Đạo Nguyên Tiên Tôn chém một kiếm ở hư không giữa hai giới, có thể diệt Chân Tiên đại năng.
Nhưng lại có đại thần thông giả cứu Tô Đình đi.
Có năng lực này, chỉ có Thiên Đình Đế Quân cùng Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn.
Mà hành động lúc trước mặc dù ẩn giấu khí tức, nhưng Đạo Nguyên Tiên Tôn cứu người vẫn lưu lại mấy phần khí tức.
"Tô Đình chính là phản thần Thiên Đình, nên do Thiên Đình luận tội, định ra tội lỗi của hắn, tiến hành trừng phạt."
Trên trời cao, chỉ nghe được một giọng nói vang vọng, bao la hùng vĩ, truyền khắp các phương, nói: "Tiên Tôn tuy có lòng công chính, vì Thiên Đình bắt lấy phản thần Tô Đình, hơn nữa còn xem như lãnh tụ chí cao của Thủ Chính Đạo Môn, càng nên tuân thủ thiên địa trật tự, bắt hắn vềThiên Đình mà không thể dùng tư hình xử trí. . . Trẫm tự mình xuất thủ, bắt hắn lên điện, luận tội trừng phạt, Tiên Tôn có muốn đến đây dự thính?"
Đạo Nguyên Tiên Tôn lập tức thu kiếm, thần sắc lãnh đạm, thi lễ nói: "Không cần, Đế Quân chính là chủ cả tam giới, quyền hành chí cao vô thượng, tất nhiên là công chính vô tư, lần này bần đạo chỉ vì bắt lấy đào phạm của Thiên Đình, hắn đã bị Đế Quân bắt được, không thể đào thoát, như vậy bần đạo cũng coi là thành công lui thân."
——
Trên Lăng Tiêu Bảo Điện.
Đế Quân nhếch miệng hiện lên một tia cười lạnh.
Không thể đào thoát, thành công lui thân?
Cũng chính là nói, nếu Tô Đình là đào thoát, ông ta sẽ xuất thủ ở đây.
Mà trải qua chuyện này, trải qua một lời này, nếu Tô Đình đào thoát, như vậy hắn làm Đế Quân Thiên Đình cũng sẽ mất hết mặt mũi.
"Tô Đình."
Thiên Đế thu hồi ánh mắt, rơi vào người trong điện, quát: "Ngươi trộm lấy binh phù, lén ra Thiên Đình, kháng chỉ bất tuân, còn dám phản kích chư thiên chính thần, chém giết chư thần Lôi Bộ, chém giết Thủy Đức Tinh Quân, làm căn cơ thiên địa dao động, tội lỗi chồng chất, chính là tội ác ngàn năm, còn vượt qua tông chủ ma đạo Tô Quan Nhi! Hôm nay trẫm bắt ngươi đến đây, ngươi có nhận tội?"
Hai bên bảo điện, đều là tiên thần.
Tám bộ chính thần đều đến đây.
Như Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, Hỏa Đức Tinh Quân.
Tiên thần, tinh quan bình thường, chưa được Thiên Đình hiệu triệu, cũng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt vị trí Thần vị, chưa dám tự hành động.
Nhưng mặc dù như thế, tiên thần trong điện, bầu không khí hết sức nghiêm nghị.
Đế Quân ngồi trên cao, cúi xuống phía dưới nhìn Tô Đình.
Tô Đình nhìn chung quanh một chút, ánh mắt đối diện cùng chư thần, lại không có một chút e ngại, ngược lại ánh mắt lấp lóe.
Ngoài người đứng đầu tám bộ chính thần ra, các tiên thần khác chưa hẳn đều đã đạt đến cấp độ Chân Tiên, thần linh có thần vị hơi kém một bậc tiếp xúc đến ánh mắt của Tô Đình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác e ngại.
"Đế Quân cho rằng Tô mỗ có tội?" Tô Đình thi lễ hỏi.
"Làm sao?" Đế Quân chậm rãi nói ra: "Ngươi muốn nói mình vô tội?"
" Tô Đình lớn mật!" Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn nghiêng người một bước, quát: "Ngươi tội lỗi ngập trời, còn dám giảo biện sao?"
"Nghe đồn Tô Chân Quân xảo ngôn thiện biện, giỏi đổi trắng thay đen, ngôn từ có thể áp bách nhân tâm, vặn vẹo đạo lý." Có vị tiên thần ung dung nói: "Có lẽ hắn cảm thấy dựa vào miệng của mình, ở Lăng Tiêu Bảo Điện có thể tranh luận, lật ngược phải trái, rửa sạch sai lầm, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, che đậy Đế Quân cùng chư thần. . . Dù sao theo lời đồn đãi, ngôn ngữ của Tô Chân Quân còn xuất sắc hơn cả bản lĩnh của hắn."
"Nơi này là Lăng Tiêu Bảo Điện." Sắc mặt Tô Đình như thường, chỉ là chậm rãi nói: "Đế Quân hỏi tội Tô mỗ, làm sao chư vị lại mở miệng trước? Hay người có tội chính là chư thần? Hoặc quyền hành của các vị còn cao hơn Đế Quân, có thể tùy ý ở Lăng Tiêu Bảo Điện lên tiếng trách U Minh Chân Quân ta? Tô mỗở nhân thế nhiều năm, cũng biết thế tục triều đình còn là tôn ti có thứ tự, làm sao phía trên Thiên Đình lại không biết hai chữ tôn ti? Không phải là Đế Quân quá nhân từ , làm cho chư vị quên đi quân thần có khác? Để chư vị cảm thấy, Đế Quân cũng không gì hơn cái này?"
