Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 1056: Tô Đình chiến Thanh Phong




     Cốc chủ Huyền Không Cốc- Thanh Phong, rõ ràng là cùng một đường với Thủ Chính Đạo Môn.

Bây giờ Thủ Chính Đạo Môn khăng khăng muốn giết Tô Đình.

Vị Cốc chủ Huyền Không Cốc này chưa chắc đã có thiện ý đối với hắn.

Đối với lời Thanh Phong nói, Tô Đình tuyệt đối không có khả năng tin tưởng hết.

Thậm chí chưa nói tới bán tín bán nghi.

Tin ba phần, giữ lại bảy phần.

Đối với Tiên gia cổ lão như Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn chỉ cần một bàn tay, đã có khả năng bóp chết chính mình, Tô Đình đều bán tín bán nghi, không dám tin hết, huống chi là một kẻ hoàn toàn đứng ở phe đối lập, mà lại chưa chắc đã là đối thủ của mình như Thanh Phong.

Không phải đối thủ của Tô Chân Quân lại muốn dùng ngôn ngữ che đậy.

"Ngươi đoán xem ta tin mấy phần?"

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chầm chậm nói: "Ngươi nói những lời này chưa hẳn đều là thật, nhưng Tô mỗ không biết lời nào là thật, lời nào là giả. . . Nếu như ngươi là Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, ít nhất Tô mỗ phải biểu hiện ra dáng vẻ vững tin không thể nghi ngờ, nhưng ngươi chưa hẳn có thể thắng được Tô Đình ta, lão tử tin ngươi cái quỷ!"

Vẻ mặt Thanh Phong vẫn như thường, chậm rãi nói : "Các tông các phái, đều đợi sau khi ngươi thành tựu Chân Tiên mới chân chính xác nhận ngươi là quân cờ quan trọng của Thiên Đế. Nhưng trước khi ngươi đắc đạo thành tiên, ta đã phát hiện ra, lúc kia, dù Thiên Đế có ý muốn bảo đảm ngươi, nhưng ta làm Chân Tiên, muốn diệt ngươi, cũng chỉ cần phất tay thôi. . ."

Tô Đình nhíu mày nói ra: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Thanh Phong nói ra: "Ta không giết ngươi, không phải hoàn toàn kiêng kị Thiên Đình, mà là ta nhìn rõ hơn so người khác."

Ánh mắt Tô Đình ngưng lại, nói ra: "Ngươi thấy cái gì?"

Thanh Phong nói ra: "Quân cờ."

Tô Đình lập tức im lặng.

Thanh Phong tiếp tục nói: "Nhưng Đế Quân mưu đồ tuyệt đối không đơn giản, tất nhiên thả ngươi ra ngoài sáng, như vậy ngươi cũng chỉ có thể là quân cờ bên ngoài. Bây giờ Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn chưa chân chính ngộ ra điểm ấy, thế nhưng Đạo Nguyên Tiên Tôn đã biết được, bằng không ông ta sớm đã xuất thủ. . . Đạo Nguyên Tiên Tôn chưa hẳn đã kém Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn, Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn có thể trực tiếp bắt ngươi đi, ông ta cũng có thể, nhưng ông ta lại không xuất thủ."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hai tay chắp sau lưng sớm đã âm thầm vận công.

Thanh Phong chầm chậm nói ra: "Ngươi là quân cờ của Thiên Đế, nhưng cũng chỉ là quân cờ bên ngoài, nếu như thiên đế thả ngươi đi ra, như vậy ngươi rất có thể trở thành con rơi."

Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Nếu là con rơi, như vậy các ngươi cần gì phải coi trọng ta như thế?"

Thanh Phong nói ra: "Ngươi là quân cờ bên ngoài, như vậy trong tối tự nhiên cũng còn có quân cờ, nhưng chỉ cần ngươi không vẫn lạc, như vậy ngươi cũng không phải là con rơi, tất nhiên không phải quân cờ, như vậy chính là có chỗ hữu dụng, chỉ cần ngươi có chỗ hữu dụng, Thiên Đế sẽ không để ngươi ở vị trí tầm thường."

Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Tôn giá muốn Tô mỗ phản bội?"

Thanh Phong bình tĩnh nói ra: " Mưu đồ của Thiên Đế chỉ vì hoàn thành dã tâm của hắn, trên thực tế đối với chư thiên tiên thần, đều không có bất kỳ chỗ tốt nào, bao gồm cả ngươi. Bây giờ ngươi thành con rơi của Thiên Đế, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, ta có thể để ngươi một lần nữa trở thành quân cờ mà Thiên Đế coi trọng, cũng có thể để Thiên Đế vì vứt bỏ ngươi mà trả giá đắt, ngươi cảm giác như thế nào?"

Trên người Tô Đình hiện ra một tầng thần giáp, kim quang nở rộ, ánh mắt lãnh đạm.

Tay trái hắn nắm chặt Trấn Ngục thần đao.

Mà tay phải hơi vung lên, lập tức có màn sáng ngũ sắc lấp loé không yên.

"Muốn để Tô mỗ phản bội, cũng nên xuất ra bản lãnh của ngươi đi."

Tô Đình cười đắc ý, khí thế cuồn cuộn cuốn tới.

Kỳ thật giờ khắc này, trong lòng Tô Đình không khỏi có chút nặng nề.

Cũng không phải bởi vì Cốc chủ Huyền Không Cốc, mà là bởi vì uy hiếp bên ngoài.

