Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 9: Hồng Ngũ gia




Cùng với giọng nói trầm thấp mà đầy khí phách kia, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào, đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên gương mặt tuy chưa xuất hiện nếp nhăn nào nhưng vẫn uy nghiêm, là khí thế mà Lý Việt Trạch không thể sánh bằng.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào lão ta, sợ mình sẽ bị đối phương nhìn thấy, dù sao đây cũng là người đứng đầu giới ngầm ở Hải Thành, là người có vị trí mà những đám tinh anh này chỉ có thể ngẩng đầu lên hâm mộ suốt cả đời này thôi.

Lý Việt Trạch càng không dám thở mạnh, mồ hôi chảy đầy đầu, cố gắng giải thích: “Ngũ, Ngũ gia, mọi việc chỉ là hiểu lầm, chúng tôi…”

Khi không khí trở nặng nề, Hồng Ngũ gia liếc một vòng rồi đột nhiên nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Ha ha ha, đừng căng thẳng như vậy chứ anh bạn trẻ. Mặt Sẹo, chú mày hung dữ quá đó, tới đây, xin lỗi mấy người bạn trẻ này đi!”

“Vâng, đại ca!”, Mặt Sẹo vừa rồi còn hung hăng lập tức nở một nụ cười gượng gạo hiền lành với mấy người, còn gật đầu với họ.

“Nhưng…”, Hồng Ngũ gia lại cong môi, ánh mắt liếc qua mấy cô gái Bạch Tiểu Huyên. Với thủ đoạn của mình, nếu Hồng Ngũ gia muốn “dạy dỗ” mấy cậu ấm cô chiêu được nuôi trong nhà kính này thì đúng là quá đơn giản.

Nhưng hôm nay, lão ta muốn chơi trò mới.

Vì thế, Hồng Ngũ gia lên tiếng: “Dù sao cũng do mấy cô cậu khiến tôi mất vui, vậy để cô gái này đến uống với tôi ly rượu, nói câu xin lỗi là không sao hết!”

“Nên vậy, nên vậy!”, mấy người Lý Việt Trạch còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí còn có cảm giác mình gặp may mắn, có cơ hội làm quen với Hồng Ngũ gia nhờ vào Bạch Tiểu Huyên.

Nhưng khi mấy người này đang hân hoan đi vào phòng bao, Diệp Thành cũng hờ hững nói với Bạch Tiểu Huyên: “Nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối sẽ không vào đâu!”

Tu vi của Diệp Thành lúc này đã đạt đến đỉnh cao của Trúc Cơ, thậm chí nhiều người tu chân cảnh giới Tu Thể chưa chắc là đối thủ của anh, tất nhiên Diệp Thành cũng có thể cảm nhận được tình hình bên trong phòng riêng.

Khi dùng thần thức tìm hiểu bên trong, anh phát hiện trong đó còn có một cô gái đang hôn mê, hai mắt nhắm nghiền.

Nhưng quần áo của cô gái này vẫn còn đầy đủ, xem ra Hồng Ngũ gia còn chưa kịp đụng người ta. Đám người kia vô tình phá hỏng chuyện tốt của Hồng Ngũ gia, làm sao có kết cục tốt đẹp được.

Diệp Thành không hề để ý tới sự sống chết của Bạch Tiểu Huyên nhưng anh không muốn người khác quấy rầy kế hoạch báo thù của mình.

Bạch Tiểu Huyên cũng thoáng thấy do dự, linh cảm phụ nữ mách bảo cô ta rằng tốt nhất mình không nên vào phòng riêng của người đàn ông lạ nhưng khát vọng và mưu cầu quyền thế lại khiến cô ta nóng lòng muốn thử xem sao.

Dù sao uống rượu với Hồng Ngũ gia là việc mà bao nhiêu người tha thiết mong ước.

Bạch Tiểu Huyên thở dài một hơi, không hề quay đầu mà đi thẳng vào trong phòng bao, Diệp Thành nhìn theo bóng lưng đối phương, nhíu mày nghĩ: Bản thân muốn chết thì đành thôi!

