòng ở trong núi!
Ngay sau đó nó lăn thành một quả cầu đá lớn, có chu vi hơn hai trượng.
Tiếp đó, ngay giữa ban ngày, trong ánh mắt kinh hãi của Tô Duyệt Tần, quả cầu đá kia đột nhiên vỡ ra!
Một người khổng lồ ầm ầm đứng sừng sững!
"Không phải sợ."
Tô Đình vươn tay ra, nắm tay biểu tỷ.
Tiếp đó người khổng lồ kia cũng vươn tay ra.
Tô Đình nắm tay biểu tỷ đi lên bàn tay của người khổng lồ.
Chỉ thấy người khổng lồ kia chạm hai tay lại, bảo vệ hai người ở trong tay, sau đó nhảy tới bên kia khe núi.
Oanh một tiếng!
Người đá này nhảy một cái, rơi xuống một bên khác của khe núi.
Sau đó cúi người, bàn tay mở ra.
Tô Duyệt Tần mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình đã ở một bên khác của khe núi.
Tô Đình chỉ tay một cái.
Ầm ầm vang vọng!
Người đá đột nhiên tan ra, hóa thành một đống đá vụn.
Trong đống đá vụn có một viên minh châu rạng ngời rực rỡ.
Tô Đình đưa tay đánh một chiêu, Ngũ Hành Giáp bay vào trong tay, rồi hắn bỏ vào trong ngực.
"Đi thôi, phía trước chính là Kiếm các, chúng ta phải ngắm nghía cẩn thận lầu các được dựng từ mấy trăm năm trước, nơi này bất phàm cỡ nào."
Tỷ đệ hai người tiến về phía trước.
Đi gần nửa nén hương, sơn đạo chuyển hướng, lập tức nhìn thấy phía trước có một tòa lầu các có vẻ cũ nát hoang tàn, kiến trúc cổ điển.
Đây chính là nơi gọi là Kiếm các.
Nhưng xung quanh Kiếm các vắng vẻ yên tĩnh, cũng không có dấu vết con người.
"Tiểu Đình, đây chính là nơi đệ muốn tìm sao?"
"Đúng, đây chính là Kiếm các, tục truyền là nơi thần tiên ngã xuống."
"Còn có chuyện xưa như vậy sao?"
Tô Duyệt Tần hơi thán phục, nói: "Chỉ có điều, xem lầu các này xây ở trong núi, thực sự là khiến người ta cảm thấy sửng sốt, chỉ sợ thật sự là thủ đoạn của thần tiên."
Tô Đình gật đầu nói: "Xây lầu các ở trên núi đúng là không dễ, lại nhìn vị trí nó tọa lạc kia, cũng đúng là khá hợp phong thuỷ cùng núi này, người xây dựng lên lâu các này thật sự tinh thông phong thuỷ, ta thấy lầu các trong núi này, có lẽ thật sự là do người tu đạo chúng ta xây dựng ra."
Nói xong, Tô Đình cười vài tiếng, nói: "Khi ở Đinh gia, ta nghe nói trong Kiếm này có cơ duyên."
Tô Duyệt Tần hỏi: "Cơ duyên gì?"
Tô Đình nói: "Tương truyền khi thần tiên ngã xuống, còn sót lại kiếm ý, có thể giúp người lĩnh ngộ, trong hai trăm năm qua, có ba người ở bên trong Kiếm các ngộ kiếm, đã trở thành võ đạo Đại tông sư."
Nói xong, hắn nhìn về phía lầu các kia, trong ánh mắt có mấy phần chờ mong.
. ..
Từ cổ chí kim, Kiếm các này đã hấp dẫn không ít người luyện kiếm đến đây, đã từng được coi là Thánh địa kiếm đạo.
Nhưng mấy năm gần đây, chẳng biết vì sao lại từ từ sa sút, ít khi náo nhiệt, chỉ tình cờ có mấy khách qua đường vì nổi danh mà đến, hoặc là người tập võ.
Ngoài ra, cũng có một số người giống như Đinh lão tam ham mê võ nghệ, thường thường lưu lại đây.
Nhưng hôm nay xem ra lại có vẻ quá cô quạnh.
Giữa lúc Tô Đình cảm thấy Kiếm các này quá cô quạnh, trong lòng hắn đột nhiên rùng mình.
"Không đúng."
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, thầm nói: "Kiếm các không phải cô quạnh. . . Nơi này vẫn có người tập võ đến đây, chỉ có điều đều bị người giết rồi."
Nơi này đã không còn mùi máu tanh, nhưng vẫn sót lại một luồng sát cơ.
Nhìn kỹ lại mới thấy ở xung quanh Kiếm các vẫn còn dấu vết.
Có một vị cao nhân võ đạo vì thanh tràng, muốn độc cư ở Kiếm các nên đã diệt hết những người khác?
Ánh mắt hắn hơi ngưng, nhìn thoáng qua biểu tỷ, cũng không nói ra việc này, tránh dọa sợ biểu tỷ.
Nhưng ở trong lòng hắn vẫn có một chút suy đoán.
Đinh lão tam ở đây ngộ kiếm, đã có nhiều ngày.
Như vậy, giết người thanh tràng để độc cư Kiếm các, chính là Đinh lão tam?
Với tính tình ra tay tàn nhẫn kia, ngay cả người của Đinh gia đều có thể hạ tử thủ, có thể làm ra việc này cũng không tínhlà bất ngờ.
Tô Đình hơi nhắm mắt, tinh tế cảm ứng.
Đinh lão tam không ở Kiếm các!