Huyền Không Cốc thật sự có bản lĩnh chặn lại phá toái hư không của hắn.

Không thể dùng Thanh Hư cảnh đào mệnh.

Việc này rất nguy hiểm.

Thanh Phong chưa hẳn có thể lấy mạng Tô Đình.

Nhưng nếu Thanh Phong mời tới Chân Tiên đại năng khác, ví dụ như Đạo Nguyên Tiên Tôn, hay Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, vậy Tô Chân Quân hắn chẳng phải sẽ thành thịt cá trên thớt gỗ?

Mặc kệ Thanh Phong nói cái gì, vẫn phải đánh vỡ khốn cảnh trước mắt.

Khi nãy sở dĩ nghe Thanh Phong nói một tràng như thế, là vì hắn muốn nghe Thanh Phong nói những chuyện này, cũng bởi vì hắn đang âm thầm dò xét cách phá giải tình huống này.

Nhưng bất đắc dĩ là dù Tô Đình là Chân Tiên, cũng không tìm được phương pháp phá giải.

Ở chỗ này hắn thật sự không thể vận dụng Thanh Hư cảnh.

"Dường như ở trong mắt ngươi, dù ta xuất thân từ môn hạ Tử Tiêu đại tiên, cùng thế hệ với đương kim Đạo Tổ, lại tu hành nhiều hơn ngươi ngàn năm, cũng không phải là đối thủ của ngươi?"

Thanh Phong vung tay, trường kiếm lập tức bắn ra khỏi vỏ, chỉ về Tô Đình.

Chỉ thấy mũi kiếm sắc bén, để Tiên thể Chân Tiên đều cảm giác nhói nhói, giống như muốn bị xé nứt.

Tô Đình cười đắc ý, nói: "Năm đó cốc chủ nhập thế, dường như cũng mới vào Dương thần, nghe nói Địa Tiên Chính Nhất của Thủ Chính Đạo Môn đã là tầng chín, tăng thêm sinh ra mà trích tiên, được vinh dự là người có khả năng đạp phá tiên cảnh nhất ở thé hệ đó. Nhưng chín trăm năm trôi qua, ngươi đã là Chân Tiên thượng tầng, mà Chính Nhất vốn thiên tư tuyệt đại, vẫn còn giới hạn ở Tán Tiên cảnh."

Ánh mắt Thanh Phong ngưng lại, lại không cắt đứt hắn.

Tô Đình nói ra: "Tôn giá nhìn như lạnh nhạt, kì thực rất kiêu căng, chắc hẳn trong lòng có chút tự mãn đối với việc bản thân cái sau vượt cái trước, vượt qua trích tiên. Nhưng ở trong mắt Tô mỗ, ngươi cũng không gì hơn cái này, ta có đạo hạnh không đủ trăm năm, muốn áp chế ngươi tu hành ngàn năm cũng dư xài."

Thanh Phong chém tới một kiếm, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

Tô Đình giơ Trấn Ngục thần đao lên, chống lại một kiếm này.

Trong ánh mắt Thanh Phong, hàn ý hết sức thâm trầm.

Tô Đình không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong lòng thầm hô hay.

Những lời vừa nói quả nhiên đánh trúng uy hiếp trong lòng Thanh Phong.

Tục truyền vị Thanh Phong cốc chủ này cùng đương kim Đạo Tổ cùng bái vào Tử Tiêu Cung, mà khi đó Đạo Tổ Thanh Nguyên chưa tu hành còn hắn đã đăng đường nhập thất. Về sau Thanh Nguyên tổ sư hạ giới, hắn phụng mệnh tru sát, đạo hạnh cao hơn Thanh Nguyên tổ sư, hết lần này tới lần khác lại bị tổ sư đánh bại.

Việc này đối với một vị ngạo khí ngút trời thì gầnnhuw không thể nào tiếp thu được.

Nhưng cuối cùng Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, hóa thân thiên địa.

Thanh Phong đã buông xuống chấp niệm.

Người cùng người so, tiên cùng tiên đấu.

Nhưng thân ở trong thiên địa, sao có thể đấu cùng thiên địa?

Nhưng ngạo khí trong lòng của hắn vẫn tồn tại.

Tô Đình đã nhìn ra, cũng có thể dùng lời nói kích thích.

Chỉ là Thanh Phong chưa hẳn đã không nhìn ra Tô Đình muốn dùng lời nói để kích thích hắn.

Chỉ là hắn càng phải chứng minh tự thân.

Cho nên, hắn sẽ không mượn nhờ Thần thạch của Huyền Không Cốc.

"Chỉ bằng vào bản lĩnh của chính mình, Tô mỗ chưa chắc đã kém hắn."

Tô Đình thầm nghĩ: "Tuy rằng hắn có ngàn năm tích lũy, cũng là môn hạ của Đạo Tổ, nhưng sở học của ta còn cao hơn hắn, bây giờ tu vi càng không kém bao nhiêu. . . Ta giỏi về đấu pháp, bách chiến bất bại, kẻ này ở lâu trong Huyền Không Cốc, bình yên tu hành, ở phương diện đấu pháp chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió bằng ta."

Hắn vừa nghĩ như vậy.

Thanh Phong phóng ra một bước.

Súc Địa Thành Thốn.

Đã tới trước mắt.

Một kiếm chém tới!

Hoảng hốt có thế vô địch thiên hạ!

Trong lòng Tô Đình dâng lên cảm giác lạnh thấu xương.

Đây là Bạch Hạc đồng tử kiếm!