Tiên Đài Có Cây

Chương 74




Tần Huyền Tửu đánh nhau với Cao Khảm lập được đại công tấn chức, Mộc Thanh Ca dựa vào gốc cây lớn này cũng mở núi lập tông, lần nữa tự sáng lập môn hộ. Đám Vũ Đồng vô cùng kinh ngạc, bởi vì chỉ non hơn một tháng mà đệ tử đã rất đông đảo, trong đó không thiếu những đại năng đã kết đan. Cho dù là đệ tử dưới trướng Mộc Thanh Ca kiếp trước cũng không có nhiều người có thể hô mưa gọi gió như vậy, việc này tựa như có một thế lực nào đó đứng sau giúp đỡ nàng.

Tô Dịch Thủy vốn định tính nợ cũ với Mộc Thanh Ca nhưng nhìn nàng ta mang một bộ dáng tông chủ sáng phái thong dong dạo phố thì cũng hơi lo lo, hơn nữa không biết vì sao khi từ âm giới trở về hắn luôn có cảm giác khó hiểu, chẳng muốn bộc lộ năng lực của mình. Cảm giác trống rỗng cô đơn nhiều lần đợi đúng lúc hắn không kịp phòng bị đột nhiên đánh úp, sau đó không cách thuyên giảm, tuy không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống hằng ngày nhưng khiến người ta bực bội không rõ vì sao.
Cái miệng trở nên kén ăn, quyển sách mình hay mang trên người cũng chi chít đầy những dòng chữ thanh tú chú thích bằng một ngữ điệu bướng bỉnh, như vô tình như cố ý hiện ra, giống như khẳng định có người đã ngạo mạn thay đổi thói quen hằng ngày của hắn như thế nào. Tô Dịch Thủy cảm thấy lửa giận của mình đối với cô nhóc tên Tiết Nhiễm Nhiễm kia cũng càng lúc càng tăng, khi trở về Tây sơn thì lửa giận hoàn toàn bị đốt cháy.

Nghe Vũ Đồng nói cây luân hồi trong viện Nhiễm Nhiễm đã bị người ta đào đi, Tô Dịch Thủy định vào thư phòng tìm cách rửa đi bùa Tẩy Hồn lại phát hiện thư phòng bị trộm vặt trộm không còn một mống, tên trộm vặt này thậm chí còn để lại một tờ giấy nói là mượn dùng. Nét chữ viết trên tờ giấy kia cùng với mấy lời bình phẩm trên sách vở của hắn giống y như đúc, bây giờ Tô Dịch Thủy mới tin lời Vũ Đồng nói trước đây mình từng yêu thích tên đồ đệ này thế nào rồi.
Nhưng dù ưu ái ra sao cũng phải có giới hạn, hắn còn chưa đồng ý mà nàng đã lấy nhiều sách vậy sao có thể coi là mượn, đó là trộm à nha!

Kể từ đó Tô Dịch Thủy đột nhiên luôn cảm thấy bực bội, mỗi lần vào thư phòng trống rỗng là lửa giận không biết từ đâu tới lại bốc lên.

Vì chống lại Mộc Thanh Ca mà mấy hôm nay hắn cũng mở cửa nhận học trò. Nghe nói Tiết Nhiễm Nhiễm kia cũng biết tranh giành, từng để lại tên tuổi Tây sơn ở hội Tẩy Tủy trên núi Thiên Mạch. Kể từ đó dự định tìm một ngọn núi khác của Tô Dịch Thủy được hoãn lại, tên tuổi Tây sơn đủ lớn để chiêu nạp đệ tử, nếu như dùng danh nghĩa khác không biết sẽ chậm trễ mất bao lâu.

Một tháng ròng trôi qua Tô Dịch Thủy cảm giác đói đến hoảng loạn, đôi khi nhập định lại không thể tập trung. Hắn ngồi trong phòng sách trống rỗng chợt trông thấy một quyển sách nằm trên án thư, tiện tay cầm lấy thì vô tình rơi từ bên trong ra một tờ thực đơn đã cũ kỹ.
Nhìn chữ viết hẳn là của Tiết Nhiễm Nhiễm. Bên cạnh mỗi món ăn còn có tranh minh họa, vịt ủ muối hoa tiêu, bánh bao súp nhân tôm, thịt kho Đông Pha ước chừng hai mươi mấy món. Bên dưới món ăn còn có một dòng chữ nho nhỏ: "Sư phụ, mỗi ngày muốn ăn gì thì viết vào giấy đặt lên bàn, giữa trưa con sẽ làm cho người ăn."

