Tỏa Hoạch buôn lậusúng đạn, mười mấy năm qua kiếm được không ít tiền, hơn nữa còn thànhlập tổ chức ám sát lớn nhất của người Hoa, huấn luyện ra rất nhiều sátthủ.
Những sát thủ này tất cả đều là lãnh khốc vô tình, chỉ cầnđối phương có tiền, bất kể là Tổng Thống hoặc là thủ lĩnh Mafia, hắncũng có thể phái người giết được.
Tỏa Hoạch mua — một tiểu đảo ở phía nam, hắn đem tiểu đảo này làm thành căn cứ.
Tòa tiểu đảo là thuộc về Tỏa gia, ở ngôi đảo này, Tỏa gia chính là luậtpháp, ở trên đảo này cư dân rất kính sợ và lễ phép với Tỏa gia.
Mấy năm qua, Tỏa Hoạch đem vị trí kiêu ngạo nhất của mình truyền lại choTỏa Kiều, còn yêu cầu hai đứa con trai khác của hắn, phải giúp đở cho em trai của mình để tiếp quản sự nghiệp trên đảo.
Cả hòn đảo không có ô nhiễm, bờ cát màu trắng xinh đẹp, hai bên trồng rất nhiều cây cối cao lớn.
Tỏa gia ở tại vị trí trung tâm của đảo, ngôi nhà được xây dựng theo phongcách châu âu rộng lớn, diện tích khoảng 5000 bình (theo nhật bản 36m2 là một bình), mà cự ly ở bên ngoài là 500m, có tường rào màu đen đem ngôinhà vây quanh lại, làm cho người ta không theo dõi được.
Trừtường rào ở bên ngoài, còn gắn máy camera hóa trang thành máy chụp ảnh,chỉ cần người ngoài vừa tiếp cận sẽ bị phát hiện, đem đi điều tra.
Ngôi nhà này chia làm ba bộ phận, nơi Tỏa Kiều ở, nơi phụ nữ hầu hạ hắn ở,cùng với nơi ở của hai anh trai Tỏa Kiều, nơi bồi dưỡng sát thủ, còn lại là các tòa nhà rãi rác trên đảo.
"Aisha, cô ở đây thiếu gia ởbên ngoài làm cái gì?" Vịnh Lam nhìn thấy Aisha không vui nói, "Loạingười như cô hành động nếu như bị phát hiện, sẽ bị xử phạt."
"Nhưng tôi mới vừa rồi nhìn thấy Bane đi vào, tôi muốn biết vì sao cô ấy có thể đi đi vào phòng của thiếu gia?"
Từ khi cô sáu tuổi đã được đưa đến đây, cô đã được dạy nói tiếng quốc ngữthành thạo như một người bản địa, hơn nữa tập quán sinh hoạt cũng khôngkhác nhau.
Tỏa gia mặc dù sống ở trên đảo, nhưng là bọn hắn ăn, mặc, dùng tất cả đều được vận chuyển từ khắp nơi trên thế giới đến.
"Đó là cô không hiểu, cô sau này sẽ biết." Vịnh Lam không muốn cùng người trẻ tuổi như Aisha nói nhiều .
Tỏa gia ở trên đảo có quyền lực to nhất, dù sao đảo này cũng do họ mua.
Những người phụ nữ trong tòa nhà này, mặc dù được hưởng cuộc sống giàu có,mỗi người đều có hàng hiệu, âu phục và đồng hồ kim cương, nhưng nóitrắng ra, họ chính là công cụ làm ấm giường cho Tỏa Kiều, Tỏa Kiều nhưquốc vương, nếu như được hắn gọi, mới có thể tiến vào phòng của hắn.
Không chỉ Aisha, Bane, thậm chí cả cô. . . . . . Đều là công cụ ấm giường cho hắn.
"Vịnh Lam, cô có phải hay không biết cái gì? Cô nói cho tôi biết đi!" Aisha tò mò muốn chết.