Nhưng khi anh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhíu mày, biểu cảm khó tin xuất hiện trên mặt anh, cảm giác mới truyền ra từ trong phòng chẳng lẽ là... Linh hồn Thiên Hồ?

Bên kia, khi mấy người trẻ bước vào phòng bao, cuối cùng họ cũng phát hiện điều bất thường.

Nhưng lúc này, Mặt Sẹo đã khóa cửa với nụ cười gian xảo trên mặt, họ càng hoảng sợ khi phát hiện bên trong phòng còn có mười mấy người đàn ông lực lưỡng.

Mấy người Lý Việt Trạch thật sự luống cuống, Lý Việt Trạch lắp bắp nói: “Ngũ, Ngũ gia, ngài đang đùa gì vậy?”

“Đùa gì à?”, lúc này, trông Hồng Ngũ gia không hề vui vẻ, lão ta quát lớn: “Anh em của tao hao tâm phí sức mang con nhỏ này tới cho tao hưởng dụng, thế mà lại bị mấy đứa quỷ chúng mày phá hỏng tâm trạng, chúng mày nói xem nên đền bù tổn thất cho tao thế nào đây!”

Lý Việt Trạch sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, chỉ có thể dùng vẻ mặt như sắp khóc mà nói: “Ngũ gia, chúng tôi còn nhỏ không biết điều, ngài... ngài tha cho chúng tôi đi!”

Trần Phong càng không chịu đựng nổi,sợ tới mức ngã nhào ra đất, khóc thét: “Ngũ, Ngũ gia, tôi biết sai rồi, xin ngài khoan dung đại lượng, cứ coi tôi như cú rắm đi, tha cho tôi đi!”

“Tha cho mày hả, được thôi!”, Mặt Sẹo ngồi cạnh cười nói: “Ông không chỉ thích người đẹp mà còn thích mấy cậu trai non tơ, chi bằng mày dâng mông để ông mày chơi một đêm, ông sẽ để mày biến!”

Trần Phong sợ tới mức không dám nói thêm lời nào.

Lý Cẩm Vi ở bên cạnh run rẩy, gương mặt nhỏ tái nhợt, vừa rồi cô ả còn muốn đi vào để trả thù, bây giờ chỉ có thể trốn ở trong góc run lẩy bẩy.

Hồng Ngũ gia cười hềnh hệch với Mặt Sẹo, đông thời còn ngoắc tay với Bạch Tiểu Huyên: “Em gái, uống với anh một ly nào!”

Bạch Tiểu Huyên sợ tới mức lùi ra sau vài bước, quay đầu nhìn về phía Lý Việt Trạch bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng hắn không dám ngẩng đầu, càng không dám hó hé câu nào chứ đừng nói đứng chắn trước mặt cô ta.

Hồng Ngũ gia cười nói: “Cô nhóc, đừng sợ, hôm nay tôi thịt em là cái chắc rồi!”

Bạch Tiểu Huyên vội nói: “Ông đừng tới đây, nếu không tôi sẽ la lên đó!”

Đối phương lại cười: “Phòng bao này cách âm tốt lắm, dù chuyện gì xảy ra trong này thì người ngoài cũng không nghe được đâu. Vả lại, dù em có la hét kêu cứu thì cả Hải Thành này cũng không ai dám làm Hồng Ngũ gia này cụt hứng đâu!”

Lời này nói ra vô cùng phách lối càng khiến mấy người Bạch Tiểu Huyên lập tức rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

“Không biết tên quỷ hèn nhát Diệp Thành kia có cầu cứu ai không!”

Thấy không ai đứng ra bảo vệ mình, cơ thể Bạch Tiểu Huyên bắt đầu run rẩy.

Nhưng ngay lúc này, phía sau lưng cô ta vang lên một âm thanh lớn vang lên, cửa phòng bao vô cùng vững chắc đã bị người đá văng.

Là Diệp Thành!

“Nhóc con, cậu là ai?”, giọng Hồng Ngũ gia trầm xuống, trên mặt không hề thể hiện ra sự tức giận nhưng Mặt Sẹo hiểu biết lão ta nên biết đây là dấu hiệu Hồng Ngũ gia cực kỳ tức giận.