Tuy Tô Dịch Thủy không nhớ rõ nhưng cũng có thể tưởng tượng bản thân trước đây ở Tây sơn thật có phong cách của hoàng đế lật thẻ bài chọn món. Con nhóc đó mỗi ngày hẳn là vừa thay mình dọn thư phòng vừa nghĩ hôm nay sẽ ăn món gì đây, còn chính mình sau khi ngồi thiền tập thể dục buổi sáng, đến giờ cơm sẽ được dâng lên đồ ăn thơm ngon tròn vị. Bây giờ thực đơn còn đó, mà người nấu ăn đã vong ân phụ nghĩa phản bội sư môn!

Cánh cửa Tây sơn này cũng quá lỏng lẻo rồi!

Sau đó Tô Dịch Thủy cũng không biết mình nghĩ thế nào mà một mình nương theo ánh trăng dựa vào hơi thở kết đan mà chạy đi tìm Tiết Nhiễm Nhiễm. Tuy hắn lang thang không có mục đích nhưng nhắm chừng cũng nội trong hai việc một là sách, hai là kết đan của mình thôi, không ngờ tiếp đó hắn lại thấy con nhóc này đang dại dột thả đi Chu Tước quý hiếm. Tuy Tô Dịch Thủy rất muốn bẻ cổ Chu Tước lấy tiết canh nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đứng ngơ ra một bên nhìn Tiết Nhiễm Nhiễm dong dài dặn dò Chu Tước, còn lưu luyến không rời vẫy tay chào tạm biệt.

Tiết Nhiễm Nhiễm này lại không khôn khéo như Mộc Nhiễm Vũ trước đây.

Tô Dịch Thủy híp mắt đưa ra kết luận, sau đó lại xem xét cô nhóc này, không hiểu sao cảm giác chán ghét lúc trước đã giảm đi một ít. Đợi gà ủ muối vào bụng Tô Dịch Thủy lại cảm thấy một nửa kết đan tuy đáng quý nhưng tạm thời chia cho con nhóc ngốc này cũng không vấn đề, ít nhất nàng làm đồ ăn rất ngon, trước khi phi thăng thỉnh thoảng ăn một vài bữa cũng xem như bù đắp cho những ngày tu tiên nhàm chán. Nếu hắn đã nhận nàng làm đồ đệ thì hẳn phải có mục đích gì, chỉ là giờ bất cẩn quên đi thôi. Bây giờ nàng có linh lực kết đan của mình, đương nhiên cứ ở ngay cạnh mình mới yên tâm nhất, nếu không kết đan rơi vào tay Ngụy Củ thì chẳng phải quá hời cho tên kia?

Nghĩ vậy việc đi tìm đồ đệ trốn khỏi tông môn liền trở nên hợp lý.

Dưới sự áp chế của môn quy khắc nghiệt vô tình, cuộc đào tẩu ngắn ngủi hơn tháng của Nhiễm Nhiễm đã tuyên bố bế mạc. Tô Dịch Thủy gấp gáp đến nỗi không đợi Tăng Dịch trở về mà chỉ thông báo với Xảo Liên rằng Nhiễm Nhiễm tu vi chưa đủ nên phải về Tây sơn tu hành, sau đó đã trực tiếp muốn cướp người đi. Xảo Liên nghe xong cũng phát hoảng, nói một câu công bằng với Tô tiên nhân:

"Tô tiên trưởng, Nhiễm Nhiễm nhà ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, bản lĩnh này luyện vậy cũng được rồi, ta và cha nó còn định nhín chút thời gian đưa nàng đi xem mắt. Ngài xem tu vi của con gái ta kém nhiều không, không luyện nữa được chứ?"

Nhiễm Nhiễm sợ Tô Dịch Thủy giận chó đánh mèo với mẹ mình bèn vội ngắt ngang, nói thẳng nếu không luyện công phu này sẽ bất lợi với cơ thể. Xảo Liên nghe vậy liền sợ con gái xảy ra chuyện xấu nên nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc để nàng theo sư phụ lên đường.