"Ngươi. . ."
"Hồ ngôn loạn ngữ!"
"Tùy ý nói xấu!"
"Hay cho một kẻ xảo ngôn thiện biện, lật ngược phải trái!"
"Còn không ngậm miệng?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, ung dung nói đến, nói: "Tôn ti ở đâu?"
Trong một chớp mắt, Lăng Tiêu Bảo Điện rơi vào im ắng.
Thiên Đế ngồi trên cao, không hề lên tiếng, lẳng lặng nhìn Tô Đình khẩu chiến chúng thần, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Có rất nhiều chuyện vì hắn làm Đế Quân Thiên Đình nên dù trong lòng có bất mãn, cũng không thể tùy ý mở miệng, lên tiếng trách móc nặng nề.
Về lâu dài, vẫn cần một người giống Tô Đình như lúc này, lên tiếng chấn nhiếp chư thần.
Lúc trước chuyện như vậy đều là Cửu Lê đại tương quân làm.
Nhưng mấy chục năm gần đây, Cửu Lê đại tướng quân không ở Thiên Đình, cũng khó tránh khỏi khiến chúng thần dần dần lười biếng, xem nhẹ rất nhiều.
Mà cho dù là Cửu Lê đại tướng quân năm đó, cũng không bằng Tô Đình lúc này, quả thực là miệng lưỡi bén nhọn, từng lời bức nhân, xảo trá ngoan độc, hèn hạ vô sỉ. . .
"Tô Đình."
Lúc này Thiên Đế mới mở miệng, quát lớn Tô Đình, nói: "Ngươi chính là phản thần, còn dám vô lễ với chư thần, ồn ào bảo điện, làm nhục uy nghiêm, có biết tội hay không?"
Chư thần nghe nói lời ấy, biết được Đế Quân đang đứng về phe tiên thần, hung hăng trách cứ Tô Đình, trong lòng không khỏi an ủi.
Nhưng chỉ có Tô Đình ngẩng đầu nhìn về phía Đế Quân, thấy trên mặt Đế Quân có vẻ tán thưởng hoàn toàn không thêm che giấu.
". . ."
"Tô Đình biết tội."
"Tội này tuy nặng, nhưng so với chuyện ngươi trộm lấy binh phù, phản bội Thiên Đình chạy trốn, tru sát thiên thần thì không đáng nói đến." Đế Quân trầm giọng nói ra: "Vẫn là lời nói lúc trước, những tội lớn này, ngươi nhận hay không nhận?"
"Thần có thể không nhận sao?" Tô Đình trầm ngâm một chút, nghiêm mặt nói.
". . ."
Thiên Đế hơi trầm mặc.
Chư thần yên tĩnh.
Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn là người có sắc mặt nhất là khó coi, trong lòng hơi tức giận.
Tô Đình này bị bắt về đây, chứng cứ vô cùng xác thực mà còn muốn lật lọng không nhận?
Dù trong miệng hắn không nhận, nhưng sự thật đều rõ ràng, cũng nên tru diệt, khiến hắn tan thành mây khói.
Nhưng trong lòng Lôi Thần Thiên tôn biết được, Tô Đình đối với Đế Quân chính là một quân cờ cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không có khả năng tuỳ tiện tru diệt Tô Đình, thậm chí còn có khả năng chủ động giúp hắn thoát tội.
Nhưng nếu chỉ là Tô Đình không nhận tội mà được phán là vô tội thì không khỏi quá trẻ con.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, không phải do ngươi không nhận."
Đế Quân nói ra: "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Tô Đình thi lễ nói ra: "Dù mọi chuyện thần làm đều nguyên nhân, nhưng dù sao cũng là thần trộm lấy binh phù, tư chạy ra bên ngoài, đồng thời chém giết thần linh Lôi Bộ, trảm diệt Thủy Đức Tinh Quân, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật này không dám giải thích, nhưng. . ."
Nghe được một câu này, tiên thần trong điện không không ghé mắt, lộ ra sắc mặt khác thường.
Nhất là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, trong lòng tràn đầy cảm giác lạnh thấu xương.
Đã nói đến trình độ này rồi mà Tô Đình còn có thể dùng một lời thay đổi thế cục, mong được vô tội sao?
"Nhưng gì?"
Vẻ mặt Đế Quân như thường, hỏi như vậy.
Tô Đình chần chờ nói: "Thần tự giác sai lầm cực lớn, không chỉ có mấy tội này, tự nhận chí ít còn phải hơn hai mươi trọng tội, nhưng quả thực nhớ không rõ."
Đế Quân ngưng mắt lại, lại chưa mở miệng.
Trong điện đã yên lặng im ắng.
Chư thần không nói gì.
Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn cũng kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, dù là thần tiên trên trời hay thần dân dưới hạ giới, chỉ có giải thích vô tội, để mong xử phạt nhẹ đi, nào có người nào tự nhận tội danh quá nhẹ, tự cho mình nhiều thêm mười tội danh?
"Lòng nhận tội đúng là thành thật."
Đế Quân bỗng nhiên lộ vẻ mặt tán thưởng.