Ngay lập tức, một đám đàn ông vạm vỡ bắt đầu xắn tay áo lên, mắng chửi Diệp Thành, chuẩn bị ra tay với anh bất cứ lúc nào.

Diệp Thành phá cửa để vào là đã không hề coi đám người này ra gì, anh lạnh nhạt nói với Hồng Ngũ gia: “Tôi là ai à? Tôi là người mà ông không nên trêu chọc!”

“Người mà tôi không nên trêu chọc?”

Mấy lời bậy bạ này khiến Hồng Ngũ gia thoáng sửng sốt, cho rằng tai mình nghễnh ngãng, sau khi hiểu mấy lời này, lão ta không khỏi giận quá mà bật cười, phun ra mấy chữ:

“Mặt Sẹo, đánh nó tàn phế cho tao!”

Mặt Mẹo nhận lệnh, nở nụ cười rồi cú đấm như nồi đất lớn đánh về phía Diệp Thành, nếu đã nhận được mệnh lệnh của đại ca, tay sai tuyệt đối không hề nương tay.

Vương Quang Diệu trốn ở một bên nhìn lên một cái, sắc mặt lập tức trắng nhách như tờ giấy.

So với Mặt Sẹo, Taekwondo của gã đúng là múa rìu qua mắt thợ

Gã nhỏ giọng nói với mấy người bạn chung quanh: “Đây là môn võ Thiết Tuyến Quyền trong truyền thuyết, sau khi luyện thành thì một cú đấm có thể đánh nát đá hoa cương dày năm xen-ti-mét, Diệp Thành chết chắc rồi!”

Bạch Tiểu Huyên không khỏi run lên. Cô ta chỉ muốn vứt bỏ Diệp Thành, không muốn lấy mạng anh, ngược lại, trên mắt đám Trần Phong lại lộ ra sự hả hê, họ đang nôn nóng chờ mong cảnh tượng kia.

Mọi người ở đó đều nhìn Diệp Thành như đang nhìn người chết thì Diệp Thành bỗng nhiên cử động.

“Bùm…”

Nắm đấm của Mặt Sẹo đã bị Diệp Thành đỡ được, khóe môi cong lên, anh nở nụ cười tàn nhẫn, đối phó với một Tiên Đế mà người này định dùng võ nghệ của trần tục sao?

“Điều này… không thể nào!”

Mặt Sẹo cắn răng, cố gắng dùng sức rút tay về, rồi gã ta bỗng phát hiện tay mình như đang bị một cây kìm kẹp chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Nhưng dù sao Mặt Sẹo cũng là người từng lăn lộn trong thế giới ngầm, gã ta không phải là gối thêu hoa như Vương Quang Diệu, khi thấy tay phải bị ghìm chặt, hai mắt trừng lên như mắt trâu, tay trái của gã ta rút một con dao găm bên hông ra, đâm mạnh tới trước.

“A…”

Có cô gái nào đó không nhịn được mà hét lớn nhưng trong mắt Trần Phong và Lý Việt Trạch lại hiện lên tia sáng hưng phấn.

Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn này biến thành ngạc nhiên.

Diệp Thành không hề để tâm, tay vươn ra, gần như chỉ dùng hai ngón tay đã đỡ lấy lưỡi dao găm sắc bén,

Tất cả đều sợ tới ngẩn người, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Diệp Thành này là cao thủ võ thuật?

“Bọn mày còn đứng đực ra đó làm gì? Xông lên cho tao!”, Mặt Sẹo bị áp chế nãy giờ quát to, đồng thời cúi đầu, đập mạnh đầu về phía Diệp Thành.

Đây là tuyệt chiêu mà Mặt Sẹo giấu tới giờ - Thiết Đầu Công. Năm đó đánh nhau tới mức sống chết trong giới, gã ta đã dùng chiêu này để đánh lén, giết chết không biết bao nhiêu người.

“Đáng chết!”

Thấy đối phương ra tay tàn độc như vậy, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, nếu không nể nang, anh vươn một ngón tay điểm vào ấn đường của Mặt Sẹo.