Chỉ là lúc trở về Tô Dịch Thủy lại phát cáu, con nhóc này hình như không hề có loại tâm lý kính sợ khi đối mặt với sư phụ. Nếu cưỡi gió thì lộ trình sẽ chẳng mất bao lâu thời gian, ấy thế mà con nhóc lại cứ lằng nhằng lý sự:

"Sư phụ ơi, thị trấn trước mặt có tiệm bánh rán hành rất ngon, con và Tăng Dịch sư thúc từng ăn, kết hợp cùng với canh bao tử heo thì đúng tuyệt cà là vời. Trưa nay chúng ta ghé ăn nhé?"

Tô Dịch Thủy lạnh lùng liếc nàng, định thẳng thừng từ chối nhưng lại bắt gặp đôi mắt to ngấn nước vô cùng đáng thương của nàng nhìn mình thì lời trong miệng lại đổi thành:

"Đồ ăn lề đường hình như hơi bẩn?"

Nhiễm Nhiễm vội đáp:

"Vợ chồng chủ quán rất sạch sẽ, bao tử heo đều dùng đồ rất tươi, canh nóng mới ra lò còn bốc khói, thêm vào một muỗng dầu ớt thơm phức thì đúng là cay ngon khó cưỡng!"

Có lẽ bị biểu hiện tham ăn của nhóc con đả động, Tô Dịch Thủy giống như ma xui quỷ khiến mà đáp:

"Được..."

Có điều đợi khi chen chúc ngồi vào quán ăn nhỏ như lỗ mũi, khuôn mặt tuấn tú ám mùi thối của bao tử heo thì hắn lại hối hận vì sao mình lại kèn cựa cùng một đám người tầm thường tranh nhau uống một chén canh heo? Còn con nhóc đang mặc một cái áo khoác thêu đầy hoa màu hồng... cũng quê mùa không thể chịu nổi!

"Sư phụ xem con pha nước dùng cho người vậy ổn không?"

Nhiễm Nhiễm hình như không phát hiện thái độ âm trầm của Tô Dịch Thủy, chỉ đẩy bát canh đã bỏ dầu ớt cho hắn, sau đó không chờ đợi nỗi mà gắp bánh rán hành lên ăn. Bánh rán hành tiệm này còn rán bằng mỡ heo, chỉ ăn một ngụm thôi mùi hương đã lan tỏa trong miệng.

Thấy cô nàng ăn đến vui vẻ, Tô Dịch Thủy cũng chần chừ đưa bánh lên miệng cắn một cái... Ừm, đúng là mềm mại thơm nức, hương vị độc đáo vô cùng. Có điều hắn không có thói quen ăn uống chung chạ với nhiều người nên chỉ ăn một ngụm đã buông đũa.

Nhiễm Nhiễm hỏi hắn vì sao không ăn, Tô Dịch Thủy lạnh lùng trả lời:

"Một lát ngươi mua thêm nhiều chút, đừng lại đưa ta đến nơi hỗn tạp này, ngươi làm đồ đệ ta lâu như vậy chẳng lẽ không biết ta có thói quen không muốn ở gần người lạ sao?"

Nhiễm Nhiễm đúng thật là không biết Tô Dịch Thủy có loại tật xấu này, trước đây vào kinh chính hắn mới là người đưa nàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Cửa hàng trong kinh so với loại hàng quán nhỏ trong trấn này còn ồn ào chen chúc hơn, có khi còn phải xếp hành đợi nửa canh giờ mới có thể chen chân vào được. Khi đó Tô Dịch Thủy rất kiên nhẫn đi cùng nàng, chưa bao giờ thấy loại phiền chán như bây giờ xuất hiện trên mặt hắn.

"Còn nữa, ngươi thân là đệ tử Tây sơn, ăn mặc phải tao nhã chút, những thứ quần áo như vậy sau này đừng động tới nữa."

Nhiễm Nhiễm chép miệng nhìn áo khoác trên người mình... vâng, nàng đúng là đang mặc áo bông lớn mẹ tự tay làm đấy, nhan sắc này chói mắt lắm sao? Xem ra gu thẩm mỹ của sư phụ vẫn không thay đổi, chỉ thích màu sắc đơn giản, có điều vẻ ghét bỏ không che giấu này đã hoàn toàn khác với dáng vẻ kiên nhẫn chọn lựa vải vóc cho chính mình trước kia. Có lẽ khi đó hắn cũng rất phiền nhưng lại cố giấu, vì bù đắp những áy náy với Mộc Thanh Ca trước đây nên mới cố kiên nhẫn hơn chăng?