Tỏa Kiều bình thường rất bận, căn bản không có nói chuyện với cô, từ saukhi sáu tuổi cô bị hắn mang về, cô liền bị ném cho người khác xử lý,nhưng trong lòng của cô đối với người anh này, vẫn có một phần tình cảmđặc biệt.
"Tôi nói cô không nên biết nhiều việc, sau này cô cũngsẽ đi vào bên trong." Vịnh Lam không kiên nhẫn nói, "Cô quên, cô cònphải học tập rất nhiều chuyện sao? Mấy ngày trước tôi dạy cô bắn súng,cô làm được chưa?"
"Tôi đang học." Aisha gật đầu, "Cô nói tương lai tôi sẽ làm sát thủ, cho nên nhất định phải chịu loại giáo dục này đúng không?"
"Không sai!"
"Nhưng tôi không muốn. . . . . ." Cô đối với việc giết người không có hứng thú, vậy quá tàn khốc rồi.
"Cô không có lựa chọn khác, đợi lát nữa cô bắn súng cho tôi xem." Vịnh Lam phụ trách dạy Aisha bắn súng.
Mặc dù Aisha không muốn, nhưng cô cũng phải đi theo Vịnh Lam.
"Tỏa thiếu gia, Aisha đã mười tám tuổi rồi." Vịnh Lam quỳ gối trước mặt Tỏa Kiều để bẩm báo với hắn.
"Nên để cô ấy phục vụ cho thiếu gia."
"Aisha?" Vẻ mặt Tỏa Kiều lạnh băng hai mắt hẹp dài, "Cô ấy là?" Hắn đã sớm quên Aisha người nào rồi.
" Mấy năm trước thiếu gia ở Cambodia mang cô gái về." Vịnh Lam nhắc nhở.
"Cambodia. . . . . ." Ngồi ở vị trí chính diện, hắn giống như vua chúa thời xưa.
Trong đầu hắn nhớ lại hình dáng nhỏ gầy của cô, hắn nhớ cô là ai rồi! Aishakhông phải là quà sinh nhật mười một tuổi của hắn sao?
"Nên chocô ấy thuần phục người rồi". Thần phục ở đây, chỉ là một nghi thức màthôi, Aisha sống ở tòa nhà nữ quyến (phụ nữ của Tỏa Kiều), cô sớm muộngì cũng sẽ làm công cụ ấm giường cho hắn.
"Thiếu gia khi nào gọi cô ấy tới?" Vịnh Lam hỏi.
"Tối nay đi, đưa cô ấy vào phòng của ta." Hắn thản nhiên nói.
Vịnh Lam cho Aisha ăn mặc thật xinh đẹp, trên người cô bận một cái áo lụamỏng manh màu sáng, cả người đều buồn bực, cô bị đưa vào phòng của TỏaKiều.
"Vịnh Lam, cô không phải đã nói tôi không thể vào đây sao?"
"Nhưng hôm nay thiếu gia gọi cô vào, hơn nữa cô cũng đã mười tám tuổi rồi, nên cống hiến cho thiếu gia thôi."
"Tôi dĩ nhiên biết phải cống hiến cho thiếu gia nha."
Mạng của cô là hắn nhặt về, Vịnh Lam nói cho cô biết, cô không được vào phòng của thiếu gia, thậm chí ở bên ngoài phòng?
Cô ngẩng lên nhìn căn phòng này, căn phòng này có màu xám trắng, màu lạnh như băng không chút ấm áp.
Bên trong trang trí rất xa hoa, nhưng cô cảm thấy thiếu hơi người.
"Thiếu gia sẽ làm gì với tôi sao?" Cô tò mò hỏi.
"Cô chờ một chút sẽ biết! Được rồi, tôi muốn đi ra ngoài."
"Nha." Cô gật đầu một cái, nhìn Vịnh Lam đi ra khỏi phòng, cô ở trong phòng ngây ngốc, chờ Tỏa Kiều xuất hiện.