Ở hư không giữa hai giới.
Cương phong vô tận.
Đạo hạnh dưới Tiên gia, dù cho là Bán Tiên tầng chín, cũng không thể dừng lại ở lưỡng giới trong hư không lâu dài.
Nhưng đối với hai vị Chân Tiên thì cương phong này tựa như gió nhẹ quét qua.
"Chúng ta đều biết trận chiến đấu này không phải chỉ vì ngươi và ta."
"Tô mỗ tự nhiên sẽ hiểu."
"Ba thức pháp kiếm truyền cho tiểu đạo, mà Đạo Tổ truyền cho ngươi bí thuật Tử Tiêu Cung, trận chiến này nói là chúng ta đấu pháp, không bằng nói là nhân vật cấp độ Đạo Tổ đánh cờ... Ngươi cùng tiểu đạo đều làm quân cờ."
"Chỉ là bây giờ, ngươi ta đã vào Chân Tiên, đủ để xoay người."
"Vậy đấu một trận xem giữa ngươi cùng tiểu đạo, ai mới là người kiệt xuất nhất thời đại này."
"Tốt!"
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, hóa thành một đạo hồng quang.
Hắn bắn ra pháp lực, không có giữ lại.
Vừa đối mặt đã dốc toàn lực.
Giữ hai người không có thăm dò.
Bởi vì hai người đều đã biết đối phương chính là đối thủ duy nhất có thể so sánh với mình ở thế hệ này.
Không cần thăm dò, không cần nương tay, cố gắng mà làm.
Trong một nháy mắt, Cát Chính Hiên cũng bắn ra pháp lực.
Hai người đều đã ngưng tựu đạo ý, ngũ hành tề tụ, bao hàm toàn diện.
Đối mặt với người có đạo hạnh thấp hơn mình có thể lấy cảnh giới đè áp.
Nếu gặp phải đại địch có đạo hạnh không thua gì mình, thậm chí cao hơn mình, thì có thể lấy ngũ hành chuyển hóa, dùng bản chất pháp lực để ngăn chặn đối phương.
Trước đây không lâu, ở phương tây Thiên giới, Tô Đình đại chiến với Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế, sở dĩ có thể thể hiện ra lực lượng cường đại kia, chính là bởi vì hắn mượn dùng đại đạo chân hỏa, vận dụng Bát Thủ Hỏa Long Đạo ở trình độ tinh thâm, lấy Hỏa khắc Kim.
Nếu không thì với thần uy của Tây Nhạc Bạch Hổ Đại Đế, dù Tô Đình có sáu ngàn bạch giáp, cũng khó tránh khỏi rơi vào thế yếu.
Nhưng ngày hôm nay hai người đều đã ngưng tụ thành đạo ý, đạo hạnh tương đương.
Trong chớp nhoáng này, hai người so đấu pháp lực của bản thân.
Tô Đình chính là chân truyền chí cao Lôi Bộ, Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy Pháp Quyển.
Sở học của Cát Chính Hiên cũng là bí truyền của Chính Tiên Đạo- một trong các công pháp chí cao của Đạo gia.
Pháp lực Lôi đình cương liệt bá đạo, chớp mắt mà tóc.
Pháp môn Đạo công lại công chính bình thản, liên tục không ngừng, kéo dài hết sức.
Pháp lực của hai người chạm nhau, chợt giằng co, không phân cao thấp.
Hai người đều thu hồi pháp lực, hóa thành pháp môn mà mình am hiểu nhất.
Tô Đình đánh ra một chưởng, một ngọn lửa bốc lên, trong sắc đỏ xen lẫn màu trắng.
Pháp lực trong lòng bàn tay Cát Chính Hiên cũng bắn ra, có hàn quang lấp lóe, pháp lực tựa như thiên hà trút xuống.
Nước có thể khắc lửa!
Hỏa Long của Tô Đình biến đổi, hóa thành một con Nham Long.
Trong ngũ hành có thể tùy ý biến ảo.
Trận đấu này chính là so khả năng khống chế đối đạo ý.
Trong nháy mắt, pháp lực của hai người đã biến hóa trăm ngàn lần giữa Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành.
Ở bên ngoài cách hai người ngàn dặm, ngũ hành khí: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tràn lan ra, dường như dung hợp, hóa thành một vùng thiên địa hư ảo.
Trời cao, đại địa, sơn hà, dòng nước, lôi đình, ngọn lửa, thậm chí cả sinh linh, dường như chỉ trong nháy mắt đã sinh ra rồi sống sót.
Nhưng hai người vừa thu lại pháp lực, hư ảnh thiên địa kia lập tức biến mất.
Ánh mắt Cát Chính Hiên lóe lên.
Trong mắt Tô Đình lộ ra tinh quang.
Nguyên Thần Tiên gia va chạm trong khoảnh khắc.
Trong chu vi vạn dặm, một cơn sóng lớn lập tức tản ra ra ngoài.
Nơi đây chính là hư không giữa hai giới, không có sinh linh.
Trận va chạm này sẽ không hủy hoại sơn lâm hà lưu hay phòng ốc cỏ cây, nhưng sẽ làm hồn phách bị thương, nếu như nơi hai người giao chiến là ở đại địa Trung Thổ, như vậy trong vòng vạn dặm, sinh linh nhất định sẽ hồn phi phách tán, dù là Bán Tiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
——
Chư thiên tiên thần.