Nhất thời trong lòng Nhiễm Nhiễm tơ vò trăm mối, cơm ngon canh ngọt cũng uống không nổi nữa. Nàng không biết công hiệu của bùa Tẩy hồn có thể trừ bỏ không, nhưng trước mắt sư phụ thật sự đã quên đi sự việc sau khi Mộc Thanh Ca chết, nhân tiện cũng quên đi những việc đã qua cùng nàng, dường như cả người sư phụ đều đã thay đổi. Việc này cũng làm nàng lại lần nữa nhìn thấy tỏ tường, hắn có yêu thích với nàng chỉ sợ đều là vì áy náy với Mộc Thanh Ca, mà nếu thật như thế thì Tô Dịch Thủy không cần khôi phục ký ức cũng được, nàng chả cần loại xúc cảm muốn bù đắp này. Nàng dù gì vẫn là Tiết Nhiễm Nhiễm, cũng đã quên mất toàn bộ kiếp người của Mộc Thanh Ca, nếu cứ ngu ngơ mà nhận lấy ân huệ của kiếp trước thì kiếp này sợ không thể thoải mái mà bước tiếp được.

Tiết Nhiễm Nhiễm yên lặng lấy khăn tay ra rồi gói lại mấy cái bánh còn thừa, kêu ông chủ tính tiền, sau đó nói với Tô Dịch Thủy:

"Con cũng không ăn nữa, đi thôi."

Tô Dịch Thủy nói mấy lời này cùng lắm là do trong lòng không kiềm chế được chứ không có ý không cho nàng ăn, ai ngờ nàng nghe thế thì không nói hai lời đã vội bỏ bữa. Tuổi mới bao lớn mà nói động là tự ái, chẳng lẽ do trước kia hắn quá dễ tính nên mới dạy ra tính tình khó ăn khó ở này?

Nghĩ vậy Tô Dịch Thủy hừ lạnh một tiếng, lười quan tâm đến tính công chúa ấy của nàng, đứng dậy thẳng lưng mà đi. Nhiễm Nhiễm đương nhiên cũng không mè nheo đòi hắn dẫn đi dạo, chỉ mời sư phụ uống trà nghỉ tạm trong lầu trà thanh nhã, sau đó một mình nàng chạy tới chạy lui qua lại ở mấy cửa hàng. Về nhà một chuyến phải mua một ít đặc sản cho sư thúc và sư huynh tỷ, còn có một ít quần áo đồ chơi cho nhóc con của nhị sư thúc, thế nên Nhiễm Nhiễm sau khi mua một đống quà vặt phương Nam xong mới tay xách nách mang lỉnh kỉnh trở về.

Tô Dịch Thủy nhíu mày nhìn, hỏi nàng mua những gì thế, Nhiễm Nhiễm bèn bừng bừng hứng thú liệt kê ra một lần. Tông chủ Tây sơn càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, con nhóc ngốc này mua quà cho Tây sơn, tới con mèo con chó đều có, chỉ mỗi hắn là không, chẳng lẽ vì khi nãy hắn không để nàng ăn đã đời nên bây giờ nàng bèn giận lẫy hắn?

Thật ra Nhiễm Nhiễm không có ý này, nàng chỉ cảm thấy Tô Dịch Thủy đang cảm thấy mình rất phiền, nếu như mua cho hắn thì hắn cũng sẽ không vui mà đi chế nhạo mình nhiều chuyện, việc này chính là dùng mặt nóng đi dán mông lạnh à nha!

Quãng đường còn lại cả hai cũng không còn lời gì để nói, lúc ngừng lại nghỉ mệt nàng bèn tìm bóng cây yên lặng lấy túi nước ra, ăn vào miệng mấy cái bánh đã khô khốc. Tô Dịch Thủy vốn đang ngồi thiền điều tức, nhắm mắt ngưng thần một hồi thì không kìm được mà mở mắt lạnh lùng nhìn con nhóc đang ăn vụng kia. Vì trâm cài bị gãy lúc đi đường nên Nhiễm Nhiễm chỉ thắt sơ mái tóc thành một bím tóc dài thả lên vai, những sợi tóc mai tùy ý xỏa trên sườn mặt càng làm tăng thêm nét hồn nhiên thu hút. Ánh mặt trời len lỏi qua tán lá cây rơi xuống nhảy nhót trên mặt Nhiễm Nhiễm, làm gương mặt nàng giống như phát sáng, y như châu sáng ngọc mài.

