Mọi việc trên đời đều có nhân quả.
Có nhân mới có quả, gặp quả mới biết nhân.
Hôm nay Huyền Không Cốc biến thành quả, mới là biết được nhân ngày xưa.
Năm đó Tử Tiêu đại tiên nhìn như tiện tay sáng lập ra Huyền Không Cốc, để lại Thần thạch, lại có thần diệu như thế.
Tô Đình chỉ cảm thấy áp lực biến thành vô cùng nặng nề, mà trong thần quang tỏa ra từ Thần thạch ở phía trước, thân ảnh từng bước rõ ràng, áp lực trên người Tô Đình dường như cũng trở nên càng thêm nặng nề.
Dường như toàn bộ thiên địa đều ép xuống người hắn.
Mà trong thần quang mông lung phía trước, một thân ảnh kia càng thêm rõ ràng.
Dù Tô Đình có Chân Tiên nhãn, cũng không thẻ thấy rõ, hắn âm thầm vận công, thiên nhãn tỏa ra ánh sáng sáng chói.
Thiên nhãn trên trán dường như có thể khám phá thần quang, thấy rõ thân ảnh bên trong.
Kia rõ ràng là một thân ảnh.
Nhưng dường như Tô Đình lại nhìn thấy vô số thân ảnh.
Giống như một lão giả, lại giống như tráng hán, giống như thiếu niên, rồi lại như hài đồng.
Dáng người cao, đến dáng người cồng kềnh, rồi dáng người khôi ngô, lại dường như rất nhỏ gầy.
Những thân ảnh này cũng dung hợp làm một.
Hóa thành một thân ảnh.
Hốt hoảng, khó tránh khỏi hư thực.
Chỉ thấy thân ảnh trước mắt rốt cục dừng lại ở một hình thái.
Diện mạo trắng nõn, tuổi trung niên, mà râu tóc trắng noãn, thân hình cao lớn, mặc trường bào màu tím, điểm xuyết hoa văn màu đỏ.
Chỉ thấy trong ánh mắt người này có tuế nguyệt lắng đọng, như thương hà lưu chuyển, vũ trụ mênh mông, biến hóa vô tận.
"Tử Tiêu đại tiên..."
Hô hấp của Tô Đình không khỏi vì thế mà nghiêm nghị.
Chư Thánh siêu thoát, Đạo Tổ duy nhất hiện nay chính là Thanh Nguyên tổ sư.
Tô Đình xuất thân từ Nguyên Phong Sơn, học được truyền thừa của Thanh Nguyên tổ sư, càng xem như đồ tôn đích truyền của Thanh Nguyên tổ sư, lại thêm một mối liên hệ là tiểu tinh linh này, hắn vốn cho rằng đời này mình gặp mặt Đạo Tổ, sẽ là Thanh Nguyên tổ sư.
Nhưng vạn vạn không ngờ lần thứ nhất hắn nhìn thấy tổ sư đạo môn, lại là Tử Tiêu đại tiên đã siêu thoát thế ngoại.
Mà cảnh tượng trước mắt, càng khiến hắn rung động đến tột đỉnh.
Đạo Tổ chính là đại đạo, năm đó Tô Đình chỉ nhìn thấy quá khứ Thanh Nguyên tổ sư của dưới ánh trăng, trong rượu, tựa như xem đạo vậy, từ đó dần ngộ đạo.
Nhưng Đạo Tổ chân chính hiện thân ở trước mắt, lại càng khiến Tô Đình chấn động, nhất là sau khi hắn tu thành Chân Tiên, hắn càng cảm thấy uy thế của thiên địa.
Đứng ở nơi càng cao sẽ thấy càng xa, biết được càng nhiều, sẽ càng là hiểu được thiên địa mênh mông.
Càng là Tiên gia cường đại sẽ càng kính sợ thiên địa.
"Đây là đạo tổ hiện thế áp bách sao?"
Tô Đình chỉ cảm thấy vô tận áp lực kia dường như muốn ép tới khiến thân thể Chân Tiên của hắn trực tiếp vỡ vụn.
Hắn biết rõ đây cũng không phải là thật.
Nhưng hắn biết rõ, cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ bị ép đến mức Nguyên Thần Tiên gia vỡ vụn.
Trong điển tịch ở Nguyên Phong Sơn có ghi chép về các vị Đạo Tổ, nhưng lại chưa từng có ghi chép kỹ càng về Đạo Tổ.
Đạo Tổ không thể biết rõ, không thể đo lường được, cũng không thể ước đoán.
Chỉ cần nghĩ tới Đạo Tổ thì khó có thể là thật.
Tất cả những chuyện có khả năng biết được, đều là Đạo Tổ để người biết được.
Tất cả ghi chép đều là Đạo Tổ cho phép ghi chép.
Có lẽ từ lúc bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu ghi chép đã là sai.
Bởi vậy Thanh Đế của Nguyên Phong Sơn không dám tường thuật chư vị Đạo Tổ trong điển tịch, bởi vì đây chưa chắc đã là thật.
Người trước mắt cũng không phải thật sự là người.
Đây chỉ là diện mạo mà Tử Tiêu đại tiên muốn để hắn nhìn thấy mà thôi.
Đạo Tổ muốn để ngươi trông thấy cái gì, như vậy ngươi sẽ trông thấy cái đó.
Chân thân Đạo Tổ chính là đại đạo.