“Thằng nhóc đúng là tự tìm đường chết!”

Vương Quang Diệu không khỏi thốt lên một tiếng, đầu là nơi có xương cứng nhất của con người, Thiết Đầu Công của Mặt Sẹo cũng rất nổi tiếng, thế mà người này lại ỷ vào chút sức lực mà dám dùng một ngón tay ra đỡ?”

Theo ý gã, sau chiêu này của Mặt Sẹo, chỉ sợ tay của Diệp Thành cũng bị đâm nát.

Nhưng bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, từng giọt máu chảy xuống từ ấn đường Mặt Sẹo, đôi mắt như mắt trâu trừng lớn, dường như đang cố gắng há mồm nói gì đó nhưng cười cùng lại không phát ra một tiếng nào, yếu ớt ngã ra đất.

“Mặt Sẹo?”

Lần này, Hồng Ngũ gia thật sự kinh ngạc, Mặt Sẹo là chiến tướng hàng đầu dưới tay lão ta, từng bao nhiêu lần lên núi thây xuống biển máu nhưng hôm nay lại bại trong tay một thằng oắt sao?

Vội phất tay bảo mấy tên tay sai khiêng Mặt Sẹo xuống, Hồng Ngũ gia chỉ vào Diệp Thành, lớn tiếng quát: “Lên hết cho tao!”

Mười người đàn ông đồng loạt lao lên.

Đây đều là người cao hơn hai mét, nặng hơn một trăm ki-lô-gam, nhưng sau mấy phút đồng hồ, tất cả đều ngã ra đất, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.

Mấy người Lý Việt Trạch đã sợ ngây người, rốt cuộc Diệp Thành này là thần thánh phương nào, sao đột nhiên đánh đấm giỏi đến vậy?

Vương Quang Diệu càng thêm khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn, nếu khi nãy mình cũng trở mặt với đối phương thì với bản lĩnh của Diệp Thành, mình chắc chắn sẽ chết nhanh như chớp mắt.

Đánh ngã hết mọi người một lượt, Diệp Thành không hề mệt mỏi, đi thẳng tới trước mặt Hồng Ngũ gia, thản nhiên nói: “Bây giờ, ông đã biết tôi là người nào chưa?”

Nói rồi anh lại nhìn Hồng Ngũ gia, tuy bên cạnh không còn ai nhưng lão ta vẫn giữ khí chất kiêu hùng, ngồi một cách vững chãi trên sofa, bình tĩnh nói:

“Ha ha, thanh niên nóng tính là chuyện tốt, nhưng nóng nảy quá thì không biết trời cao đất dày. Thời đại này đã không còn là lúc khoe khoang sự dũng mãnh của kẻ lỗ mãng nữa, mà phải để ý tới địa vị và quan hệ. Thế lực của Hồng mỗ này ở Hải Thành khủng khiếp đến mức nào? Hôm nay cậu dám đụng tới một đầu ngón tay của tôi thì ngày mai tôi bắt cậu đền bù đến khi táng gia bại sản, dù làm cậu phải ở tù chung thân thì cũng chỉ đơn giản như một cái phất tay mà thôi!”

“Bây giờ cậu chọc phải tai họa ngập trời, chỉ cần một câu của tôi thôi, không chỉ cậu, sau này người thân và bạn bè của cậu cũng đừng mong sống yên ổn ở Hải Thành này, đây là địa vị, là quyền lợi!”

Hồng Ngũ gia càng nói càng kích động, hiển nhiên đã bắt đầu hăng hái: “Nhưng tính tôi tốt bụng vị tha, nếu cậu chịu quy phục, tôi không chỉ bỏ qua chuyện cũ mà càng cho cậu vinh hoa phú quý, mỹ nữ quyến rũ, những gì mà đàn ông khát khao, tôi đều có thể cho cậu!”

Nhìn Hồng Ngũ gia đang nói không ngớt, ánh mắt Diệp Thành càng thêm lạnh lùng.

Muốn thu anh làm đàn em? Đúng là muốn chết rồi!

- ------------------