Lúc Tô Dịch Thủy đang nhìn đến thất thần thì Nhiễm Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thời khắc bốn mắt nhìn nhau Tô Dịch Thủy lập tức rũ mi. Một chốc sau hắn lại cảm thấy có gì đâu mà chột dạ, hắn quang minh chính đại nhìn một nửa kết đan của mình thì có gì sai? (-.-) Nghĩ vậy hắn tự tin mở mắt, lại phát hiện con nhóc đáng chết kia đã chuyển hướng xoay lưng về phía hắn, đúng kiểu mắt không thấy tâm không phiền.

Nàng... đang chê không cho hắn nhìn hả?

Nhiễm Nhiễm cũng rất khổ tâm. Ban nãy vô tình ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với Tô Dịch Thủy, không ngờ hắn lại lập tức ghét bỏ nhắm mắt, giống như nhìn thấy cái gì dơ bẩn lắm vậy. Quãng đường này Tô Dịch Thủy luôn bắt bẻ nàng, lời nói cũng toàn là lời trách móc lạnh băng, giống như con hung thú trên "sách chơi" hiện hình vậy.

Nhiễm Nhiễm không nhớ đủ loại lầm lỗi mà kiếp trước Tô Dịch Thủy đã gây ra cho mình, nàng chỉ thấy rất cảm ơn vì kiếp này hắn đã vì nàng mà luôn yên lặng bảo vệ. Đã vậy nàng cũng không cần đòi nợ gì cả, chỉ muốn tìm cách làm cả hai có thể thoải mái chung đυ.ng. Hắn không muốn thấy nàng ăn thì nàng sẽ quay lưng lại với hắn, sau này về Tây sơn nàng sẽ không lởn vởn trước mặt hắn nữa, đợi khi tâm trạng hắn tốt rồi lại lấy về kết đan, nợ nần giữa cả hai từ đây chấm dứt.

Nghĩ đến việc khi Tô Dịch Thủy biết mình là Mộc Thanh Ca thì thái độ sẽ càng ác liệt hơn nữa nàng liền buồn đến muốn khóc, chỉ là đây mới là bản tính thật sự của hắn, là một nam nhân ngang tàng không bị ân tình áy náy trói buộc. Nếu có thể lựa chọn, nàng đoán hẳn sư phụ sẽ chọn giống như hiện giờ, trở thành một người không nợ nần ai.

Đi được một lúc thì cả hai gặp một dãy núi chắn ngang, nơi này rừng cây rậm rạp, cảnh sắc xanh um tươi tốt. Lúc đi ngang qua một thôn xóm, Nhiễm Nhiễm từ xa trông thấy có mấy người đang quỳ xuống khóc lóc trước cửa thôn. Nàng vốn muốn vào thôn xin tí nước, thế nhưng sau khi nghe mấy người đó khóc lóc kể lể một hồi sau liền chạy ngược trở lại:

"Sư phụ, có mấy đứa trẻ trong thôn tầm bảy, tám tuổi lén chạy vào trong núi chơi không thấy trở về. Nghe nói mấy năm gần đây ở ngọn núi lân cận có quái thú ăn thịt người, rất nhiều người đã mất tích, thế nên thường ngày cũng không ai dám bén mảng đến ngọn núi kia. Bây giờ mấy đứa trẻ kia không thấy đâu, cha chúng có hai người đã lên trấn làm ăn chưa trở về, mẹ chúng năn nỉ đàn ông trong thôn đi tìm giúp nhưng chẳng ai dám đi..."

Tô Dịch Thủy giống như chẳng mấy để tâm, đáp:

"Có nước chưa?"

Nhiễm Nhiễm lắc đầu, hơi tò mò xem xét một vòng mênh mông rừng núi:

"Sư phụ ơi, nơi này thật sự có quái thú ăn thịt người ạ?"

Tô Dịch Thủy lạnh nhạt nói:

"Không còn sớm nữa, mau đi thôi."

Nhiễm Nhiễm biết hiện giờ sư phụ lạnh lùng hơn trước kia rất nhiều, những việc không dính líu tới hắn thì hắn cũng lười hỏi đến. Có điều nhìn những phụ nhân đang quỳ khóc ở đầu thôn cầu xin thợ săn tráng sĩ lên núi tìm con thì Nhiễm Nhiễm vẫn thấy không đành lòng. Nàng nhỏ giọng, lại nói:

"Sư phụ, hay là người cứ ngồi đây đợi, con lên núi nhìn một chút nha."