Tất cả hình thái thân ảnh hiện ra bên ngoài đều là hư ảnh.
Thân ảnh trước mắt, cũng chỉ là một hư ảnh mà đại đạo chiếu rọi ra mà thôi.
Nhưng chính là một hư ảnh như vậy lại tượng trưng cho Đạo Tổ.
Dù là Tiên gia cổ lão như Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, cũng không thể chống lại.
——
Trong Tử Tiêu Cung.
Cổ kính trong tay tiểu tinh linh hiện ra cảnh tượng trong Huyền Không Cốc.
Nhưng trong kính này cũng không có bóng người.
Trong Huyền Không Cốc, chỉ có một khối Thần thạch, bắn ra vô số thần quang.
"Tử Tiêu đại tiên lưu giữ đạo trên thế gian."
Ngọc Linh tiên tử nhẹ nói: "Giả sử như bây giờ chúng ta đang ở Huyền Không Cốc, có lẽ có thể nhìn thấy thân ảnh Tử Tiêu đại tiên hiển hiện, nhưng mượn nhờ một chiếc gương cổ này, tựa như tổ sư thấy, khám phá chân thân Đạo Tổ, nhìn thấy đạo, mà không phải thân."
Vẻ mặt tiểu tinh linh nghiêm túc đến cực điểm, bàn tay nhỏ nắm thật chặt.
Nữ Đế Đại Chu hơi nhíu mày, dường như đang suy tư điều gì.
"Tử Tiêu đại tiên nếu ra tay với Tô Đình..." Tiểu tinh linh có vẻ hơi chần chờ.
"Nếu Tô Đình phạm vào tội lỗi ngập trời, như vậy tổ sư sẽ đích thân xuất thủ diệt hắn đi, cũng không tới lượt Chư Thánh đã siêu thoát thế ngoại... Tất nhiên tổ sư không xóa bỏ Tô Đình, như vậy hắn cũng không có tội lỗi lật úp tam giới, hủy diệt thiên địa, sẽ không khiến Tử Tiêu đại tiên xuất thủ." Ngọc Linh tiên tử nhẹ nói: "Huống chi hạng người siêu thoát này đã là tồn tại bên ngoài tam giới, cũng không đến nỗi xuất thủ đối với một hậu bối như Tô Đình."
"Còn có tổ sư." Nữ Đế nói ra: "Trong kính hiện ra Huyền Không Cốc, như vậy đại biểu là tổ sư đã để ý tới Huyền Không Cốc, có tổ sư ở đây, dù đối phương là Tử Tiêu đại tiên, cũng sẽ không cho phép hạng người thế ngoại tru diệt sinh linh đời này."
——
"Đệ tử Thanh Phong, cung nghênh đại tiên."
Chỉ thấy vị Chân Tiên tên là Thanh Phong vốn kiêu căng kia, lúc này lại mang theo thành ý thật lòng, chậm rãi thi lễ, khom người hạ xuống đất.
Tô Đình chỉ cảm thấy uy thế thiên địa đều ép lên người mình, cực kỳ nặng nề.
Mà đạo thân ảnh phía trước kia đang từng bước tới gần.
Càng tới gần, áp lực càng nặng nề.
Nhưng không biết tại sao, đạo thân ảnh phía trước kia thoáng ngừng lại.
Một luồng khí tức khó tả từ thể nội Tô Đình bay lên.
Áp lực gần như khiến thân thể Chân Tiên của hắn vỡ vụn, hủy diệt cả Nguyên Thần Tiên gia của hăn lại từng bước tiêu tán.
Một luồng khí tức kia dần dần ngưng thực.
"Đây là..."
Ánh mắt Tô Đình ngưng trọng.
Một luồng khí tức này chính là lúc trước khi ở phủ U Minh Chân Quân , tiểu tinh linh giấu diếm được ánh mắt chư thiên tiên thần, trực tiếp đánh vào thể nội hắn.
Lúc ấy Tô Đình cũng không biết luồng khí tức này có tác dụng gì, nhưng trong lòng hiểu được luồng đạo khí tức này là một chuẩn bị ở sau mà Thanh Nguyên tổ sư chôn giấu ở trên người hắn.
Tu vi của Tô Đình ngày càng tăng lên, nhưng hắn vẫn không thể tìm ra vị trí của luồng khí tức này.
Đến tận giờ phút này, một luồng khí tức này mới từ trong người hắn bắn ra.
Nguyên Thần Tiên gia của Tô Đình vận chuyển vô số suy nghĩ, đã hiểu được tiếp theo mình sẽ gặp được cái gì.
Mà ở phía trước, Thanh Phong cốc chủ cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, lẳng lặng nhìn luồng khí tức từ trên người Tô Đình dâng lên, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thân ảnh Tử Tiêu đại tiên đứng tại nơi này, ánh mắt yếu ớt, mênh mông thâm thúy.
"Thối lui."
Trong lòng Tô Đình vang lên một âm thanh như thế.
Không có phương hướng, không có đầu nguồn, không có chỗ tới.
Giống giọng nói của người trẻ tuổi, lại giống giọng của một thiếu niên, hoặc như anh hài.
Mang theo một chút xa xăm, mang theo một chút phiêu miểu, nhu hòa lạnh nhạt.
Nhưng Tô Đình nghe một câu như thế.
Hắn vô thức lui sang hướng phải.
Chỉ thấy ở vị trí khi nãy của mình có thêm một bóng người.