Không khỏi đều yên lặng.
Dù là Võ Đạo Chân Thần có chiến lực cường đại trong Thiên Đình, cũng không khỏi im lặng.
Dù Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện tự nhận là tinh tế nhất khi đấu pháp, có thể phát huy mỗi một tia pháp lực đến mức độ vô cùng tinh tế cũng đều im lặng không nói.
Dù là Tán Tiên hay Chân Tiên, dù là Thiên Tiên hay thiên thần, tất cả đều cảm thấy kinh dị khó tả.
Không hổ là hai người kiệt xuất nhất đời này.
Tán Tiên bình thường, thậm chí không thể thấy rõ hai người tranh đấu.
"Trong chớp mắt."
"Chỉ trong một chớp mắt mà thôi."
"Gảy ngón tay một cái chính là sáu mươi tích tắc, một tích tắc đã có chín trăm sinh diệt."
"Hai người giao thủ, chỉ chớp mắt đã tách ra."
"Mỗi một lần giao thủ đều cực kì kịch liệt, thậm chí chỉ có Chân Tiên mới có thể chân chính thấy rõ."
"Khi nãy so đấu pháp lực, pháp lực chuyển hóa trong ngũ hành, chỉ trong nhát mắt đã có hơn ngàn lần thay đổi."
"Cùng cảnh giới, chúng ta không thể bằng."
Cho dù là Chân Tiên đỉnh phong, cũng rất có cảm giác sợ hãi thán phục.
Hai người thiếu niên này, không đơn thuần là tiến cảnh tu hành kinh thế hãi tục, chấn động tam giới, ngay cả bản lĩnh đấu pháp, khả nang nắm giữ cùng phát huy bản lĩnh của mình đều làm đến mức phát huy vô cùng tinh tế.
Ở đây, cảnh giới dưới Chân Tiên đều nhờ vào Nhãn Thần tướng thấy rồi thuật lại.
Cho dù là Nhãn Thần tướng, cũng không khỏi trợn mắt hốc mồm, chỉ là kinh ngạc quan sát, lại không biết mở miệng như thế nào.
Bởi vì hắn mới thấy được rõ ràng, hai người đã đấu trăm ngàn lần.
Làm sao có thể nói tỉ mỉ một lần lại một lần được?
"Không sai."
Đế Quân hơi khẽ gật đầu, thầm nghĩ: "Lần thứ nhất dựa vào pháp lực, nhưng hai người đều dùng công pháp chí cao, pháp lực không phân cao thấp. Lần thứ hai cũng là pháp lực va chạm, hai người lại so đấu lĩnh ngộ cùng chưởng khống đối với đạo ý, đều đã đến tình trạng đại thành, trong một chớp mắt, Ngũ Hành đã biến hóa hơn ngàn lần. Lần thứ ba đấu chính là Nguyên Thần Tiên gia, vẫn chưa phân cao thấp."
Ba lần so đấu, đối với Chân Tiên đều là ác đấu cực kì kịch liệt.
Nhưng hai người đều cân sức ngang tài.
Đáng sợ nhất chính là, ba lần so đấu này, từ bắt đầu đến kết thúc, gần như chỉ ở trong nháy mắt.
Không hổ là diệu thế song tinh kiệt xuất nhất thời đại này.
"Không thua gì trẫm năm đó."
——
Thình thịch!
Quyền chưởng chạm nhau!
Chính là thân thể Chân Tiên va chạm!
Khi quyền chưởng chạm nhau, pháp lực thu liễm, nhưng uy thế khi nhục thân va chạm lại khiến hư không sập lún, không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Một cơn thủy triều vô hình lan ra bốn phương tám hướng.
Cương phong trong Hư không giữa hai giới gần như bị càn quét trống không.
Mà khi quyền chưởng của hai người chạm nhau.
Cát Chính Hiên hóa thành một cơn gió.
Tô Đình hóa thành một ngọn lửa lôi đình.
Đều thối lui trăm bước, lại lần nữa ngưng tụ thành.
"Thiên Lôi kiếm chỉ!"
Tô Đình chập chỉ thành kiếm, vạch phá bầu trời.
Cát Chính Hiên điểm tới một kiếm, xuyên thủng tất cả.
Cùng lúc đó, hắn vung tay lên một cái, vẩy ra vô số thân ảnh, đúng là ngũ hành giáp mà hắn tự mình luyện chế, đây là thuật Vãi Đậu Thành Binh.
Nguyên Phong Sơn có thuật Cắt Giấy Làm Ngựa tương ứng, nhưng trình độ của Tô Đình ở phương diện này cũng không cao như thuật Vãi Đậu Thành Binh của Cát Chính Hiên, bởi vậy ánh mắt Tô Đình chỉ lóe lên, thiên nhãn trên trán bắn ra, liếc nhìn bát phương.
Vô số đạo binh kia chưa tạo thành trận, đã bị Tô Đình dùng thiên nhãn thần thông tiêu diệt.
Nhưng mà Cát Chính Hiên há miệng nuốt vào, lại là đan dược hắn tự mình luyện chế, khôi phục pháp lực tự thân.
Tô Đình đưa tay vỗ, hư không vỡ vụn, cũng lấy ra linh trà từ bên trong, uống cạn một bình.