Tô Dịch Thủy mở bừng mắt, lạnh giọng:

"Đám người đó liên quan gì ngươi?"

Nhiễm Nhiễm chớp mắt đáp:

"Sư phụ từng nói với con kẻ tu chân càng có tu vi cao càng có nhiều trách nhiệm, không thể vì một lòng muốn thành tiên mà quên đi cách làm người..."

Tô Dịch Thủy nhíu mày:

"Là ta nói sao?"

Nhiễm Nhiễm gật đầu khẳng định. À mà thật ra cũng không hẳn do sư phụ nói, chỉ là do nàng đem những việc mang phẩm hạnh cao thượng mà sư phụ từng làm trước khi mất trí nhớ tổng hợp lại. Khi đó sư phụ mạo hiểm giải cứu bá tánh toàn kinh thành tránh khỏi kiếp nạn rồng xới đất ngập đầu, nếu như không có bùa tẩy hồn khốn nạn kia thì sư phụ nhất định không mặc kệ đám phụ nhân khóc lóc thảm thiết.

Tô Dịch Thủy nhìn cô nhóc đang trợn mắt, vẫn ngồi lì một chỗ nói:

"Ngươi đang mắng ta không phải người?"

Nhiễm Nhiễm liên tục xua tay, cực kỳ thành khẩn đáp:

"Sư phụ là người tốt nhất mà con biết!"

Lời này của nàng không có nửa phần giả dối, trên đời này ngoại trừ cha mẹ thì không có ai tốt bằng sư phụ... kiếp trước dù hắn có hại nàng hay không thì nàng cũng cho rằng mình không nhìn lầm người.

Tô Dịch Thủy nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, hừ lạnh một tiếng. Có điều hắn lại đứng dậy, phân phó:

"Đi thôi!"

Nhiễm Nhiễm hơi mù mịt không biết hắn muốn làm gì. Tô Dịch Thủy lại nói:

"Không phải ngươi muốn lên núi sao?"

Nói xong, hắn đứng dậy dẫn đầu đi về phía ngọn núi cao phía trước. Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng hắn thì trong lòng khẽ run lên, nàng chợt nhiên cảm thấy sư phụ miệng cứng lòng mềm lại trở về...

Đương nhiên không lâu sau nàng liền phát hiện đây chỉ là ảo giác. Vào núi không lâu, Tô Dịch Thủy bèn chọn một tảng đá lớn an tọa, sau đó nói:

"Cho ngươi nửa canh giờ đi tìm người, cấm không cho mạo hiểm làm ảnh hưởng đến kết đan của ta."

Thì ra hắn đi theo là muốn theo dõi an nguy nửa kết đan của mình chứ chẳng phải có ý đi tìm bọn trẻ. Nhiễm Nhiễm cũng hiểu được tâm lý người này, vậy nên nàng vội vàng tranh thủ thời gian nhắm mắt nghe động tĩnh trong núi.

Thính lực của nàng trước nay không tệ, chỉ cần ngưng thần thì đại khái đều có thể lắng nghe được những âm thanh xung quanh. Điều kỳ lạ là toàn bộ ngọn núi không hề có tiếng người, tiếng động vật kêu trong núi cũng đơn thuần là chim hươu thường thấy, thậm chí tiếng sói tru cũng là truyền đến từ một nơi rất xa. Núi này có thôn trang ở gần, đám thú hoang sợ người đương nhiên sẽ muốn tránh xa một chút.

Nhiễm Nhiễm không nghe thấy gì lạ, dưới chân điểm nhẹ một cái, dùng thuật cưỡi gió lên núi tuần tra.

Tô Dịch Thủy đứng dậy nhảy lên ngồi trên ngọn một cây cổ thụ nhìn con bướm sặc sỡ nho nhỏ đang bay lên nhảy xuống, khóe miệng lạnh lùng bất giác nhếch lên. Không phải muốn dạy làm người sao, tiếp theo đây hắn sẽ dạy nàng nội dung quan trọng nhất trong các cách làm người, đó là ngàn vạn lần không được xen vào chuyện người khác!

Sâu trong núi có một đám sương mù màu tím lộ ra tà khí...Nhiễm Nhiễm đảo một vòng trong núi cũng không phát hiện ra điều gì lạ, chỉ là lúc qua một khe núi lại đột nhiên cảm thấy chỗ này chướng khí nặng nề. Kế đó chân nàng giống như bị thứ gì dinh dính quấn quanh, suýt chút là ngã từ trên nhánh cây xuống đất, đợi cơ thể ổn định nàng liền phát hiện từng đám cây cối trong khe núi đều bị mạng nhện bao phủ.

Chậc, cho dù Nhiễm Nhiễm là một cô gái mạnh mẽ gan dạ nhưng đứng trên một cái mạng nhện như lưới đánh cá, lại xuất hiện con nhện lớn như cái chậu rửa mặt đang nằm úp sấp thì thực sự không tránh khỏi lông gà dựng ngược. Sau khi Nhiễm Nhiễm va phải mạng nhện thì giống như khởi động cơ quan, lập tức từ khắp mọi hang cùng ngõ hẻm bò ra lớn lớn bé bé mấy chục con nhện lớn như cái chậu rửa mặt. Giờ nàng mới biết thì ra nhện cũng biết kêu, răng nanh của chúng phát ra tiếng động như đang nhai có tiết tấu nhịp nhàng, tám cái chân cùng nhau bò tới Nhiễm Nhiễm định đánh úp.

Nhiễm Nhiễm không cần rút cũng có thể biến ra ba thanh đoản kiếm nhanh nhẹn bay lên đâm vào con nhện lớn đang bò tới, đồng thời lại rút kiếm cắt đi mạng nhện trên đùi, ai biết thế nào lại cắt mãi cũng không đứt. Đương lúc vội vàng nhìn xuống, Nhiễm Nhiễm phát hiện ra trên mặt đất toàn là đầu lâu trắng bóc rơi vương vãi. Hiển nhiên đó chính là những thôn dân mất tích bỏ mình ở đây...

Lúc này đám nhện từ bốn phương tám hướng bò tới ngày một nhiều, chúng nó phun ra đầy tơ nhện vào thanh đoản kiếm đang ở giữa không trung múa lượn. Thoáng chốc, thanh đoản kiếm sau khi dính đầy tơ nhện cũng không cử động được nữa, kể cả gậy cơ quan nàng rút ra sau đó cũng bị kẹt tơ nhện cứng ngắc.

Tô Dịch Thủy vẫn ngồi chễm chệ trên ngọn cây thảnh thơi chờ Nhiễm Nhiễm kêu cứu mạng, đợi nàng bị dạy dỗ xong hắn tự nhiên sẽ ra tay. Nhưng miệng con nhóc đó y hệt bị mạng nhện bịt kín, không thèm mở miệng gọi người ta khiến Tô Dịch Thủy nhíu mày, thầm nghĩ nàng ta so với đám đồ đệ còn lại ngốc hơn nữa chăng?

Mắt thấy một đàn nhện lớn đã chuẩn bị khai vị, Nhiễm Nhiễm nhanh tay lẹ mắt rút ra ba lá bùa ngự thú lấy được ở biên quan dán lên người ba con nhện lớn. Tức khắc bọn chúng đã dừng lại thế công, sau đó mặc cho Nhiễm Nhiễm thao túng mà giương nanh múa vuốt hướng về phía đồng loại. Nàng lại rút ra một lá bùa dán lên một con nhện khác, điều khiển nó dùng chân cắt đi tơ nhện trên đùi mình.

Sau khi thoát khỏi vòng vây hung hiểm, Nhiễm Nhiễm vội vàng thoái lui không ham chiến, từ khe núi nhảy ra rồi chạy như bay đến dưới tàng cây chỗ Tô Dịch Thủy kêu:

"Sư phụ chạy mau, trong núi có nhện tinh trong Bàn Tơ động!"

Tô Dịch Thủy từ trên cây nhảy xuống, cúi đầu nhìn cô nhóc mồ hôi đầy mặt:

"Ban nãy gặp nguy hiểm sao không kêu cứu?"

Nhiễm Nhiễm sửng sốt, căn bản không nghĩ tới hắn sẽ hỏi việc này, bèn thành thật đáp:

"Đám nhện đó rất mạnh, con đương nhiên không thể gọi người qua, lỡ đâu người cũng lâm vào nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"

Tô Dịch Thủy vốn tưởng đâu nàng vẫn còn cáu kỉnh vì hắn không theo nàng vào núi nên cố ý giận lẫy, không ngờ nàng lại sợ hắn cũng bị mắc vào mạng nhện nên mới không gọi hắn....